Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

Biết thân phận của Tiểu Vũ rồi, Miểu Miểu cùng hắn lại có chung kẻ thù, thật là tương phùng hận vãn*, bình thường hai người tính tình đã thật hợp nhau, bây giờ lại còn có kẻ thù chung, quan hệ tất nhiên sẽ không bình thường như mọi khi nữa. Ở trong mắt Dịch Thiên, Tiểu Vũ này nhìn trái nhìn phải gì cũng giống như là đến giành Miểu Miểu, tâm trạng thật sự khó chịu, bất đắc dĩ hắn liếc mắt, mặt lạnh lùng đối với Tiểu Vũ căn bản không có tác dụng gì, hơn nữa lần nào cũng thua chết trong nụ cười của Miểu Miểu. Mỗi ngày đều chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người quay qua quay lại trước mặt mình thương lượng làm sao báo thù nghiệp lớn.

*trích trong câu “duy thị tri kỷ tương phùng hận vãn” ý nói những người tri kỷ hận là gặp nhau quá muộn.

Một người gõ cửa vào, vốn là thủ hạ vào báo tin, nhìn thấy Miểu Miểu ở đó hơi có chút ngập ngừng. Dịch Thiên lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?” Người vừa đến lập tức cúi đầu nói: “Chủ thượng, cái này là có người vừa đưa tới, có tiếp không?” Vừa nói vừa đưa lên nhiệm vụ cùng một xấp ngân phiếu. Dịch Thiên liếc mắt nhìn Miểu Miểu một cái, gật đầu nói: “Tiếp.”

“Nhiều ngân phiếu như vậy, nhiệm vụ gì vậy hả?” Miểu Miểu quay đầu hỏi. “Hồi phu nhân, vốn là mua tánh mạng của một phú thương ngoài thành.” Người đó trả lời. “Dịch Thiên, ta cũng chưa từng nhìn thấy mọi người chấp hành nhiệm vụ như thế nào, có thể mang ta đi xem một chút không?” Đối với nghề nghiệp sát thủ, Miểu Miểu cực kì muốn xem thử cái việc nhận tiền thay người giải phiền tóai này là như thế nào, cụ thể là giết như thế nào, làm như thế nào, nàng vẫn chưa gặp qua. Lúc này không khỏi muốn mở mang kiến thức một chút, dù sao mình cũng là phu nhân của Dịch Thiên, phải học hỏi những thứ này.


Dịch Thiên nghe vậy nhìn về phía nàng, nói một cách nghiêm túc: “Nàng thật sự muốn đi?” Miểu Miểu gật đầu khẳng định, ta phải học tập một chút chứ. Dịch Thiên hơi chần chừ rồi nói: “Gọi Vụ Huyền tới, lần này để cho hắn dẫn người đi.” Người đó lĩnh mệnh xong vẫn chưa đi ra cửa, muốn nói lại thôi. Dịch Thiên thấy vậy lại hỏi: “Còn có chuyện gì?” Kẻ đó lại nhìn thoáng qua Miểu Miểu rồi nói: “Có người ra vạn lượng hoàng kim, lấy tánh mạng Hách Liên Thành.” Dịch Thiên nghe vậy, trầm giọng hỏi: “Cố chủ là ai?” “Không rõ ràng lắm.” “Trước tra ra cố chủ rồi định đoạt sau.” Dịch Thiên phân phó. Người đó liền vâng lệnh ra cửa.

Nửa đêm, đứng ở tường rào nhà phú thương, Miểu Miểu nhìn mọi thứ trước mặt, mím chặt môi không nói, đó là cảnh tượng như thế nào a. Đám người Vụ Huyền dường như thay đổi, cả người tản ra hơi thở tàn nhẫn, ánh mắt khát máu, nhìn thấy người liền giết, mặc kệ là ông già bảy mươi tuổi, hay là trẻ con còn trong nôi. Tiếng kêu thét ầm ĩ khắp nơi, la khóc hỗn loạn. Trong phòng nhanh chóng bị ngọn lửa bao trùm ngút trời, ánh đỏ phủ lấy cả khoảng không trong bầu trời. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, tử khí dường như cách bọn họ rất gần.

Sau một đọan chiến đấu sinh tử, cả không gian đột nhiên yên tĩnh xuống, chỉ còn lại phòng ốc đã cháy sạch đỏ rực, phát ra tiếng lách tách. Mà hàng xóm ở lân cận đều là đóng chặt cửa lớn, tiếng vang lớn như vậy nói sao cũng phải nghe được, chỉ là không người nào dám đến hỗ trợ. Đám người Vụ Huyền đi đến trước mặt Dịch Thiên, nói nhỏ: “Chủ thượng, đã giải quyết xong rồi.” Một tên phú thương tay trói gà không chặt cũng không đáng cho hắn ra tay, nhưng là chủ thượng lại phái hắn đến đây, chắc là có liên quan đến phu nhân, phu nhân vẫn muốn cùng chủ thượng tiến tới, nhất định phải làm quen với hoàn cảnh này.

Vụ Huyền trước mắt người đầy máu tươi, ánh khát máu trong mắt đã biến mất, dường như đã trở lại là Vụ Huyền thường tươi cười hòa ái, nhưng toàn thân loang lỗ máu lại tố cáo hành động vừa rồi của hắn. “Không phải nói chỉ là tánh mạng của phú thương thôi sao?” Miểu Miểu có chút run rẩy, một đao đâm vào đứa trẻ như vậy nàng nhìn thấy rất rõ ràng, xuyên qua cơ thể nhỏ bé của nó, cơ thể bé như vậy, còn chưa kịp mở mắt nhìn thế giới này, cứ như vậy mà đi. “Hồi phu nhân, trừ ra mạng của phú thương, còn có cả nhà của hắn.” Một người trong số đó nói. Cho nên ngân phiếu mới nhiều như vậy.


Miểu Miểu thả người nhảy xuống khỏi tường rào, im lặng đi về phía bóng tối, không thèm để ý đến đám người Dịch Thiên. Nàng thừa nhận chính mình cũng không phải là người tốt gì, đối với kẻ hại qua người của nàng, nàng sẽ trả lại gấp trăm lần. Đối với địch nhân của mình, cũng không lưu tình chút nào. Nhưng là nàng lại quên mất, Dịch Thiên vốn là người đứng đầu tổ chức sát thủ, cho nên muốn cùng hắn bên nhau, nàng không chỉ cần phải không lưu tình với những kẻ đó, mà còn phải không lưu tình với rất nhiều nhiều người khác mà có lẽ là họ vô tội.

Đột nhiên ý thức được điều ấy, Miểu Miểu có chút suy sụp, đối với tính mạng, nàng vẫn rất quý trọng. Mà thế giới này, tính mạng lại giống như rơm rác, không đáng giá, chỉ có người mạnh thì mới có thể tiếp tục sinh tồn được. Cho nên nàng phải học được điều này, phải hiểu được đạo lý này.

Dịch Thiên vẫn chưa lên tiếng, chỉ là im lặng theo sát đằng sau Miểu Miểu. Hắn biết trong khoảng thời gian ngắn nàng khó mà tiếp nhận được điều này, nàng cùng hắn là người ở thế giới khác nhau, mặc dù ngay từ đầu đã biết bọn họ vốn là tổ chức sát thủ, nhưng chưa bao giờ chính thức kinh nghiệm qua thế giới sát thủ. Làm một sát thủ, cùng với người bình thường không giống nhau, có máu có thịt, nhưng một khi có nhiệm vụ ngươi nhất định phải máu lạnh, phải vô tình, đó là sứ mạng của ngươi.


Miểu Miểu đột nhiên ngừng bước, vẫn không quay người, chỉ là thì thầm hỏi: “Dịch Thiên, chàng cũng là như thế này cho tới bây giờ sao?” Dịch Thiên dừng lại rồi cúi đầu, nhẹ nhàng ừm một tiếng, thế giới của ta cho đến bây giờ chính là cái dạng này. Miểu Miểu không nói gì tiếp, mọi người cũng không lên tiếng, chậm rãi đi tới.

Một đêm không ngủ đến hừng đông, Miểu Miểu đem hai mắt gấu mèo đi ra cửa. Tiểu Vũ đã đứng ở cửa chờ từ lúc nào rồi, nhìn thấy nàng xuất hiện, khẽ nhíu mày nói: “Như thế nào, không tiếp thu được sự tàn bạo của thế giới sát thủ sao?” Vụ Huyền đã đem chuyện kể sơ qua với mọi người, nhưng hắn lại bị điều ra ngoài tìm hiểu tin tức.

Miểu Miểu lắc đầu một cái, ngày hôm qua lúc mới chứng kiến quả thật khó tiếp nhận, nhưng là suy nghĩ cả đêm, nàng cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, con người không thể vọng tưởng sống trong thế giới của mình mãi, càng huống chi nàng bây giờ đã không còn ở chính thế giới đó nữa, ở chỗ này phải thích ứng với mọi thứ nơi đây, thích giả sinh tồn*.

*nguyên văn “弱肉强食,适者生存 nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn” Yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh, kẻ muốn sinh tồn phải trải qua sự chiến thắng kẻ thù địch. Cá lớn nuốt cá bé.

Lắc đầu, nguy rồi, thật là quá khó không thể tiếp thu được. Nó tưởng rằng với tính cách tỷ ấy như vậy mặc dù nhất thời không tiếp thu được nhưng trải qua cả đêm tự vấn, phải suy nghĩ cẩn thận một chút chứ, như thế nào mà lại lắc đầu như vậy. Dịch Thiên, ngươi bảo trọng đi, ngươi là đầu lĩnh của bọn hắn, bên ngòai nghe đồn ngươi chính là kẻ tàn bạo lạnh lùng, nói vậy tỷ ấy đã nhất thời không tiếp nhận được một phần quá khứ của ngươi rồi. Hắc hắc, xem bộ dạng của tỷ chắc chắn ngày hôm qua không ngủ, mà ngươi cũng cả đêm không trở về phòng, nguy cơ rạn nứt tình cảm bắt đầu xuất hiện rồi.


Miểu Miểu trừng mắt một cái nhìn Tiểu Vũ, tên nhóc xấu xa này lại vừa nghĩ ra cái gì rồi: “Dịch Thiên đâu?” “Thư phòng.” Tiểu Vũ trả lời lập tức, đi theo sau Miểu Miểu xem náo nhiệt thôi.

Miểu Miểu đi thẳng vào thư phòng, ánh mắt mọi người cũng theo sát di chuyển của nàng, ánh mắt Dịch Thiên hơi lóe lên, bao hàm một lọai tâm tình phức tạp bên trong đó. Sớm như vậy phu nhân đã tới tìm chủ thượng rồi, xem ra đã không có việc gì rồi, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đi tới bên cạnh Dịch Thiên, Miểu Miểu nói: “Ta muốn danh sách nhiệm vụ trong vòng mười ngày gần đây ở trong Quang Đô và phụ cận, thời gian, địa điểm, nhân vật, người đi chấp hành đều phải rõ ràng.” “Phu nhân, người muốn làm cái gì vậy a?” Vụ Liệt ở bên cạnh cướp lời hỏi trước. Dịch Thiên vẫn chưa lên tiếng, chỉ nhìn Miểu Miểu.

Miểu Miểu cũng không đáp lời, quay qua nói với Vụ Liệt: “Được rồi, ra giá bao nhiêu cũng phải viết rõ ràng, đưa đến phòng của ta. Tiểu Vũ, ra ngòai đi dạo.” Dứt lời, cũng không thèm để ý phản ứng của mọi người, chỉ nhìn vào mắt Dịch Thiên thật sâu rồi rời đi, ngày hôm qua dám không trở về phòng, chàng chết chắc rồi.

Sắc mặt Dịch Thiên trong nháy mắt trầm xuống, thật sự nàng chưa nghĩ thông suốt sao, nàng muốn danh sách đó làm cái gì, chẳng lẽ muốn thông báo trước cho bọn họ, nàng không biết một khi tiếp nhận nhiệm vụ bất luận là chân trời góc biển cũng chạy không thóat sao, nàng cứu được bọn hắn một lần, không cứu được bọn họ cả đời. Mọi người cũng khẽ nhíu mày, phu nhân đây là muốn làm gì, đập bể nồi cơm của Vụ Thiên Các sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận