“Ngươi......!”
Vân Nhu nhìn Lê Dương mà nói không ra lời, đầu óc có chút mông lung!
“Tới phía trước, đi sang một bên nghỉ ngơi đi!”
Lê Dương lúc nói chuyện cũng không nhìn nàng, một đôi mắt bình tĩnh quan sát bốn phía, người có thể chạy thoát không có mấy, những người khác đều chết dưới tay bọn giặc cướp, bây giờ chỉ sợ cũng chỉ còn lại hắn cùng Vân Nhu .
“Lão đại chết!” Có người kinh hô một tiếng.
Vốn dĩ là tàn sát nghiêng về một phía bọn giặc cướp, đột nhiên nhô ra một tên này, ngay cả tên trùm thổ phỉ cũng đã chết, điều này ngay lập tức khiến tình trạng hỗn loạn ngừng lại.
Tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Lê Dương!
“Mẹ nó, ở đây còn có lão tử, tiểu tử, ngươi dám đánh lén giết lão đại của chúng ta, hôm nay ngươi muốn chết thoải mái cũng khó khăn!”
Một người cưỡi trên ngựa cao giọng nói, trong mắt bắn ra tinh mang, tu vi có vẻ không thấp, nhìn cơ thể có bộ dạng gần bằng với tên trùm thổ phỉ, người này tên là Hùng Sơn!
Vừa rồi Lê Dương là từ sau lưng đánh lén trùm thổ phỉ, rất nhiều người cảm thấy đây chẳng qua là việc ngoài ý muốn, bây giờ nhìn lại, bọn chúng vẫn không nhìn ra thanh niên này rốt cuộc là tu vi gì, chỉ thấy là một thanh niên bình thường, với tầm tuổi ấy có thể có tu vi gì chứ? Bọn thổ phỉ hoàn toàn không để ở trong lòng, nhưng một giây sau, bọn chúng mới biết chính mình phạm sai lầm lớn như thế nào.
Đối mặt với tiếng quát lớn, Lê Dương cũng không trả lời, không có bất kì lời thừa thãi nào, đáp lại đối phương chỉ có một thanh đoản kiếm đẫm máu!
Vân Nhu nhìn không ra tên này là tu vi gì, chỉ thấy chân hắn trên mặt đất nhẹ nhàng giẫm một cái, cơ thể tựa như mũi tên, vượt qua khoảng cách hai mươi mấy mét, xông thẳng vào tên Hùng sơn trên ngựa, đoản kiếm trong tay đâm ra một kiếm bình thường!
Một kiếm bình thường không có gì lạ, lại làm cho Hùng sơn có loại cảm giác muốn tiếp lại không thể tiếp, muốn tránh lại không thể tránh .
Nó đến rất nhanh, chỉ là ngươi có thể nhìn thấy nó lao đến mình, nhưng khi ngươi muốn tránh cơ thể lại không phản ứng kịp để tránh đi.
Nghĩ rút đao đã là không kịp, Hùng sơn chỉ có thể cản, thân thể hắn cao lớn vô cùng, hai chân kẹp lấy thân ngựa đang cưỡi, dùng sức nhấc một cái, nhấc toàn bộ thân trước của nó thẳng đứng lên, ngăn ở trước mặt hắn.
“Phốc!”
Lê Dương đâm tới một kiếm chui vào trong lồng ngực con ngựa, ngay lúc Hùng Sơn nghĩ mình may mắn tránh thoát một kiếm này, chuẩn bị tung người vọt lên, thoát khỏi phạm vi công kích của đối phương, lại tiến hành phản kích, Lê Dương lúc này buông lỏng tay cầm kiếm ra, trong nháy mắt đánh một chưởng trên chuôi kiếm.
“Xùy!”
Mũi kiếm sắc bén không thể đỡ từ trong thân thể con ngựa xuyên thể mà qua, lại xuyên qua trái tim Hùng sơn ra đằng sau, bay ra ngoài, đem người cùng ngựa đâm thành một chuỗi!
“Bịch!”
Một tiếng vang trầm đục to lớn truyền đến, một người một thú đồng thời ngã xuống, Hùng sơn nghĩ hết biện pháp cũng không thể thoát khỏi cái chết.
— QUẢNG CÁO —
“Là một con hàng khó nuốt, mọi người cùng nhau xông lên!”
Lấy lại tinh thần, những tên giặc cướp kia gào thét một tiếng, bọn chúng rốt cuộc biết người trước mắt này không phải là người bình thường.
Lê Dương giết liên tục hai người, ngay cả thủ lĩnh cũng giết rồi, nhưng việc này cũng không thể lập tức dọa lùi nhóm giặc cướp, bọn chúng quanh năm đầu đao dính máu, dũng mãnh không sợ chết, ngược lại như ong vỡ tổ hướng vọt đến gần Lê Dương, mười mấy người ngựa trong nháy mắt vây quanh hắn chật như nêm cối.
Bây giờ trong doanh địa đã không có người khác, trống ra một mảng sân bãi lớn, lại trở thành chiến trường để bọn giặc cướp vây giết Lê Dương.
Vân Nhu đã đứng dậy, đứng tại chỗ nắm thật chặt nắm đấm, nàng không nghĩ tới thiếu niên nhìn có chút gầy yếu có thể mạnh như thế, giết người vô cùng gọn gàng mà linh hoạt, chỉ là nhiều người như vậy vây hắn lại, Vân Nhu không khỏi thay đối phương toát mồ hôi.
Nàng biết sức mạnh của mình giờ này không quan trọng, giúp không được gì, lại không chịu chạy đi, bởi vì nàng cảm thấy đó là một điều đáng xấu hổ.
Ở trong ánh mắt Vân Nhu, Lê Dương động!
Người này bình thường luôn giấu mình trong đám người, không nổi bật chút nào, nhưng khi hắn động, lại như sát thần hàng thế, như tia sáng trong màn đêm, vô cùng chói mắt.
Vân Nhu chưa bao giờ thấy qua tinh chuẩn kiếm kỹ hoa lệ như thế, hoa lệ không phải sức tưởng tượng, không dây dưa dài dòng, hắn từ dưới đất cầm lên một thanh trường kiếm.
Kiếm trong tay hắn giống như móng vuốt của quỷ nhô ra, mỗi một kiếm đâm ra đều sẽ có một người ngã xuống, mỗi lần đều làm Vân Nhu cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, hắn luôn đâm ở một góc độ kỳ lạ, trực tiếp đâm vào chỗ yếu hại của đối phương.
Bạch y, kiếm sáng, tóc đen tung bay trong gió, vóc người cân xứng mạnh mẽ như báo săn mồi.
Kiếm kĩ của hắn mới nhìn giống như hoa lệ, nhưng nhìn kỹ lại, lại để cho người ta cảm thấy vô cùng đơn giản, chỉ nhanh-chuẩn-độc ba chữ, dáng người hắn không cao lớn lắm, nhưng so với tất cả mọi người đều nhanh hơn một đường kiếm, nhanh hơn một đường tốc độ, để cho hắn lướt đi trong trùng vây, cũng không người nào có thể làm hắn bị thương dù chỉ một chút.
Kiếm trong tay đâm ra, đâm thành từng đạo tàn ảnh, người ngã xuống càng ngày càng nhiều, những tên giặc cướp kia cũng bắt đầu sợ, bị sát thần trước mắt doạ sợ vỡ mật.
Con người một khi sợ sẽ muốn chạy trốn, giặc cướp cũng là con người, cũng giống như nhau, một người chạy, những người còn lại cũng đi theo nhao nhao chạy tứ tán.
Lâm Hoàng cũng gia nhập vào chiến đoàn, bọn giặc cướp chạy trốn, lại không cách nào ngăn cản, hắn lập tức cắn răng một cái, cũng nghĩ chạy trốn, bởi vì nếu không chạy, hắn sẽ biến thành một bộ thi thể, kiếm kỹ của tên tạp dịch này cũng quá doạ người rồi!
Chỉ là Lâm Hoàng làm sao cũng nghĩ mãi mà không rõ, Lê Dương là dạng người như thế nào mà lại cam tâm làm tạp dịch trong một dong bình đoàn bình thường?
Hắn nghĩ mãi mà không ra, chỉ có thể vừa chạy vừa nghĩ!
Nhưng Lâm Hoàng vẫn chưa chạy được bao xa thì bị người khác cản lại đường đi.
Đó là nữ nhân hắn ngày đêm tha thiết ước mong có được, giờ đây đang cầm một thanh đao, để ngang trước mặt hắn, bây giờ Lâm Hoàng không còn tâm tình đi thưởng thức thân thể trẻ đẹp cân đối ngạo nhân của đối phương nữa, bởi vì trên người đối phương tản ra sát khí, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn!
Vân Nhu chặn Lâm Hoàng lại, bọn giặc cướp khác muốn chạy trốn, Lê Dương cũng không có ý định buông tha, bởi vì hắn biết những người này một khi chạy thoát, sau này sẽ mang cho hắn rất nhiều phiền phức, Lê Dương là người không thích phiền phức.
“Diệt!”
Đưa kiếm lên trước ngực, Lê Dương đem kiếm ý dung nhập trong kiếm, thôi động một chiêu kiếm quyết, trên thân kiếm bộc phát ra hào quang sáng chói, mấy chục đạo kiếm khí bén nhọn được tạo thành.
— QUẢNG CÁO —
“Kiếm khí ngoại phóng!”
Vân Nhu trợn to đôi mắt, quên luôn Lâm Hoàng trước mặt.
Kiếm khí ngoại phóng, một loại kiếm khí chỉ có cao thủ kiếm đạo ở Hư Hồn cảnh mới ngộ ra được, hơn nữa phải là cao thủ có trình độ lí giải về kiếm rất sâu.
Thế mà thấy được thiếu niên chỉ có mười sáu mười bảy tuổi xuất ra được, chẳng lẽ hắn là một cao thủ Hư Hồn cảnh? Quá trẻ rồi.
Vân Nhu bây giờ vẫn còn ở Thông Thể cảnh, luyện đao bao nhiêu năm mới nắm giữ được đao ý mà thôi.
Chưa thể đưa đao ý của mình dung nhập vào đao, dung hợp đao ý đưa khí lên thân đao giết địch.
Lên một tầng cao nữa là kiếm khí ngoại phóng như Lê Dương, có thể điều khiển kiếm khí ngoại phóng giết địch.
Tất cả những ai có thể tu luyện đều từ Luyện khí cảnh đi lên, nhận biết sự tồn tại của linh khí, hấp thu linh khí trời đất bắt đầu tu luyện.
Sau đó chính là Thông Thể cảnh, lấy linh khí rèn luyện cơ thể, từ kinh mạch đến xương cốt… Và sau đó lập hồn, là Hư Hồn cảnh.
Phần lớn người tu luyện, đều sẽ bởi vì nguyên nhân tư chất cùng tài nguyên tu luyện sẽ bị kẹt lại ở một cảnh giới cố định rất lâu, nhiều người có cố gắng cả đời cũng không thể hướng đến cảnh giới võ đạo cao hơn bước thêm một bước.
Đối với Vân Nhu, người đã kẹt ở Thông Thể cảnh một năm rồi mà nói, ngay cả Hư Hồn cảnh cũng đã là cảnh giới chỉ có thể nhìn mà khó có thể đến, bình thường ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một người, đó đều là những thiên tài hoặc người từ đế đô đến, bản thân Vân Nhu, còn có đám giặc cướp này nhóm tu vi phần lớn tại Thông Thể cảnh, mà thiếu niên ở trước mắt so với nàng còn nhỏ hơn năm, sáu tuổi mà đã mạnh như vậy, khả năng rất cao là yêu nghiệt trẻ tuổi Hư hồn cảnh, Vân Nhu chưa nghe qua người nào Thông thể cảnh mà có thể đạt đến trình độ kiếm khí ngoại phóng, cùng bọn họ cách một cái đại cảnh giới, cũng khó trách hắn đơn đấu hai mươi mấy tên tội phạm không hề sợ hãi!
Cách một đại cảnh giới là cách một ngọn núi, mỗi một tầng cảnh giới đột phá đều có thể tăng sức mạnh rất lớn cho tu sĩ, điều này càng áp dụng cho giữa hai đại cảnh giới!
Chỉ thấy Lê Dương cầm trường kiếm chỉ một cái, kiếm khí bén nhọn liền phân biệt hướng về những giặc cướp chạy tứ tán kia truy sát mà đi.
Mấy chục đạo kiếm khí bén nhọn bay ra, chỉ nghe thấy âm thanh “Xùy!” “Xùy!” truyền đến, những tên giặc cướp đào tẩu kia bị xuyên qua ngực, nhao nhao ngã nhào xuống đất, chạy trốn ra ngoài mười mấy người, hoàn toàn không có ai có thể còn sống sót, trong đó cũng bao gồm Lâm Hoàng trước mặt Vân Nhu .
Vân Nhu đầu óc ong ong sững sờ đứng tại chỗ.
Chỉ một chiêu, vốn là còn những tiếng chém giết rung trời trong doanh địa, nhưng trong nháy mắt liền an tĩnh lại, chỉ còn lại hai người bọn họ người sống,
Không, hẳn còn có người thứ ba!
Lê Dương làm xong những thứ này, ném trường kiếm trong tay đi, trực tiếp bước về phía một chiếc xe vận tải, từ một cái hòm rỗng bên trong ôm ra cô bé béo lùn chắc nịch, vừa rồi cô bé chính là bị Lê Dương để ở chỗ này.
Cô bé từ trong rương đi ra liền ôm chặt Lê Dương khanh khách cười, khỏi phải nói có sợ hãi hay không, căn bản kể cả trời sập xuống cũng vẫn cười.
“Ngươi đến cùng là ai?”
Tỉnh hồn lại, Vân Nhu đi đến trước mặt Lê Dương lúng ta lúng túng hỏi.
Liên tục giết hai mươi mấy người, bây giờ vẫn bình tĩnh như việc gì cũng chưa từng xảy ra, còn ôm đứa nhóc trong ngực đùa vui.
Nhân vật như vậy, nếu như Vân Nhu coi hắn là một người bình thường, vậy nàng thật sự ngu quá mức .
“Ta là Lê Dương!”
— QUẢNG CÁO —
Lê Dương nhìn về phía nàng, một nữ nhân rất đẹp, chiều cao cũng bằng hắn!
“Ngươi lừa ai chứ!”
“Ta không lừa lừa cô!”
“Nói bậy, người như ngươi như thế nào lại ở trong đội ngũ của ta làm tạp dịch?”
“Có điều nào quy định nói người như ta liền không thể làm tạp dịch?”
Hai người đều lâm vào trầm mặc, Lê Dương im lặng không nói, mà Vân Nhu không biết hỏi từ đâu.
“Đem những thứ ở đây thu thập một chút, tìm những thứ đáng giá, mau lên đường thôi, ở đây rất không an toàn!” Lê Dương đánh vỡ trầm mặc nói.
“Được......!Ngươi nói…!”
Lần nữa đối mặt, ngày bình thường hô tới quát lui tiểu tạp dịch, Vân Nhu luôn luôn khôn khéo léo già dặn lại có loại cảm giác không biết làm sao, có lẽ là hình tượng hắn ta đại sát tứ phương gây cho nàng áp lực to lớn trong lòng.
Người chết thì chết, trốn thì trốn, lưu lại hàng hóa rất nhiều, bọn họ cũng không có cách nào mang theo toàn bộ, chỉ có thể tận lực lấy những thứ đáng giá.
Vân Nhu là một nữ nhân, nhưng đối với việc tìm tiền trong xác chết thế mà không có một chút khó khăn.
“Ngươi cũng không thiếu tiền đúng không?” Nàng nhìn về phía Lê Dương dò hỏi.
Tại Huyền Vũ đại lục, tu luyện chẳng khác nào đốt tiền, không có tài nguyên tu luyện, thiên tư lại cao hơn người cũng rất khó trưởng thành.
Giống như Lê Dương, tuổi còn trẻ đã nắm giữ thực lực kinh người như thế, ở sau lưng chắc chắn có thế lực khủng bố chống lưng.
“Nếu như ta có tiền, còn có thể giống như ngươi, tìm tiền trên xác chết sao?”
Lê Dương đáp, nhưng không ngừng động tác tìm tiền, hắn biết đối phương muốn dò xét lai lịch của hắn.
“Ai biết được, trên đời này thường thường là người càng có tiền càng tham lam!” Vân Nhu mang theo vẻ dí dỏm nói một câu, không có câu nệ như vừa rồi, ngược lại nhiều hơn là lòng hiếu kỳ.
“Tiền là thứ tốt, tham có cái gì sai!” Lê Dương đáp.
“Thông minh!”
…..!.