Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Khóe mắt thóang thấy Miểu Miểu nhanh tay nhanh chân khóac đồ đạc vừa vơ
vét xong lên vai chuẩn bị chạy ra cửa. Dịch Thiên thu hồi suy nghĩ miên
man mà ngăn nàng lại: “Nàng muốn đi đâu?”

“Dịch Thiên, ta thật không hiểu tại sao hôm nay phản ứng của
chàng lại chậm chạp như vậy, tất nhiên là về Vụ Thiên Các a. Ở đây ít
người như vầy không thể địch lại bọn họ, về nhà rồi người đông thế mạnh, lúc đó cùng đấu với hắn một trận cho ra hồn.” Kéo kéo lại túi đồ trên
vai, Miểu Miểu đẩy tay Dịch Thiên ra đang định bước tiếp. Dịch Thiên này thật là, chẳng bao giờ để những kẻ này vào trong mắt, với tính cách của hắn, chắn chắc sẽ trực tiếp đối đầu, đóan chừng là hắn cũng chẳng hiểu
chạy trốn nghĩa là gì đâu.

Dịch Thiên dở khóc dở cười, hành động của tiểu nữ nhân này thật
quá nhanh đi, mới có một lát đã chuẩn bị xong hành trang, đường tắt để
bỏ trốn cũng đã chuẩn bị sẵn. Dịch Thiên đưa tay lấy đồ đạc gì đó trên
vai Miểu Miểu xuống, cười nói: “Muộn rồi.”

“Cái gì?” Miểu Miểu thét lên: “Chưa gì hắn đã tới rồi hả. Mẹ ơi, vậy chỉ có thể liều mạng thôi.”

“Không phải.” Dịch Thiên túm hai vai giữ nàng lại, trong bụng
cũng đã có hài tử rồi vậy mà động chút là nhảy dựng lên. “Hiện giờ Vụ
Thiên Các chẳng còn bao nhiêu người hết, ta đã điều về đây hết rồi.”

Ách, Miểu Miểu nghe vậy nhướng mày làm mặt giận nói: “Vậy tại
sao chàng không nói sớm, hại ta chạy đông chạy tây, chàng không biết ta
hiện giờ là phụ nữ có thai không được làm việc gì quá sức sao, mệt chết
ta rồi.” Miểu Miểu đẩy Dịch Thiên một cái, đi thẳng về phía giường nằm
phịch xuống.

“Ui da, cái giường chết tiệt này, ngươi cũng khi dễ ta nữa hả,
coi chừng ta đem bổ ngươi ra làm củi đốt nha.” Giận dỗi đổ lên cái
giường, đấm nó một cái rồi chui vào trong chăn. Dịch Thiên chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn một lọat các động tác của Miểu Miểu, đến cuối cùng, hắn là người xấu.

Nếu Dịch Thiên đã điều hết người đến đây, Miểu Miểu sẽ không cần phải lo lắng cho mạng nhỏ của mình rồi. Vừa đến hừng đông liền chấn
hưng tinh thần ra cửa mà đọat vị trí Minh chủ đi thôi.

Bốn trận hôm nay chia ra gồm: Dịch Thiên đấu với Hắc Diễm, Miểu
Miểu đấu với Nam Cung Linh, Nguyệt Tuyền đấu với Hách Liên Thành, và Lâm Phong đấu với Văn Liêm. Trận đầu tiên là Lâm Phong đấu với Văn Liêm.

Trước khi trận đấu bắt đầu Miểu Miểu đã đánh cược với người
khác, đặt cho Lâm Phong thắng, vì sao hả, bởi vì Lâm Phong muốn thể hiện trước mặt Vụ Thiến thì làm sao mà để thua cho được, hơn nữa dù sao Văn
Liêm cũng đã già, đem thể lực so với tuổi trẻ chắc chắn là không hơn
được rồi, trong trận chiến của các cao thủ thì ai có thể lực hơn tất
thắng.

Lâm Phong di chuyển giống như đường đi của gió, bay lượn không
ngừng, lúc ở phía trước, lúc lại ở bên cạnh đối phương, lúc lại tiếp cận từ phía sau. Văn Liêm vừa mới vào trận đã bị quần cho chóng mặt, nhưng
kinh nghiệm thực chiến không phải ít nên lập tức lấy lại phong độ.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, dỏng tai lên nghe ngóng hơi thở của
Lâm Phong. Cho dù Lâm Phong từ hướng nào đánh tới cũng đều kịp thời ngăn chặn, sau đó thuận thế trả lại cho Lâm Phong vài chưởng, Lâm Phong
nhanh nhẹn né qua, Vụ Thiến ở bên dưới hai tay nắm chặt, môi mím lại.
Miểu Miểu lắc đầu một cái đi đến bên cạnh, vỗ nhẹ vai nàng trấn an:
“Thỏai mái chút đi, không có việc gì đâu, chỉ là tỷ thí thôi, chẳng phải đã nói là không đả thương nhau sao.” Quan tâm thì sẽ lo lắng, Vụ Thiến
tính tình như lửa đốt hằng ngày giờ không thấy đâu nữa, chỉ còn lại lo
lắng.

“Ta thấy nếu muội có thể cổ vũ cho hắn, đảm bảo hắn sẽ nhanh
chóng thắng.” Tiện thể bạc của ta cũng mau chóng về lại tay ta, mới vừa
rồi đánh cược cùng mọi người một trăm lượng cho Lâm Phong thắng a.

Nhìn bộ dạng lúng túng của Vụ Thiến, Miểu Miểu chỉ biết lắc đầu, con gái thời đại này thật là nhút nhát quá đi, cho nên tính tình phóng
khóang như Xu Xu thật tốt.

“Xu Xu, đến đây nào, chúng ta cùng nhau cổ vũ.” Miểu Miểu gọi Xu Xu, hai người lập tức hô to.

“Lâm Phong, cố lên, cố lên, đánh thắng hắn, bạc của ta sinh lời, ta sẽ mời người ăn cơm.”

“Lâm Phong, xinh trai, mau cố lên, đừng lãng phí thời gian nữa, ta muốn đi chơi cùng Vụ Huyền.”

“…”

Nghe xong lời cổ vũ của hai người này, Lâm Phong không biết nói
gì, cái này … ở chỗ nào là cổ vũ cho hắn a. Nhìn thấy Miểu Miểu cùng Xu
Xu reo hò hăng say như vậy, Vụ Thiến cũng hiểu rõ ra.

“Lâm Phong, đừng có nghe lời hai người đấy, mau cố lên cho
thiếp, nếu không hủy bỏ hôn sự.” Vừa mở miệng liền uy hiếp một cách
quang minh chính đại như thế, Miểu Miểu cùng Xu Xu lập tức im lặng rút
lui, một câu của Vụ Thiến còn hơn mười câu của các nàng, các nàng còn
cần phải tốn công hô hào gì nữa.

Quả không ngòai dự đóan, nghe âm thanh cổ vũ của Vụ Thiến, tốc
độ cùng khí thế của Lâm Phong lập tức tăng lên cao hơn, sức mạnh của
tình yêu quả thực là to lớn a.

Lâm Phong thay đổi phong cách tác chiến, không còn trôi nổi bất
định nữa mà mặt đối mặt đánh với Văn Liêm. Có điều đường kiếm lướt nhanh hơn, khiến cho mọi người hoa cả mắt. Choang một tiếng, kiếm của Văn
Liêm rơi xuống đất, Lâm Phong cầm kiếm chỉ vào yết hầu của hắn, trận đầu tiên, Lâm Phong thắng, cộng hai điểm, Văn Liêm không có điểm nào.

“Đưa đây.” Miểu Miểu duỗi tay về phía Vụ Kiếm vẫy vẫy, vừa rồi
nàng đánh cược Lâm Phong thắng, lời một trăm lượng rồi, hắc hắc. Vụ Kiếm bất mãn xùy ra một trăm lượng bạc, lúc nãy phu nhân đòi đánh cược với
hắn, hắn cũng tin chắc rằng Lâm Phong sẽ thắng, nhưng phu nhân lại giành chọn Lâm Phong trước, mà hai người không thể chọn giống nhau, hắn phải
cược cho Văn Liêm, thua thật oan ức a.

Tiếp theo là Nguyệt Tuyền đấu với Hách Liên Thành, phong cách
của hai người này lại hòan tòan trái ngược, người dịu dàng như nước, kẻ
mạnh mẽ như đồng. Bên múa kiếm mềm mại như se tơ, bên ra kiếm quyết liệt như nung thép, đây uyển chuyển động lòng người, kia lại mạnh mẽ dứt
khóat. Nhìn y hệt một đôi nam nữ cùng nhau múa kiếm chứ không phải so
tài.

Miểu Miểu đứng xem mà phải xuýt xoa, không chỉ có vẻ ngòai của
Nguyệt Tuyền tuấn mỹ mà đến võ công cũng đẹp đến nao lòng. Cho dù là đi
đến đâu ở trên thế giới này thì con người này cũng trở thành tâm điểm để bàn tán và ngưỡng mộ.

Có điều dịu dàng đụng phải sắt thép giống như nữ nhân va phải
nam nhân, sức mạnh vẫn có chút chênh lệch. Mặc dù Nguyệt Tuyền không
yếu, đường kiếm lả lướt nhưng uy lực vô cùng, có điều vẫn có cảm giác
yếu thế hơn so với Hách Liên Thành.

Dịch Thiên cùng Miểu Miểu khẽ nhíu mày, không ngờ Hách Liên
Thành lợi hại như vậy, nhanh chóng đánh bại cả tuyển thủ hạt giống*
Nguyệt Tuyền. Choang, kiếm của hai người va vào nhau rồi cùng lùi về
phía sau, Nguyệt Tuyền chắp tay cười nói: “Tại hạ bội phục.” Sau đó ưu
nhã đi xuống đài.

*Ở trong thể thao, hay rõ hơn là trong tennis hay golf thì người ta thường gọi những người có thứ hạng cao là tuyển thủ hạt giống, như
năm ngóai anh Roger Federer là hạt giống số 1 trong làng tennis, ở đây
bạn không tìm thấy từ nào thích hợp hơn.

Thua sao? Miểu Miểu nhìn thấy rõ ràng cả hai người cùng lui về
phía sau cơ mà, nàng nhìn Dịch Thiên thắc mắc. “Hắn bị nội thương.” Lúc
Nguyệt Tuyền lui về phía sau, sắc mặt khẽ tái đi, mặc dù chỉ trong nháy
mắt nhưng Dịch Thiên không để lọt chi tiết này.

“Hách Liên Thành không bị gì sao?” Miểu Miểu hỏi, Nguyệt Tuyền
cũng không phải là tay mơ. “Không biết.” Dịch Thiên lắc đầu, có lẽ là
hắn giỏi giấu diếm, Dịch Thiên vẫn chưa phát hiện ra.

Tổng kết Hách Liên Thành thắng, được hai điểm, Nguyệt Tuyền không có điểm nào.

Sau đó là Miểu Miểu đánh với Nam Cung Linh, Miểu Miểu vừa lên
đài liền nhìn Nam Cung Linh cười nói: “Nam Cung Linh, ngươi ngàn vạn lần phải hạ thủ lưu tình đó nha, tánh mạng của ta cùng em bé là nằm ở trong tay ngươi đó.”

Nam Cung Linh nghe vậy cười ha ha, hắn làm sao có thể thương tổn đến nàng. “Yên tâm, ta cam đoan nàng sẽ bình an vô sự, sống đến chín
mươi chín tuổi.” Hì hì, Miểu Miểu khẽ khom người cúi chào, đại ân này
không lời nào có thể cảm ơn hết được, ý của Nam Cung Linh chính là sẽ
nhường cho nàng.

Vừa định khai chiến, đột nhiên mấy vị trưởng lão ở bàn chủ sự đi đến: “Khoan đã.” Sau đó đủng đỉnh tiến đến trung tâm đài đấu nhìn Miểu
Miểu hỏi: “Nghe nói phu nhân đang mang thai phải không?”

Miểu Miểu gật đầu, đây không phải là việc ai cũng biết cả rồi sao, chẳng lẽ còn muốn tuyên truyền thêm dùm nàng?

“Nữ tử tranh đọat vị trí Minh chủ không nhiều, nay phu nhân lại
mang thai, e là không ổn.” Ý tứ chính là ngươi mang thai rồi, về nhà
nghỉ đi cho khỏe.

“Tại sao chứ, mang thai thì ta vẫn là ta, hay là muốn làm khó dễ ta mang thêm một người tham gia thi đấu, vi phạm quy định của đại hội?” Miểu Miểu nhướng mày nói, lão già này khẳng định là không có việc gì
làm nên gây sự, lần đầu tiên có phụ nữ mang thai lên làm Minh chủ, ngẫm
lại cũng là một sự kiện lưu danh muôn đời nha.

“Nữ tử sinh con cần thời gian, vạn nhất phu nhân đọat được vị
trí Minh chủ, vậy trong khỏang thời gian này xảy ra chuyện ai sẽ xử lý?” Một người trong số đó lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên sẽ là phu quân của ta a, các vị cảm thấy phu quân
của ta làm không được sao?” Dám nói Dịch Thiên làm không được, ta là
người đầu tiên xử đẹp các ngươi.

“Nữ tử ngồi vào vị trí Minh chủ thật sự không thỏa đáng, nữ tử
nên ở nhà giúp chồng dạy con, hỗ trợ phu quân.” Nói đi nói lại, mấy lão
già này chính là sợ nàng đọat được vị trí Minh chủ, như vậy bọn họ phải
nghe lệnh của nàng, trong quan niệm của mấy cái lão già hồ đồ cổ lổ sĩ
này thì nam nhân mới là trời.

“Đã như vậy, tại sao ngay từ đầu đại hội không quy định cấm nữ
tử thi đấu, còn để nhiều nữ tử lên đài như vậy?” Miểu Miểu hỏi ngược
lại, đúng vậy, đúng vậy, dưới đài cũng đã có một vài nữ tử không kiên
nhẫn hỏi theo, khó khăn lắm mới có nữ Minh chủ lần đầu tiên, mấy cái lão già này còn ra gây sự.

“Đó là bởi vì chưa từng có nữ tử nào thắng đến cuối cùng.” Cho
nên bọn họ mới không e ngại, chỉ là không nghĩ tới lần này lại có một kẻ lợi hại như vậy.

Ồ, ra là thế. Miểu Miểu đột nhiên cười nói: “Như vậy là lâu nay
mấy vị luôn luôn xem thường nữ tử.” Sau đó liền xoay người hô to với
những người bên ngòai: “Chúng tỷ muội, nghe thấy chưa, nếu xem thường nữ tử như vậy, các vị ngàn vạn lần nhớ cho kỹ, sau này đừng sinh con trai, nếu không sinh phải những kẻ không thức thời như mấy vị lão gia đây thì thật bi kịch.” Những nữ tử dưới đài lập tức hô hào cổ vũ đồng ý theo.

“Ngươi đừng có lấn ép người quá đáng.” Có kẻ thẹn quá thành
giận, định ra tay với Miểu Miểu. Trong nháy mắt Dịch Thiên liền xuất
hiện ở trên đài, đem Miểu Miểu đẩy ra sau lưng, Nam Cung Linh cũng tiến
lên chắn phía trước Miểu Miểu.

Miểu Miểu ló đầu ra từ phía sau lưng Dịch Thiên, giận dữ nói:
“Là do mấy lão khinh người quá đáng trước, các người sợ ta thắng, sau
này phải nghe theo ta, cảm thấy mất thể diện. Tiện thể ta nói rõ cho các người biết, ta là vì vị trí Minh chủ này mà đến, cứ ở đó chờ ta làm
Minh chủ đi. Chuyện đầu tiên mà ta làm chính là đem đám già các người
đuổi về nhà chăn gà cho vợ.” Miểu Miểu ghét nhất chính là những kẻ xem
thường phụ nữ.

“Ngươi…” Mấy vị trưởng lão bị chọc cho tức đến dựng cả ria mép.

“Được rồi, được rồi, các vị trưởng lão, bây giờ nói không cho
phép nữ tử tham gia cũng đã quá muộn rồi, chi bằng chúng ta đợi tới kết
quả cuối cùng đi.” Minh chủ hiện tại là Văn Liêm lúc này mới xen vào.
Hắn vốn nên xuất hiện từ sớm nhưng bình thường vẫn luôn bất mãn với mấy
vị trưởng lão này, mỗi lần làm chuyện gì cũng phải báo cáo với họ, nghe ý kiến của bọn họ, làm vị trí Minh chủ này cũng đầy uất ức. Lúc này nhìn
thấy Miểu Miểu can đảm tranh cãi với họ, trong lòng cũng muốn chờ một
lát nữa rồi hẵng ra mặt. Mấy vị trưởng lão này dù sao cũng là người có
uy phong, không xem mặt mũi thì cũng phải ngó chừng quyền thế, hắn cũng
không thể làm gì bọn họ.

Mấy người này cũng có chút danh vọng trên giang hồ, hơn nữa cũng có phần gia thế, tuy nhiên Miểu Miểu lại không sợ bọn họ, cái gì mà
thân phận với gia thế, bản thân muốn nói gì thì nói, dù sao cũng có Dịch Thiên chống đỡ thay nàng, hơn nữa, Vụ Thiên Các cũng không phải là nơi
mà bọn họ có thể coi thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui