Trong màn đêm, khi Lê Dương rời đi được nửa tiếng thì có mấy thân ảnh vô cùng quỷ dị hiện ra.
Bọn họ đều là đến từ các môn phái ở đế đô, mỗi một người thực lực đều mạnh hơn Hắc Minh không ít.
“Không nghĩ tới ngay cả thủ lĩnh bang Hắc Hổ —— Hắc Minh cũng bị giết!”
Một người mặc trang phục màu tím, lưng đeo một thanh kiếm lớn nhìn về cỗ thi thể của Hắc Minh trên mặt đất kia, hơi nhíu mày.
“Tên Lê Dương này quả nhiên không đơn giản, có thể một mình xử lí cả bang Hắc Hổ.
Kiếm tu à, có chút thú vị!”
“Lần này, chúng ta chỉ có thể rút lui.”
Một lão giả nhìn thấy dưới đất đầy xác chết của Hắc Hổ bang, lắc đầu thở dài, quay người biến mất ở trong đêm tối.
Băng phái của hắn chỉ mạnh hơn Hắc Hổ bang một chút, ngay cả tinh anh của Hắc Hổ bang và bang chủ đều chết dưới tay Lê Dương thì bang phái của hắn còn chơi cái quái gì.
Rút!
Nếu cứ khăng khăng tham lam cái lợi trước mắt này chỉ sợ hại nhiều hơn lợi.
Có thể lui thì lui đi!
“Chúng ta cũng rút lui.”
Đột nhiên cũng có người nói như thế.
Dần dần càng ngày càng nhiều người lựa chọn rút lui, không có cách nào, tên này thực sự không phải kẻ bọn họ có thể đối phó.
Cấp độ thực lực như thế kia, có thể giết là tốt nhất, nếu giết không được sẽ tự tạo cho thế lực của mình một kẻ địch cường đại, tội gì chứ!
Bọn hắn thực sự không muốn bị tiền thưởng che mờ mắt mà làm mất tương lai của mình cùng các anh em trong bang phái.
“Liễu Thông, cả ngươi cũng muốn rút lui sao?”
Một người đàn ông ăn mặc có vẻ thư sinh nhìn sang người đàn ông mặc trang phục màu tím lên tiếng cười nói.
— QUẢNG CÁO —
Liễu Thông, các chủ của kiếm các.
Tại đế đô, Kiếm Các mặc dù kém xa Minh Kiếm tông, nhưng cũng là môn phái kiếm tu có tiếng, trong môn phái chỉ có hơn mười người nhưng mỗi một người đều là kiếm tu, chiến lực kinh khủng.
Mà bản thân Liễu Thông càng là một người đạt đến cảnh giới kiếm ảnh!
Mặt khác, Kiếm Các ở trong đế đô cũng được nhiều người biết đến, ở trong vô số môn phái bất nhập lưu đứng ở vị trí thứ nhất, ẩn ẩn có xu hướng leo lên những môn phái hạng ba.
“Lui? Không có khả năng lui, thân là kiếm tu, mặc kệ gặp phải người mạnh như thế nào cũng quyết không thể lùi dù chỉ một bước.”
Liễu Thông thần sắc kiên định.
“Bây giờ ta ngược lại muốn gặp tên kia một chút, xem phương diện thiên phú lĩnh ngộ về kiếm đã đạt đến bước nào rồi?” Liễu Thông nói tiếp.
Thân hình hắn lóe lên, biến mất ở trong đêm tối.
Người đàn ông ăn mặc thư sinh nhìn qua bóng lưng của Liễu Thông biến mất, nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ.
Hắn rất rõ ràng mấy ngày sau sẽ có một trò hay xảy ra!
Hôm sau những tin tức về bang phái Hắc Hổ cùng bang chủ Hắc Minh bị giết như bão táp truyền ra ngoài.
Rất nhiều các môn phái cường giả từ đế đô nghe được tin này đều nhao nhao rút lui.
Nhưng vẫn có một bộ phận không sợ chết tồn tại, vẫn như cũ thủ vững tại tuyến đầu, không giết Lê Dương thề không bỏ qua.
…
Lê Dương đang lao vút đi trong một vùng sơn mạch, vốn dĩ hắn sẽ đi thẳng xuyên qua các trấn nhỏ để đến thành tiếp theo, nhưng vì quá nhiều người theo đuôi nên hắn quyết định sẽ đi đường khác, nơi như vậy sẽ cản trở khả năng bám đuôi của kẻ địch và hạn chế phải mất sức đánh nhau.
Nơi này được gọi là Thiết Ấn sơn mạch, là một vùng rừng núi vô cùng rộng lớn, yêu thú cũng nhiều vô số kể.
Càng đi vào trong càng xuất hiện nhiều yêu thú cấp cao hơn nên Lê Dương men theo vòng bên ngoài mà đi, tránh khỏi việc phải gặp các yêu thú cấp cao.
Hắn lợi dụng từng cành cây để di chuyển mà không đi trên mặt đất, mục đích chủ yếu là tránh để lại dấu chân và vết tích di chuyển, từ đó tránh được truy sát.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này Lê Dương đang đứng trên một thân cây lớn nhìn xuống phía dưới không xa, xuất hiện trong tầm mắt là ba người hai nam một nữ đang cẩn thận đi từng bước một tiến về phía hắn, ba người này đều ở Hư Hồn tam trọng đến ngũ trọng.
Lê Dương híp mắt lại, quả nhiên cũng có người có thể theo hắn tới đây được, xem ra không đơn giản.
Ba người này có thể là nhân tài của tông môn nào ham muốn đống tiền thưởng kếch xù kia để truy sát hắn chăng?!
Lê Dương nấp người vào thân cây, che giấu hơi thở và sự hiện diện của mình.
Ngay khi ba người này tiếp cận gần đến chỗ hắn lập tức có ba đạo kiếm khí ngang dọc kéo nhau mà đến từ ba phía khác nhau, vô cùng chính xác vào vị trí cả ba người này.
“Hừ!”
Người đứng đầu cầm trong tay một thanh đại đao vung lên đánh ra ba đạo đao khí phá toàn bộ kiếm khí, đồng thời lập tức cảnh giác phòng bị xung quanh.
Lê Dương không cảm thấy ngạc nhiên, vừa rồi hắn chỉ dùng chưa đến bao nhiêu thực lực, mục đích chính là để thăm dò thực lực của đối phương mà thôi.
Đồng thời hắn cũng xác định được ba người này đều từ tông môn mà đến.
Lê Dương lạnh lùng nhìn, đang muốn tiếp tục tấn công thì một tiếng nói vang vọng lại.
“Là ai vừa đánh lén, ra mặt đi!” Tên vừa nãy chặn lại kiếm khí của hắn lên tiếng nói.
Lê Dương cười lạnh.
Còn giả vờ ngu ngơ để dụ hắn ra mặt sao, không có cửa đâu!
Tiếp tục là hàng loạt những tia kiếm khí từ bốn phía bắn liên tục về ba người ở dưới khiến họ không thể xác định được chính xác nơi phóng ra kiếm khí là ở đâu.
Có điều cả ba người này đều không tầm thường, đều có thể phá được kiếm khí của hắn phóng tới mà không sao cả.
Có điều càng về sau thì càng tỏ ra vẻ cố hết sức.
“Người ở trên đó, bọn ta chỉ là đi ngang qua nơi này, cũng không có ý đồ xấu gì, nếu có gì mạo phạm xin thứ lỗi!” Tên cầm đao hét lớn nói ra, tính ra hắn là người phải chống đỡ nhiều kiếm khí nhất vì đa số kiếm khí đều hướng về phía hắn mà đến.
Lúc này sắp không thể chống đỡ được nữa nên hét lớn muốn đối phương tạm ngừng công kích lấy lại một chút sức lực.
Nhìn tình trạng ba tên này như vậy, Lê Dương bước ra từ một thân cây, nhếch mép cười lạnh.
“Ba con chuột nhỏ các ngươi từ môn phái nào ở đế đô phái tới? Chỉ có thực lực như vậy mà cũng dám theo đuôi ta? Các ngươi chưa nắm bắt được thông tin gì sao?”
Nhìn ánh mắt lạnh băng của Lê Dương, cả ba người đều biết đã có sự hiểu nhầm gì đó ở đây, cô gái duy nhất trong ba người bước ra lớn tiếng nói.
“Vị sư đệ này, có vẻ giữa chúng ta có sự hiểu nhầm nào đó ở đây.
Quả thật ba người chúng ta đều đến từ tông môn ở đế đô thật nhưng không có theo đuôi ngươi đến đây, chúng ta vào đây chỉ để lịch lãm rèn luyện bản thân mà thôi!”
Cả hai người còn lại đều gật đầu, nhìn về phía Lê Dương đầy kiêng kị, một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi lại có thực lực như vậy? Hai người này cảnh giác nhìn xung quanh, hẳn là phải còn có người khác ở đây nữa, nếu không làm sao chỉ một thiếu niên này lại có thể mạnh như vậy.
— QUẢNG CÁO —
“Không cần nhìn xung quanh làm gì, nơi này chỉ có mình ta mà thôi!”
“Các ngươi thực sự không biết ta là ai?!” Lê Dương híp mắt nhìn chăm chú vào sắc mặt của ba người này, chỉ cần có sự không thích hợp hắn sẽ lập tức ra tay diệt sát cả ba ngay lập tức.
Nhưng cả ba người khắp khuôn mặt đều là một vẻ mờ mịt, ngươi là ai chứ, rất nổi tiếng sao? Ai cũng phải biết đến sao?
“Vị sư đệ này, chúng ta thực sự không biết ngươi là ai.
Chỉ vô tình đi ngang qua nơi đây thôi.
Chúng ta đã vào đây được hơn một tháng rồi, đối với sự tình ngoài kia không biết một chút nào cả!” Cô gái giải thích.
Lê Dương thu hồi ánh mắt và sát khí đi, nhảy xuống chắp tay cười nói:
“Haha, thì ra là hiểu nhầm, thật mong mọi người tha thứ cho sự lỗ mãng này của ta.
Do ta bị một số tên ngoài kia truy tìm nên ta mới phải đi vào khu rừng này tránh đi.
Đúng rồi, mọi người đến từ tông môn nào?”
Hành động này của hắn khiến ba người sợ hết hồn, mắt trợn to lên nhìn.
Vừa rồi là tên nào còn định ra tay giết người chứ? Nhưng khi nhìn thấy hắn không còn ác ý mới thả lỏng người chắp tay chào lại, hai tên thanh niên kia vẫn còn khó chịu vì vô duyên vô cớ bị người khác đánh lén, còn cô gái kia vẫn giữ nụ cười trên môi nói chuyện với Lê Dương.
“Ba người bọn ta cũng không phải đến từ cùng một tông môn!” Cô gái nói.
“Hắn là Vũ Khởi đến từ Sinh Vân cung, còn hắn là Dư Khánh đến từ Huyền Đạo môn, ta là Cổ Linh Ngọc đến từ Minh Linh tông.”
Cổ Linh Ngọc lần lượt chỉ vào người cầm đao và một thanh niên đứng gần đó, người này cũng dùng kiếm nhưng là đoản kiếm.
“Ta tên Lê Dương, không môn không phái.” Lê Dương cũng không nói mình là học viên của Học viện Hoa Lư, dù sao hắn cũng chưa chính thức bước vào học viện, chưa thể nói là học viên được.
Bốn người sau khi hoá giải hiểu lầm đều ngồi xuống nói chuyện, vì đều là thanh thiếu niên nên nói chuyện cũng không có xung đột gì, ngược lại hoá giải được hiềm khích trước đó gây ra.
“Lê sư đệ, lần này chúng ta vào đây không chỉ là lịch lãm mà còn có mục đích khác là săn giết Thiết Giáp thú! Bình thường thực lực của một con Thiết Giáp thú trưởng thành tương đương với Hư Hồn cảnh bát trọng, chúng ta không làm gì được, nhưng con Thiết Giáp thú này đã bị thương, bọn ta đã truy đuổi gần một tháng nay rồi nhưng chưa thế làm gì nó được! Nay có thêm Lê Dương sư đệ chắc chắn có thể có cơ hội giết được.
Chiến lợi phẩm chúng ta sẽ chia đều, thấy thế nào?”
Cả ba người đều nhìn về phía Lê Dương đợi câu trả lời của hắn, thực lực của tên này rất mạnh, nếu có thêm hắn giúp sức chắc chắn việc giết con yêu thú kia sẽ có khả năng cao hơn..