Ở phía dưới, Lê Dương lạnh lùng nhìn nữ đệ tử đang đứng trên đỉnh một ngọn cây, tay vuốt vuốt nhẫn trữ vật, hắn được lão giả thần bí kia truyền cho một bí thuật với cảnh giới bây giờ của hắn có thể miễn cưỡng thi triển ra.
Bí thuật này cần linh thạch thượng phẩm để khởi động, uy lực cực lớn nhưng điều kiện tiên quyết phải có đấu khí để triển khai, đồng thời di chứng gây ra về sau vô cùng nặng, có khả năng thành phế nhân cả đời.
Nó có tên là Bát Cực Khống Thần.
Ánh mắt Lê Dương kiên định, tung ra tám vạn viên linh thạch thượng phẩm phân đều ra tám nơi xung quanh nữ đệ tử kia.
Đấu khí bùng phát, trái tim vàng của hắn đập liên hồi, toàn bộ chân khí chuyển hoá thành đấu khí bao quanh tám vạn linh thạch.
“Đấu, Sinh, Luân, Kỷ, Tự, Linh, Quyết, Ngã.” Tám chân ngôn được Lê Dương đọc lên.
Xung quanh khu vực này, 8 vị trí bỗng có từng vệt ánh sáng xông thẳng lên trời.
Mỗi một vị trí là một vạn linh thạch thượng phẩm vỡ ra toàn bộ, linh khí mênh mông hoà quyện với nhau tạo thành tám người khổng lồ kim sắc.
Mỗi người khổng lồ đều mặc giáp vàng, trong tay cầm một thanh kiếm cực lớn, đứng im lặng ở xung quanh khu vực này.
Họ đều là linh khí biến thành, nhưng lại đem cho người khác cảm giác rất thật, như thần linh hạ phàm.
Mỗi một người khổng lồ cao đến năm mét, thần uy bạo phát, khí thế bất phàm.
Khi tất cả tám người khổng lồ xuất hiện, toàn bộ Thiên Sơn thành vì thế mà chấn động, rất nhiều người dân ở Thiên Sơn thành cùng tu sĩ nhìn thấy tám người khổng lồ này như nhìn những vị thần, vô cùng rung động.
Nhiều người tôn thờ thần linh đã quỳ xuống đất thành kính bái lễ.
Đây là do tu vi của Lê Dương quá thấp, còn không thể phát huy được bao nhiêu uy lực của bí pháp này, có lẽ chỉ được một phần vạn.
Không có khả năng giết được nữ đệ tử Vô Cực tông nhưng cũng đủ để làm trọng thương khó mà khôi phục được.
Dù sao cảnh giới thực lực cách nhau quá xa!
Chỉ thấy tiếp theo Lê Dương cắt ra một vết thương trên tay trái, tám giọt máu theo hướng tám người khổng lồ này bay đến, dung nhập vào trong.
“Chuyển!!” Lê Dương hét lớn lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Đây là bí pháp để điều khiển tám người khổng lồ này, hắn tiêu hao quá nhiều đấu khí, lại mất máu chưa kịp khôi phục lại.
Tám người khổng lồ này sau đó mở mắt, cùng nhau hạ xuống vẫn như cũ bao vây nữ đệ tử kia vào trong.
Trong đó một người khổng lồ bỗng nhiên vung cự kiếm trong tay bổ thẳng vào nữ đệ tử vẫn còn trong huyễn trận kia.
Phốc ~
Một kiếm này, cực mạnh.
Nữ đệ tử của Vô Cực tông bị một kiếm này làm cho nội tạng lệch vị trí, bay như đạn pháo ra ngoài, phun máu liên tục.
Đồng thời một kiếm này cũng phá đi huyễn cảnh lúc trước.
Ở dưới quan sát trận đấu, đám người học viện Hoa Lư lại bị doạ sợ một lần nữa.
Cái quái gì?? Tám người khổng lồ màu vàng kia là cái gì chứ??
Còn bên Vô Cực tông mặt mày đã tái nhợt, hét lớn:
“Nguyệt Dung, nếu không giết được thằng nhãi đó thì ngươi chuẩn bị cho hậu sự của mình luôn đi!”
Nghe được lời của Trưởng lão nói, lại nhìn về phía tám người khổng lồ mặc giáp vàng kia, khí tức vô cùng khủng bố, sắc mặt của cô ta rất khó coi.
— QUẢNG CÁO —
Đưa tay lau vết máu ở miệng, vẻ mặt của cô ta ngày càng lạnh lùng, trong mắt sát ý càng ngày càng tăng.
Đường đường là Hư Hồn đỉnh phong, lại bị một tên mới Hư hồn nhị trọng làm bị thương! Quá nhục nhã!
Nếu chuyện này truyền về tông môn, nhất định sẽ bị đồng môn cười nhạo, biến thành trò cười cho cả tông bàn tán.
“Ngươi đã thành công chọc giận ta, hôm nay ta chắc chắn sẽ giết ngươi!” Nguyệt Dung gằn từng chữ nói ra.
“Song Luân diệt!”
Vèo ~
Phía sau lưng cô ta lại phóng ra mười mấy thanh đao nhỏ hợp thành hai con quay hình tròn xoay vòng theo hai hướng trước sau bắn đến phía Lê Dương, muốn cắt hắn ra thành nhiều phần.
Keng ~
Keng ~
Hai tiếng va chạm vang dội.
Hai người khổng lồ vung cự kiếm chém vỡ song luân đang bay tới.
Nhưng ngay sau khi song luân vỡ ra thành mấy chục thanh đao nhỏ lại trực tiếp hướng thẳng về phía Lê Dương tiếp tục phóng đi.
Quả là thủ đoạn tốt!
“Hợp!” Quát lên một tiếng, sáu người khổng lồ che chắn ngay lập tức trước người hắn cản và đánh văng tất cả những thanh đao ra ngoài.
Những thanh đao này tấn công liên tục không ngừng, còn lại sáu người khổng lồ liên tục vung kiếm đánh bay các thanh đao bắn đến.
Thân thể khổng lồ của chúng biến mất, sau đó bất ngờ xuất hiện, một chân đạp xuống làm toàn bộ phía khu chiến đấu này điên cuồng rung động, mặt đất chia năm xẻ bảy, một cỗ khí thế kinh khủng từ trong người chúng mạnh mẽ đè ép đến phía Nguyệt Dung.
Khí thế của tám người khổng lồ này cho dù Nguyệt Dung có tu vi Hư Hồn đỉnh phong cũng khó có thể chống lại, cô ta một bên né tránh, một bên điều khiển hai mươi mấy thanh đao không ngừng tấn công mãnh liệt tám người khổng lồ kia.
Muốn giết Lê Dương trước phải phá được tám người khổng lồ do linh thạch tạo thành này.
“Đập cô ta xuống cho ta!”
Lê Dương gầm thét, đấu khí sôi trào mãnh liệt, hắn liên tục sử dụng linh thạch hồi phục, trong tay cầm huyết sinh kiếm cũng phát ra tiếng kiếm minh mãnh liệt.
Một người khổng lồ khổng lồ lúc này bỗng nhiên kim quang bùng phát, lao thân hình lên giữa không trung, hai tay cầm kiếm, một kiếm long trời chém xuống, gió lớn nổi lên, uy áp như núi, mạnh mẽ chém về phía Nguyệt Dung.
Một kiếm này rất nhanh, nhanh đến thậm chí Nguyệt Dung không né tránh kịp nữa, chỉ có thể bộc phát chân khí toàn thân, hai tay giao nhau đặt ngang ở đỉnh đầu, muốn ngăn cản một kiếm kinh khủng kia.
— QUẢNG CÁO —
Một kiếm này ẩn chứa lực lượng kinh khủng, để cho Nguyệt Dung quay cuồng, khí huyết cuồn cuộn, như một quả bóng bị đánh cực mạnh rơi “ầm” xuống đất, bụi mù bắn ra bốn phía, vô số đá vụn cũng bắn loạn xạ khắp nơi.
Ngay lúc này, thân hình Lê Dương bắt đầu động, hắn xách theo huyết sinh kiếm như mãnh hổ lao ra ngoài.
Chém!
Lao đến bên cạnh, Lê Dương cầm huyết sinh kiếm mạnh mẽ chém xuống vào trong vùng khói mù cuồn cuộn này.
Phốc Phốc ~
Bên trong khói bụi truyền ra âm thanh da thịt bị chém trúng cùng với âm thanh rên đau đớn của Nguyệt Dung.
Đợi cho bụi mù lắng xuống, hiện trong tầm mắt của Lê Dương là hình ảnh toàn thân Nguyệt Dung đẫm máu, có một vết thương rất lớn ở bên vai phải, máu từ đó không ngừng chảy xuống, đó là do một kiếm kia của hắn, tiếc là không phải vết thương chí mạng.
Roẹt ~
Một tiếng xé gió gần sát bên, một thanh đao nhỏ mạnh mẽ từ gần đó đánh lén tới, nhằm thẳng vào tim của Lê Dương.
Mà Lê Dương cứ như phía sau lưng có một con mắt, huyết sinh kiếm thu về phía sau chặn lại, đỡ được đòn đánh lén của thanh đao, nhưng thanh đao có lực lớn vô cùng, va chạm khiến cả người hắn văng xa ra ngoài, trong miệng phun máu liên tục.
Thanh đao kia đánh bay hắn đi đến chỗ của Nguyệt Dung.
Nhìn thấy cơ thể của Lê Dương bị đánh bay về phía mình, trong mắt Nguyệt Dung hiện lên sát ý dày đặc, bàn chân giẫm một cái, thân hình như mũi tên lao đến tung ra một chưởng nhằm thẳng vào hắn.
Phanh ~
Một người khổng lồ ngay tại lúc nghìn cân treo sợi tóc chắn trước người hắn, thay hắn đỡ một chưởng của Nguyệt Dung.
Ngay sau đó tan biến đi.
Không kịp nghĩ nhiều, Lê Dương cưỡng ép cơ thể lệch đi, lăn lộn rơi xuống đất, một chưởng vỗ xuống, cả người kề sát đất mà đi, nhanh lùi lại hơn mười mét.
Hắn vừa mới lui, ngay lập tức Nguyệt Dung tiến đến bên cạnh cùng hơn mười thanh đao chém tới.
Rầm rầm rầm......
Bốn phía có bảy người khổng lồ liên tục hạ xuống, một thanh lại một thanh kiếm chứa sức mạnh kinh người chém về phía Nguyệt Dung.
Cô ta không thể không bỏ qua Lê Dương, quay người điều khiển hơn 10 thanh đao đỡ thế tấn công dồn dập của bảy người khổng lồ kia.
Thừa lúc Nguyệt Dung va chạm cùng bảy người khổng lồ, thân hình Lê Dương nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Không thể đối đầu, Bát Cực thiếu một đã giảm đi uy lực rất nhiều, một khi Lê Dương tiếp tục ham chiến, tuyệt đối sẽ chết.
Còn một chuyện nữa, tác dụng phụ của việc dùng bí pháp này sắp đến rồi.
Hắn ngay bây giờ phải chạy ra xa nữ nhân điên này, chuẩn bị tiếp nhận tác dụng phụ của nó!
— QUẢNG CÁO —
Oanh ~
Một tiếng nổ cực lớn truyền đến, lại một người khổng lồ nữa nổ tung tan biến đi.
Ngay sau đó, lại là liên tiếp những tiếng nổ lớn không ngừng, hai người khổng lồ tiếp theo nổ tung, tan theo mây gió, hóa thành những điểm sáng vàng bay đầy trời.
Rất nhanh, tám đã bị nổ mất năm, bây giờ chỉ còn lại ba, còn lại ba người khổng lồ kia rõ ràng cũng không ngăn được bà điên kia cuồng sát như vậy bao lâu.
Trong rừng cây có một bóng người như nhanh như báo săn lao vùn vụt đi, xuyên thẳng qua các loại cây lớn nhỏ, một đường không dừng, có thoáng chỉ nhìn thấy lấp loé bóng dáng.
Người này chính là Lê Dương.
Hắn nhìn ra xa phía sau, chỉ thấy bây giờ còn thừa lại đúng một người khổng lồ đang còn dây dưa với Nguyệt Dung.
“Ta cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết!”
Lê Dương hai tay chắp vào nhau, đấu khí tập trung vào đầu ngón trỏ tay trái, điên cuồng đưa linh khí từ linh thạch hoá thành một điểm sáng dung hợp với đấu khí trên đầu ngón tay này, ngay sau đó chỉ thẳng vào người khổng lồ cuối cùng đang đấu với Nguyệt Dung kia.
“Nổ!!!”
Một tia sáng từ ngón trot bàn tay trái với tốc độ siêu thanh phóng thẳng vào người khổng lồ kia.
“Ầm” một tiếng rung trời, một ngọn lửa bao trùm toàn bộ khu rừng cùng khu thi đấu.
Sóng xung kích lan ra về phía Thiên Sơn thành làm rất nhiều phòng ốc sụp đổ liên tiếp, bụi mù đất đá ngập trời.
Giờ khắc này, toàn bộ Thiên Sơn thành đang không ngừng rung động.
Tất cả mọi người học viện Hoa Lư và Vô Cực tông nhìn cả khu rừng ánh lửa ngập trời, mơ hồ tạo thành một cây nấm khổng lồ, từng người đều tỏ ra kinh hãi, vốn dĩ tưởng là một trận đấu bình thường, ai mà ngờ lại quyết đấu sinh tử thế này chứ?
Nhìn về phía vụ nổ kia, Lê Dương mặt không chút biểu cảm, lao nhanh về phía người Học viện Hoa Lư.
Cuộc chiến đã kết thúc, thắng bại đã rõ ràng!
Nhưng chấn động trong nội tạng đập tới để cho toàn thân hắn như bị sét đánh, cả người trực tiếp từ trên một đỉnh cây ngã xuống đất, nằm một chỗ.
“Không ổn!”
Phó viện trưởng học viện Hoa Lư ngay lập tức phóng nhanh đến chỗ Lê Dương, theo sau là những người khác.
Vừa đến nơi, bọn họ nhìn thấy Lê Dương ngã xuống một chỗ trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy vẻ đau đớn, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơ thể không khống chế được đang run lẩy bẩy, giống như đang chịu cực hình vậy!
Nhất là khuôn mặt của hắn, vặn vẹo dữ tợn giống như ác quỷ, nhìn thấy mà da đầu tê dại..