Độc Ái Sát Thủ Phu Quân

“Có hay không hả?” Miểu Miểu đẩy đẩy tượng đá Vụ Kiếm. “Cái này, phu nhân…” Vụ Kiếm len lén liếc Dịch Thiên dò ý, chuyện này hắn không dám làm chủ. Dịch Thiên ra hiệu ý bảo Vụ Kiếm đi ra ngòai, Vụ Kiếm vội vàng tất tả chạy thẳng, phu nhân thật sự là làm cho người ta sợ hãi, chỉ có chủ thượng mới có thể chịu được.

“Này, này, tại sao lại chạy mất thế?” Miểu Miểu đưa tay định kéo Vụ Kiếm lại. Dịch Thiên đã nắm tay nàng trầm giọng nói: “Nàng xem mấy thứ đó làm gì?”

“Ách, cũng không có gì a, không có việc gì làm nên ta đến xem, nghe nói rất nhiều kỹ viện đều có bố trí như thế, ta đến coi thử có phải sự thật hay không?” Miểu Miểu còn lâu mới nói cho hắn là bản thân mình muốn nhìn hiện trường thực tế, sau đó học tập một chút kĩ năng, quay về có thể áp dụng lên hắn.

“Ta sẽ dạy nàng.” Suy nghĩ hồi lâu, Dịch Thiên mới rặn ra một câu như vậy.

“Ách, khụ khụ khụ…” Mặt Miểu Miểu lập tức đỏ bừng, chẳng lẽ mình biểu hiện mục đích ra rõ ràng như vậy sao, mà cái chuyện này Dịch Thiên từ lúc nào cũng có cái bản lãnh kinh người như vậy a.

Đưa tay vỗ vỗ lưng Miểu Miểu, mắt đầy ý cười, tiểu nữ nhân này trước mặt mình cứ đem tâm tư để hết lên mặt. Có điều thâm tâm có chút ngọt ngào, là vì hòan toàn tin tưởng hắn nên mới có thể đem hết tâm tình biểu lộ cho hắn thấy.

“Ta vẫn muốn nhìn thử một chút.” Miểu Miểu vẫn không từ bỏ ý định, tới cũng tới rồi, không xem thật lãng phí a.

“Ta đi cùng nàng, không cho phép nhìn nam nhân, chỉ được nhìn nữ nhân.”

“…” Cứ cho là thị lực của chính mình không tệ đi, có thể tự động bật tắt sao.

Vụ Kiếm trố mắt đừng nhìn Dịch Thiên cùng Miểu Miểu một trước một sau đi vào thông đạo nhỏ hẹp, thần thánh của ta a, xong hết rồi, chủ thượng bị phu nhân đồng hóa rồi, phu nhân, lợi hại nha. Cái nơi đó nguyên lai là nơi dùng để cho các cô nương mới tới dùng làm phương tiện học tập, bây giờ lại thêm một tác dụng, đó là có thể dùng để ngắm cảnh.

Oaaaaaaaaaaaaaa, từ lúc bắt đầu đi vào, Miểu Miểu đã bắt đầu che miệng hú hét, từ cái lỗ mắt mèo bé xíu nhìn ra, thật sự rất hoành tráng nha. Oa, nữ nhân này dáng người thật tuyệt, phải nhìn kỹ một chút. Con bà nó, lão già khú đế như vậy còn đi kỹ viện, thấy gớm, bỏ qua, không xem. Tư thế này thật quái dị nha, thắt lưng chịu được sao? Thật sự là thiên hình vạn trạng a. Miểu miểu lúc đầu đi vào còn hét chói tai, đến một lúc sau tấm tắc chậc lưỡi không ngừng.

Dịch Thiên đi theo phía sau nàng chưa từng liếc mắt qua nhìn một cái, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân phía trước, xem nàng khi thì hô lên kinh ngạc, khi thì cau mày, khi thì cảm thán, khi thì lắc đầu, nhìn nàng giống như nhìn thấy cả nhân sinh trăm thái*.

*đủ mọi lọai vẻ mặt, cảm xúc của con người.

Ra khỏi thông đạo, Vụ Kiếm vẫn còn đang chờ bên ngòai, nhìn thấy hai người đi ra liền thốt lên hai tiếng tốt rồi, không xảy ra chuyện gì cả. “Phu nhân, nhìn xong rồi có cảm tưởng gì hả?” Vụ Kiếm bắt đầu trêu ghẹo, phu nhân cho tới bây giờ cùng chưa từng lên mặt với ai, cho nên những người thân quen lâu lâu đều muốn đùa giỡn một chút, miễn không ảnh hưởng đại sự là được.

“Ta quyết định rồi…” Miểu Miểu nói, hào khí ngút trời. Quyết định cái gì, Vụ Kiếm dỏng tai lên nghe. Dịch Thiên cũng nhìn về phía này, xem ba cái thứ này còn rút ra được cái gì nữa?

“Không nói cho ngươi, Dịch Thiên, chúng ta về nhà nói.” Cố ý cho Vụ Kiếm sập bẫy một cái, sau đó lôi kéo Dịch Thiên chạy ra ngòai. Vụ Kiếm lắc đầu, phu nhân thật đúng là thích gieo hứng thú cho người khác rồi đá sập, có điều dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, chắc chắn không phải suy nghĩ gì thâm sâu.

Bịch, Miểu Miểu ngã dài lên giường, chơi một ngày, mệt quá đi mất. “Nàng mới vừa rồi quyết định cái gì?” Dịch Thiên cũng không quên Miểu Miểu mới vừa nói như thế, tò mò nguyên cả đọan đường rồi.

Miểu Miểu ngồi bật dậy, nhìn Dịch Thiên rất là nghiêm túc rồi nói: “Ta quyết định rèn luyện phần eo cho thật tốt, thật mềm dẻo, mới vừa rồi chàng không thấy sao, những nữ nhân này thắt lưng thật lợi hại a.”

Gì, lần này đến phiên Dịch Thiên trợn tròn mắt, sau đó cười to thành tiếng, thật là một nữ nhân quá đáng yêu a.

Mọi người trong Bồng Lai Các nghe thấy Dịch Thiên cười lớn đều trợn tròn mắt, thì ra chủ thượng cũng biết cười, nhưng lại không phải mỉm cười mà là cười thành tiếng. Đám người Vụ Liệt thì chỉ nhướng mày, phu nhân thật là lợi hại.

“Dịch Thiên, chàng cười rộ lên nhìn thật đẹp a, ta thật sự là si mê chàng rồi.” Miểu Miểu a một tiếng rồi nhào lên người Dịch Thiên. Không thể trách ta, ai bảo chàng cười đẹp như vậy, quyến rũ ta chết luôn. Ngoài phòng bóng đêm thật sâu, trong phòng tình ý nồng nàn.



“Chủ thượng,” Vụ Huyền đẩy cửa đi vào thư phòng nói: “Nam Cung Linh bị cách chức, đã không còn là hữu thừa tướng nữa rồi.” “Lý do là gì?” Miểu Miểu hỏi, thừa biết là tên Hoàng đế đó sẽ không bỏ qua cho Nam Cung gia mà.

“Cấu kết với Vụ Thiên Các, có ý định mưu phản.” Vụ Huyền trầm giọng nói.

“Cái gì, tên Hoàng đế chết tiệt, hai con mắt để ở đâu nhìn thấy chúng ta muốn làm phản, con bà nó, định vu oan giá họa cho chúng ta hả.” Miểu Miểu tức giận nói.

Dịch Thiên nắm tay Miểu Miểu trấn an, lạnh giọng nói: “Có động tĩnh gì khác hay không?” Nếu đã nói bọn họ mưu phản, tất sẽ có chút động tĩnh.

“Tạm thời vẫn không thấy, chúng ta đều giám thị từng khắc, không thấy có hành động lạ.” Vụ Huyền nói.

“Theo dõi kĩ càng, một chút gió thổi cỏ lay lập tức báo ngay.” Dịch Thiên phân phó.

“Vâng.” Vụ Huyền vâng lệnh đi ra cửa.

Nam Cung Linh vẫn như cũ phe phẩy quạt giấy của mình đi vào cửa, vẫn cười như xuân phong. “Bị cách chức rồi nhưng hình như lại đang rất hạnh phúc nha.” Miểu Miểu cười nói.

“Không gánh quan tước trên người thân nhẹ hẳn đi, như gió thoảng, có điều lại làm liên lụy mọi người.” Nam Cung Linh cười cười nói.

“Có tính tóan gì tiếp không?” Miểu Miểu hỏi.

“Không biết Miểu Miểu có nguyện ý thu lưu ta hay không a?” Nam Cung Linh đùa cợt.

“Muốn vào Vụ Thiên Các, có thể, nói cho ta biết mục đích của ngươi.” Dịch Thiên đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, nếu Nam Cung Linh đến tìm bọn họ, như vậy chắc chắn là có việc chứ không chỉ là ăn ở.

“Quả nhiên không hổ danh là chủ thượng của Vụ Thiên Các a, liếc mắt một cái liền nhìn ra.” Nam Cung Linh thu lại nụ cười đùa bỡn: “Ta muốn nhờ các ngươi giúp ta điều tra thân thế của ta.”

“Có ý gì, ngươi không phải là con ruột của cha ngươi hả?” Miểu Miểu kinh ngạc nói.

“Chính ta cũng không biết, cho nên mới nhờ các ngươi hỗ trợ tra cứu.” Nam Cung Linh biết Vụ Thiên Các là nơi linh thông nhất về tin tức, trước mắt ngọai trừ bọn họ không có ai có thể giúp được hắn, bằng hữu tốt ngày xưa nhìn thấy hắn bị cách chức liền tránh xa xa, cũng may là hắn cũng không coi bọn họ là bằng hữu, nên không cảm thấy đau lòng thương tâm.

“Kể rõ sự tình.” Dịch Thiên nói.

Nam Cung Linh gật đầu, chậm rãi nói tiếp: “Bị cách chức cũng không phải là chuyện gì bất ngờ, cái chức hữu thừa tướng không có thực quyền này ta cũng không muốn làm. Hôm nay ta giải tán hạ nhân và thị vệ trong nhà. Một bà bếp hai mắt đẫm lệ, nói rằng bà đã nhìn ta lớn lên từ nhỏ, hôm nay ta không quyền không thế, một mình cực khổ, bà rất là đau lòng, bà còn nhớ rõ năm đó lúc ta sinh ra bà đã ở đó, bà ấn tượng nhất là bên hông ta có một cái bớt hình chiếc lá. Vấn đề chính là bên hông ta căn bản không có bất cứ cái bớt nào cả.”

“Nói không chừng bà ấy nhớ nhầm rồi, người già mà, cũng thường hay nhớ nhầm cái gì đó?” Miểu suy đoán, chuyện lâu như vậy nhớ nhầm cũng rất bình thường.

Nam Cung Linh nhìn nàng một cái lại nói: “Nếu như chỉ một mình bà ấy, cũng có thể ta sẽ cho như vậy, nhưng lúc ta sinh ra bà bếp ấy đã ở đó, bà cũng nói vết bớt đó ấn tượng rất sâu, không thể quên được. Kỳ thật việc này trước đây ta đã có hòai nghi qua rồi, ta nhớ rõ mẹ của ta rõ ràng vốn là do sinh ta xong thân thể không tốt sau đó mới qua đời, căn bản không phải bị Cô Thiên Ngạo làm hại như lời cha ta nói. Cho nên ta mới đi tìm lại di vật của mẹ ta, không cẩn thận làm vỡ hộp trang sức của bà, từ trong ngăn giữa rơi ra một tờ giấy, bên trong viết: ‘Linh nhi, con ở đâu, mẹ rất nhớ con’. Ta nhớ kỹ từ lúc ta mới sinh ra, ta đều ở bên cạnh mẹ của ta, tại sao bà ấy lại nói như vậy, trừ phi còn có một Nam Cung Linh khác.”

“Làm sao ngươi có thể chứng minh lời ngươi nói là thật?” Dịch Thiên nghe xong hơi trầm tư hỏi, mặc dù tất cả sự việc nói ra đều có những mấu chốt kết nối, nhưng bọn họ đang có nghi vấn đối với nhân phẩm và việc sống chết của Nam Cung Việt, bây giờ Nam Cung Linh này cũng coi như là con của hắn, không thể không đề phòng.

Nam Cung Linh lắc đầu, không có biện pháp để chứng minh, chỉ có thể tìm ra chân tướng mới có thể chứng minh. “Trước hết ngươi tạm thời ở lại Vụ Thiên Các, ta hy vọng ngươi không tung hứng thêm một âm mưu gì, ngươi hẳn là biết Dịch Thiên ta có thù tất báo.” “Ta cũng vậy.” Miểu Miểu ở một bên phụ họa Dịch Thiên.

Nam Cung Linh cười khổ, thật đúng là vợ chồng đồng lòng. “Được rồi, có lẽ năm đó phụ thân ngươi cũng nhìn lầm người rồi.” Nam Cung Linh nhắc nhở. Dịch Thiên gật đầu, nếu như những việc này là sự thật, như vậy trên người Nam Cung Việt ẩn dấu rất nhiều bí mật, phụ thân nhìn lầm người cũng rất có khả năng, dù sao Cô Thiên Ngạo cũng đã nói qua, Nam Cung Việt rất giỏi che giấu.

“Võ lâm đại hội sắp cử hành rồi, ta nghe nói năm nay Vụ Thiên Các có tham gia phải không?” Nói chính sự xong rồi, Nam Cung Linh lại bắt đầu cười đùa, chắc chắn là Miểu Miểu muốn đi.

“Đúng vậy, vốn là bà cô ta đã quyết định sẽ làm Minh chủ tương lai.” Miểu Miểu nói.

“Nàng hả, làm Minh chủ, ha ha ha.” Nam Cung Linh cười to, như vậy võ lâm sẽ phải náo lọan.

“Sao, ngươi coi thường ta hả?” Miểu Miểu nhướng mày nói, dám xem thường ta, đập nát vụn ngươi ra.

“Không phải, không phải.” Nam Cung Linh xua xua tay cười nói: “Chỉ là cho đến bây giờ vẫn chưa từng có nữ Minh chủ, nếu nàng lên làm, nói không chừng chính là được thấy lần đầu tiên.”

“Nàng muốn làm Minh chủ?” Dịch Thiên nhìn Miểu Miểu.

“Ừ, Dịch Thiên, chàng nghĩ lại đi, nếu ta làm Minh chủ rồi, nếu tên cẩu Hoàng đế kia tới tìm chúng ta gây phiền toái, hắn cũng phải suy nghĩ kỹ về khả năng của hắn.” Vụ Thiên Các cùng cả võ lâm, chẳng lẽ không đánh cho sập cái hoàng cung của ngươi, huống chi ở thế giới này sức mạnh chính là cao nhất, người mạnh mới có thể đề cập đến quyền lợi.

Nam Cung Linh nghe vậy nhướng mày, nguyên lai không phải là muốn chơi đùa, mà còn có một tâm ý khác, càng ngày càng có khí thế của đương gia phu nhân Vụ Thiên Các rồi đây.

“Lần trước nàng bị bắt đi, có khỏe không?” Nam Cung Linh đột nhiên hỏi đầy quan tâm, một trong các nguyên nhân khiến bản thân tự mình hôm nay đến cũng bởi vì biết nàng đã an tòan trở về.

Miểu Miểu nghe hỏi như thế, nội tâm cũng có chút cảm động, cũng có người quan tâm đến mình không ít, tuy nhiên Dịch Thiên nghe vậy thì trong bụng không vui chút nào, phu nhân của mình được nam nhân khác để tâm như vậy, nhìn sao cũng không vừa mắt.

Lập tức đứng dậy thản nhiên nói: “Miểu Miểu, ta mệt, về phòng nghỉ ngơi.”

“Dịch Thiên, chàng bị làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao, ta tìm Tiểu Vũ đến coi thử.” Miểu Miểu lo lắng, xoay thân định phân phó người tìm Tiểu Vũ đến, hiện giờ còn chưa tới tối nữa mà, cho tới bây giờ Dịch Thiên chưa bao giờ than mệt, khẳng định là bị bệnh rồi.

“Không có việc gì, nghỉ ngơi một lát là được rồi.” Kéo Miểu Miểu qua, ôm lấy nàng rồi ra khỏi thư phòng.

Trong mắt Nam Cung Linh khẽ lóe lên, quan tâm quá sẽ bị nhiễu lọan, Miểu Miểu nàng không phát hiện ra sao, phu quân của nàng căn bản là ghen tuông, nhìn thấy ta quan tâm nàng nên nội tâm khó chịu, hắn bắn về phía ta ánh mắt lạnh như băng như vậy ta cũng cảm nhận được, nam nhân này thật thích ăn dấm chua, lắc đầu không biết nói gì, hình như ta cũng chưa tỏ vẻ gì đối với phu nhân của ngươi hết cả mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui