Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Miểu Miểu nhìn chằm chằm mấy vị hắc y nhân mặt mày tàn khốc trước mắt, cười nói: “Hi! Mấy vị đại ca, có việc gì sao?” Tại sao chọn đúng lúc như vậy a, bây giờ chỉ có Dịch Thiên cùng mình, bọn người Vụ Liệt đang ở khách điếm không theo ra, hơn nữa chính mình là một chân bị thọt, chỉ có thể liên lụy Dịch Thiên. “Dịch Thiên, đến đền mạng cho đại ca của ta.” Một người cầm đầu hét lên. “Đại ca ngươi là ai a?” Miểu Miểu rụt rè hỏi. Xem bộ dáng của Dịch Thiên, khẳng định là không biết đại ca hắn là ai, hơn nữa hắn lại đang che mặt, ai biết đại ca hắn là ai a.

“Đừng nói nhảm với ả, thật vất vả mới đợi được hắn đơn độc, hắn biết hay không biết mặc kệ, giết hắn rồi chúng ta liền có thể uy chấn võ lâm rồi.” Một hắn y nhân đứng cạnh hô. Lập tức tất cả hắc y nhân cũng đồng ý với những lời này, cùng nâng kiếm tấn công về hướng Miểu Miểu cùng Dịch Thiên. Dịch Thiên ôm Miểu Miểu xoay người phi thân lên nóc nhà, buông Miểu Miểu, thấp giọng nói: “Ngồi im ở chỗ này.” Vận khí hướng hắc y nhân phi thân đi, cả người tản ra sát khí rất mạnh, lạnh đến thấu xương.

Hắc y nhân bao vây Dịch Thiên, tấn công từ các hướng lại. Dịch Thiên vẫn chưa né tránh, cùng không xuất kiếm, chỉ dùng chưởng phong ngăn cản đường kiếm. Hắc y nhân thấy vậy, múa kiếm nhanh hơn, trong khỏang thời gian ngắn, chỉ nhìn thấy ngân quang lòe lòe, chưởng phong vù vù. Keng, keng vài tiếng, không ít đọan kiếm văng ra, mấy bóng đen cũng văng ra theo, rơi xuống mặt đất. Những hắc y nhân khác thấy vậy đều thu kiếm rút lui một bên. Sau khi dừng lại liếc mắt ngó nhau một cái, lại nâng kiếm vọt tới, có lẽ là nhanh chóng điều hòa hơi thở lại một chút.

Miểu Miểu ở trên nóc nhà hô to: “Dịch Thiên, cố lên, Dịch Thiên, cố lên…” Hắc y nhân trên mặt đất thấy vậy, nâng kiếm nhảy lên nóc nhà. “Chờ một chút,” Miểu Miểu nhìn hắc y nhân đang đi về hướng nàng nói “Người các ngươi muốn tìm là hắn, không liên quan đến ta.” Tốt hơn hết nên kéo dài thời gian một chút, chân cẳng thế này thì cũng không có việc gì đối với việc đi lại, chỉ là không thể sử dụng tốt khinh công. Mà bây giờ trên tay mình chỉ có thể dùng chủy thủ nhỏ mang theo phòng thân, còn bọn họ lại có trường kiếm, thiệt thòi không ít, hơn nữa lúc trước trên đường đi Dược cốc thương tích do kiếm gây ra đau rất lâu, nàng không muốn phải chịu một lần nữa, chân bị thương còn chưa khỏi, giờ lại thêm một kiếm đả thương, như vậy không tức chết a. Nhưng hắc y nhân lại mặc kệ nàng nói cái gì, liền nâng kiếm đâm tới, Miểu Miểu một bên lấy chủy thủ ra chống đỡ, một bên kêu lớn: “Dịch Thiên, cứu mạng a…” Miểu Miểu đột nhiên nhớ tới Dịch Thiên từng nói, sau này muốn cứu mạng thì gọi hắn, hắn sẽ đến cứu nàng.


Trên mặt đất Dịch Thiên định thần nhìn lại, hai mắt lập tức tản ra tia nguy hiềm, sắc mặt cũng càng ngày càng tối. Đột nhiên một đạo ánh sáng lóe lên, hắc y nhân xung quanh Dịch Thiên đều ngã xuống. Dịch Thiên vận khí nhảy lên nóc nhà, bảo vệ trước người Miểu Miểu, cầm trên tay chính là Lưu Quang Phi Vũ. “Lưu Quang Phi Vũ” hắc y nhân kinh hãi, đã từng nghe đồn rằng Lưu Quang Phi Vũ cực kì lợi hại, bây giờ nhìn thi thể đồng đảng nằm trên mặt đất, đột nhiên sợ hãi dâng lên. Bảy, tám người được coi như cao thủ bị giết cùng một lúc, uy lực như vậy thật không thể tưởng tượng được.

Còn lại ba người đứng lại liếc nhau một cái sau đó liền rút lui, “Còn muốn chạy?” Dịch Thiên đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, lắc mình một cái liền chặn trước đường đi của bọn họ, trên tay là Lưu Quang Phi Vũ chỉ thẳng vào bọn họ. “Hắn là kẻ muốn báo thù, chúng ta chỉ là do hắn mời đến hỗ trợ.” Một tên hắc y nhân trong đó chỉ vào một thi thể trên mặt đất nói. Dịch Thiên nghe vậy nhưng căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, trực tiếp vung kiếm, ba người lập tức giống con diều đứt dây bay ra ngòai, rơi bịch trên mặt đất, phát ra tiếng vang thật lớn.

Nhìn Dịch Thiên tay cầm Lưu Quang Phi Vũ, cả người đầy sát khí lạnh như băng, Miểu Miểu ý thức được rằng, đây mới chân chính là Dịch Thiên, tuyệt không buông tha bất cứ kẻ địch nào, tuyệt không hạ thủ lưu tình. Cường quang đã sớm hấp dẫn đám người giang hồ trong khách điếm. Đám người Vụ Liệt cũng vội vã chạy tới, liền gọi Dịch Thiên: “Chủ thượng.” Dịch Thiên đã sớm thu kiếm lại, ôm Miểu Miểu đáp xuống mặt đất. “Kiểm tra cẩn thận.” Sau khi Dịch Thiên phân phó với Vụ Liệt, trực tiếp bồng Miểu Miểu đi về khách điếm. Những người vừa ùa đến cũng không thốt ra lời nào, mới vừa rồi chứng kiến sự lợi hại của Lưu Quang Phi Vũ, cũng có phần kiêng kỵ với Dịch Thiên.

“Dịch Thiên, ngươi thật lợi hại, bây giờ ta cảm thấy được ngươi so với ta hình như lợi hại hơn một chút.” Miểu Miểu vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên. Dịch Thiên cúi đầu liếc nhìn Miểu Miểu, bình thản nói: “Nàng không sợ ta lạm sát kẻ vô tội sao?” “Tại sao ta phải sợ, ở chỗ này người sẽ không bao giờ thương tổn ta chính là ngươi.” Miểu Miểu nói rất là chắc chắn. Dịch Thiên không nói nhiều lời, chỉ ôm Miểu Miểu từng bước vững chắc đi về phía trước.


“Phu nhân, hình như người không bao giờ ngủ đủ a?” Vụ Tiêm ngồi không ở trên xe ngựa nhìn thẳng Miểu Miểu hỏi, những lời này hỏi ra cũng chính là tiếng lòng của mọi người, ngày hôm qua ban ngày ngủ nguyên ngày, cho là buổi tối cũng có ngủ đi, tại sao bây giờ cũng buồn ngủ là sao. “Phu nhân, đừng nói là người đã mang thai rồi nha?” Vụ Huyền đột nhiên nói ra lời gây sốc, nghe nói người mang thai rất dễ mệt. Dịch Thiên nghe vậy cũng nhìn chằm chằm nàng một lúc, cái này càng làm cho mọi người thêm tin tưởng, Vụ Liệt cùng Vụ Tiêm càng gật đầu khí thế tán thành lời nói này, lại nói tiếp phu nhân cùng chủ thượng ở cùng với nhau đã rất lâu, có em bé cũng không phải chuyện không có khả năng. Miểu Miểu lập tức đen mặt, ta và chủ thượng của các ngươi còn chưa từng động phòng, không thể có em bé được. Tiện thể trừng mắt liếc Dịch Thiên, nhìn ta cái gì, cái này không phải ngươi cũng rõ ràng a.

“Ta thấy lúc đến trấn tiếp theo tìm một đại phu xem sao, nếu như là thật, chúng ta đây sẽ có thêm một tiểu thiếu chủ rồi.” Vụ Huyền lại nói tiếp giống như chuyện đã sắp xếp đâu ra đó vậy. Đám người Vụ Liệt cũng đồng thời gật đầu, ba người dĩ nhiên không thèm để ý sự có mặt của Miểu Miểu bắt đầu thảo luận việc đặt tên cho hài tử. “Dừng lại, dừng lại” Miểu Miểu rống to một tiếng, nói nếp nói tẻ giống như khẳng định trong bụng nàng đã có em bé thật vậy. “Vụ đó ta cùng Dịch Thiên tạm thời không có kế họach, ta không mang thai, chỉ là nhàm chán quá nên mệt rã rời thôi.” Ồ, vài ánh mắt hòai nghi đảo qua. Nhìn cái gì, “Vụ Tiêm, muội cùng Vụ Liệt thành thân cố gắng cũng đã lâu, nói không chừng tiểu bảo bối đã ở trong bụng muội đó, dứt khóat lúc đến trấn cùng nhau xem một chút đi.” Miểu Miểu rất là nghi ngờ ngắm nghía bụng của Vụ Tiêm.

“Phu nhân, người nói cái gì vậy?” Vụ Tiêm mặt liền đỏ bừng, Vụ Liệt cũng bối rối ho khan vài tiếng. Nhưng Vụ Huyền lại nghiêm túc nói: “Vốn nên cùng nhau kiểm tra một chút, phòng bệnh hơn chữa bệnh*.” Ha ha ha, Miểu Miểu cười to một trận, cười ngã vào trong lòng Dịch Thiên. Ngẩng đầu mới phát hiện trong mắt Dịch Thiên chợt hiện lên một tia khó hiểu. Hơ, chẳng lẽ lúc này rốt cuộc đã thông suốt rồi.


* nguyên văn “防患于未然 phòng hoạn vu vị nhiên” phòng họa hơn chữa cháy

Màn đêm lần nữa buông xuống khi đến thành trấn kế tiếp, thành trấn này cùng thành trấn trước đó khoảng cách thật chuẩn, vừa đúng một ngày hành trình. Khi Miểu Miểu phát biểu ý kiến này, bị mọi cười cho một trận rung trời chuyển đất: “Phu nhân, đó là bởi vì chúng ta không thể đến thành được nên mới đi đến trấn này, xung quanh đây có rất nhiều thành trấn, chúng ta chỉ là tìm một trấn nghỉ chân vào buổi tối thôi.” Ách, xấu hổ quá, liền chui vào trong lòng Dịch Thiên giấu mặt. Dịch Thiên mắt mang ý cười xoa lưng nàng, tiểu nữ nhân này về phương diện tư tưởng thật đúng đơn giản.

Vào khách sạn, tình hình như lần trước cũng không khác mấy, chỉ là lúc này Miểu Miểu tự mình đi. “Chủ thượng” chưởng quỹ đâm đầu chạy đến cung kính thi lễ với Dịch Thiên. Từ cánh cửa bên hông đại sảnh bỗng có một người tiến vào, nhìn thấy Dịch Thiên, ánh mắt có chút tỏa sáng, bước nhanh tiến đến dịu dàng nói: “Chủ thượng.” Miểu Miểu nghe vậy nhìn lại, mỹ nữ, lại là mỹ nữ, có điều lúc này lại gặp mỹ nữ yếu đuối, không giống Vụ Tiêm có cái đẹp của kiên cường cùng băng lãnh, cũng không đẹp động lòng người như Doanh Tích, chính là hòan tòan yếu đuối.

Nhìn Dịch Thiên một tay ôm Miểu Miểu, mỹ nữ thóang giật mình thốt ra: “Nàng là ai?” “Liên Tâm” chưởng quỹ đứng ở một bên quát lớn. Làm sao mà có thể hỏi kiểu như vậy trước mặt chủ thượng, chỉ hy vọng chủ thượng không tức giận thì tốt hơn. “Phu nhân” Vụ Huyền ở bên cạnh cười nói. Phu nhân, Liên Tâm trợn tròn mắt, chủ thượng thành thân từ lúc nào, không phải nói chủ thượng không thân cận với nữ nhân hay sao? Dịch Thiên vẫn không liếc nhìn nàng một cái, ôm Miểu Miểu đi nhanh lên lầu. Miểu Miểu đảo mắt, Dịch Thiên không để ý, nhưng không có nghĩa là nàng cũng không thèm để ý. Từ trong ánh mắt của nữ nhân đó rõ ràng có thể thấy được tình ý của cô ta đối với Dịch Thiên, có dũng khí xuất hiện ý nghĩ muốn giựt chồng của nàng, sẽ từ từ làm cho cô nàng hòan tòan mất hết hi vọng.

Ăn xong cơm tối, Miểu Miểu vuốt bụng cười ngọt ngào nói với Dịch Thiên: “Phu quân, ta ăn no rồi, đi không nổi.” Bọn người Vụ Huyền sửng sốt, phu quân, có phải từ miệng phu nhân phát ra không a, còn gọi rùng hết cả mình như vậy. Dịch Thiên cũng có chút giật mình, tiểu nữ nhân này lại muốn làm gì nữa. Đứng dậy đi vòng qua, bế lấy Miểu Miểu đi lên lầu, “Phu quân, chàng nói con của chúng ta nên đặt tên gì cho dễ nghe hả?” Miểu miểu đột nhiên mở miệng, nói rất là đăm chiêu. Dịch Thiên dưới chân đột nhiên cứng ngắc, nhìn nàng một cái, ngay cả hài tử cũng có. Miểu Miểu hướng hắn nháy mắt mấy cái, hướng về phía Liên Tâm đang sững sờ ở đại sảnh nhìn một cái. Dịch Thiên hơi nghiêng mắt, liền hiểu rõ.


Vào phòng, Miểu Miểu liền xoay người từ trên tay Dịch Thiên nhảy xuống, chân bị thương cũng đã khỏi bảy tám phần rồi, trừ ra đi xuống thang lầu phải nhảy nhảy từng bước, còn ở trên mặt đất bằng đi một chút đã không có vấn đề gì rồi. Túm lấy áo Dịch Thiên hung hăng hỏi: “Cô ta là ai?” Mới vừa rồi người nhiều như vậy, không thể hỏi, bây giờ chỉ có hai người ở trong phòng, nhất định phải hỏi cho rõ ràng. “Con gái của chưởng quỹ.” Dịch Thiên mắt mang ý cười nói. “Cô ta thích ngươi, ngươi có thích cô ta hay không?” Giọng vẫn hung hăng. “Ta chỉ thích nàng.” Dịch Thiên đưa tay nắm lấy đôi bàn tay đang túm áo hắn, ánh mắt kiên định trả lời.

“Thật không?” Miểu Miểu mặc dù trong lòng đã bất giác tin tưởng, có điều vẫn muốn hỏi thêm một câu. “Ừ” Dịch Thiên gật đầu không chút do dự. “Như vậy mới đúng là ông xã* của ta chứ.” Miểu Miểu mặt mày hớn hở nói. “Ông xã?” “Nghĩa là phu quân.” Dịch Thiên khẽ gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi. Cốc cốc, truyền đến tiếng gõ cửa, “Ai?” Dịch Thiên nhàn nhạt hỏi. “Chủ thượng, thiếp đưa nước tắm rửa đến.” Giọng của Liên Tâm. “Đưa vào.”

* chỗ này Miểu Miểu gọi Dịch Thiên là lão công nhưng đó là từ hiện đại của TQ, bạn muốn gọi là ông xã cho thuần Việt mà gần gũi với tụi mình hơn. Còn nữa, bạn để cho Liên Tâm xưng thiếp chứ không phải thuộc hạ vì trong suy nghĩ nàng ta chỉ muốn làm vợ anh Dịch Thiên, dù là vợ bé cũng được.

Sau khi để cho người lục tục đưa đồ tắm rửa gì đó vào rồi rời đi, Liên Tâm còn không có ý định đi, dường như muốn nói gì đó với Dịch Thiên. “Dịch Thiên, cái bồn tắm này hình như hơi nhỏ, không đủ cho hai người chúng ta, cái ở Triêu Dương Lâu hình như tốt hơn, có thể vừa đủ hai chúng ta.” Miểu Miểu ở bên cạnh nhìn chằm chằm bồn tắm làm ra vẻ bối rối. Dịch Thiên nghe vậy, khóe miệng hơi cong lên, không ngờ tiểu nữ nhân này có suy nghĩ phóng túng như vậy. Quay qua Liên Tâm nhàn nhạt ra lệnh: “Đổi lại một cái lớn đến.” Liên Tâm nhìn Dịch Thiên khóe miệng cong lên có chút kinh ngạc, chủ thượng lại đang cười, mặc dù chỉ thoáng qua, nhưng nàng đã thấy, chỉ bởi mấy câu của phu nhân, không hề liên quan gì tới nàng, lập tức ủ rũ mặt mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận