Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Hè thu luân phiên kéo đến, Hách Đồ A Lạp huyên náo một hồi đưa lễ cưới, mỗi đồ cưới thôi cũng đã khiêng hơn dặm đường, dân chúng vây xem náo nhiệt, chật ních cả phố.

Trông thấy cảnh tượng náo động này, tôi như nhớ lại hai năm trước khi mà Bố Dương Cổ đưa tôi đến Trát Lỗ Đặc, lúc đó Diệp Hách phải chịu cả hai tầng đả kích là Kiến Châu và Mông Cổ, nên việc đưa lễ cưới cũng không long trọng như thế này.

"Ai xuất giá thế? Gả tới đâu nhỉ?" Tôi núp phía sau đám người, thuận miệng hỏi Ca Linh Trạch đứng bên.

Vẻ mặt nàng mù tịt y như tôi: "Hình như là vị cách cách trong Hãn cung, đưa tới Mông Cổ Khách Nhĩ Khách......" Dừng một chút, đột nhiên nói, "Để nô tài đi hỏi người ta một lát." Không chờ tôi lên tiếng, nàng đã khéo léo lẻn vào đám người.

Tôi kéo lại áo choàng, theo bản năng tìm đến chỗ thưa người mà ẩn náu. Đã gần nửa năm rồi, tôi vẫn không thể thả lỏng tâm tư để mình tự do tự tại trong Hách Đồ A Lạp thành này. Rõ ràng rất quen thuộc nơi này, nhưng lại cảm thấy áp lực vô cùng. Giống như có một ánh mắt từ nơi sâu thẫm nào đó đang chăm chú nhìn tôi. Tuy Hoàng Thái Cực bảo tôi đừng lo lắng, nói rằng "Bố Hỉ Á Mã Lạp" đã hương tiêu ngọc vẫn tại nơi thảo nguyên Khách Nhĩ Khách, nàng ta đã thành một đoạn quá khứ rồi, thế nhưng tôi trước sau vẫn không hoàn toàn buông bỏ được.

"Chủ tử!" Ca Linh Trạch thở hổn hển chạy về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hăng hái nói: "Nô tài mới nghe được, là tứ cách cách thành thân......gả cho Ân Cách Đức Nhĩ bối lặc Khách Nhĩ Khách Ba Ước Đặc bộ."

"Tứ cách cách?" Tứ cách cách Mục Khố Thập?

"Là muội muội của nhị bối lặc ạ, lão tứ cách cách vẫn luôn sống trong cung! Nghe nói nàng ta đã hai mươi tám tuổi......"

Tôi thoạt nghe không hiểu, kế tiếp lại sửng sốt, trong đầu hiện ra một bóng dáng quen thuộc——Tôn Đái cách cách! Vốn là người con gái thứ tư của Thư Nhĩ Cáp Tề, được Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhận làm con nuôi, nữ tử đáng thương bị giam cầm trong thành rào gỗ! Tôi vốn tưởng rằng......Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ giam nàng cả đời, không ngờ rằng vẫn sẽ gả nàng đi.

Gái lỡ thì hai mươi tám tuổi!

Tôi bỗng cảm thấy một nỗi mất mác cùng bi thương! Tình cảm mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích gửi gắm vào Tôn Đái không phải tôi hoàn toàn không biết, trong lòng hắn, chỉ sợ đó là một cái bóng của Đông Ca. Hiện giờ vì sao lại muốn xóa đi cái bóng luôn để bên người này? Là vì Đông Ca đã không còn, hay là......hắn đã buông bỏ?!

Buông rồi sao?

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, nhìn chim chóc giang cánh lướt trên không trung, đảo mắt đã bay đi, bầu trời vẫn chỉ là một mảnh ngói lam, không hề thay đổi. Tựa hồ như cánh chim ấy......vốn chưa từng tồn tại.

Buông bỏ rồi......cuối cùng cũng buông rồi!

Hắn một đời kiêu hùng, lòng mang chí lớn, hào khí ngất trời, như thế sao có thể vì một nữ tử bé nhỏ như tôi mà bị ràng buộc bước chân không ngừng tiến về phía trước?

Tôi cười lớn, tâm trạng kích động. Hắn đã buông bỏ rồi, thế vì sao tôi vẫn chưa hoàn toàn buông chứ? Vì sao tôi vẫn chưa thật sự thoát khỏi bóng dáng "Đông Ca" giấu dưới đáy lòng kia?

Trải ra tờ giấy Tuyên thành trắng như tuyết, tôi hết lần này đến lần khác cân nhắc, cây bút trên tay nặng tựa ngàn cân. Sau khi do dự mất nửa ngày trời, cuối cùng tôi đành qua loa viết, tuy ít ỏi nhưng lại hao tốn hết toàn bộ sức lực và tâm trí của tôi: "Quan hệ Kim Mông trọng đại, chàng nên xem trọng mối quan hệ đó hơn ta, chớ vì nhỏ mà mất lớn, mong chàng đối tốt với Khoa Nhĩ Thấm phúc tấn, đừng nhớ mong, Du Nhiên lưu tự."

Nhẹ buông tay, bút lông trượt trên mặt bàn, nhanh chóng rơi xuống đất. Tôi ngơ ngác nhìn dòng chữ đen trên nền giấy trắng, chỉ thấy mắt vô cùng đau, ra sức cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm, dứt khoát rời khỏi phòng.

Tát Nhĩ Mã về nhà rồi, Ca Linh Trạch cũng bị tôi tìm cớ sai đi, thôn trang lúc này ngoài nô lệ làm nông cùng tá điền ra, trong nhà lớn cũng chỉ có mười mấy vị ma ma già cùng tiểu a hoàn, bọn họ không phải người hầu của tôi, việc đi lại của tôi bọn họ đều sẽ không quan tâm. Vì thế tôi cuốn ngân lượng cùng châu báu, không tiếng động đi ra chuồng ngựa.

Sáng sớm Hoàng Thái Cực đã cưỡi Đại Bạch ra ngoài, Tiểu Bạch trong chuồng đang nhàn nhã uống nước, thấy tôi đến, phấn chấn không ngừng đá đạp lung tung. Nuôi hơn nửa năm, giữa tôi và nó đã sớm yêu mến nhau, vì thế vỗ nhè nhẹ vào cổ nó, hỏi: "Tiểu Bạch à, ta phải đi rồi, mày có bằng lòng đi với ta không?"

Nó phát ra tiếng phì phò trong mũi, tôi chua xót cười khổ: "Mày không nỡ rời xa Đại Bạch đúng không? Thôi quên vậy......đi với ta, mày cũng chỉ chịu khổ." Vì thế ôm lấy nó, dắt lấy dây cương ngựa khác, nhưng tôi chưa dắt đi được hai bước, chợt nghe Tiểu Bạch hí lên một tiếng dài, giơ chân về sau đá bụng con ngựa nọ một cái, làm nó té lăn.

Tôi kinh ngạc không thôi, xưa nay đã biết tính Tiểu Bạch có chút dữ dằn, nhưng không ngờ nó lại dũng mãnh phi thường như thế, kỳ thực tuấn mã như vậy không phải nên cùng chàng rong ruổi chinh chiến trong khói lửa chiến trường sao? Chỉ làm thú cưỡi của tôi, thật sự là dao trâu mổ gà*, chịu thiệt nó.

* dùng người tài không đúng chỗ.

Cũng giống như Hoàng Thái Cực......nếu cả đời chàng cứ khốn thủ bên tôi, chỉ sợ không thể mở rộng lý tưởng và hoài bão của chàng, kế to chí lớn của chàng rồi cũng sẽ thành bọt nước.

Vì thế tôi càng quyết đi, nhưng Tiểu Bạch lại không cho tôi đến gần mấy con ngựa khác, không làm gì được, tôi chỉ đành kéo Tiểu Bạch rời đi: "Đây là do mày tự chọn, đừng có trách ta......" Tôi tự lải nhải với chính mình, ra cổng lớn, xoay người lên ngựa.

Sau một phen tùy ý thỏa sức chạy băng băng, tôi vốn không có ý định phân biệt phương hướng, chỉ mặc kệ Tiểu Bạch lao đi, men theo sơn thủy, đạp trên con đường vô tận không điểm dừng này.

Thôn Tô Mật nằm dưới núi Ngũ Lĩnh, nơi này cách Phủ Thuận rất gần, là vùng biên thùy thuộc nước Đại Kim, nhưng trong thôn không chỉ giới hạn mỗi người Nữ Chân. Phong cảnh nơi cửa ải Ngũ Lĩnh này không tồi, cho nên lúc đó tôi quyết định ở lại đây, hơn phân nửa nguyên nhân chính là vậy, ngoài ra còn có......Tiểu Thu.

Tiểu Thu họ Lê, cha là người Hán, nhưng mẹ là người Nữ Chân, nhà con bé ngụ ở đầu Đông thôn Tô Mật. Một nhà bốn người, trừ Tiểu Thu năm tuổi ra, còn có một em gái nhỏ mới sinh.

Nói đến cái lúc gặp gỡ Tiểu Thu thật sự là làm cho người khác một phen toát mồ hôi hột, hôm đó vốn là tính đi cửa Phủ Thuận, sau khi qua cửa Ngũ Lĩnh, thì thấy Tiểu Thu ngã vỡ gối đang ngồi trong bụi cỏ ven đường khóc thương tâm chết đi được. Tôi xuống ngựa hỏi thăm con bé, nó há mồm hỏi tôi có phải là đại phu không.

Tôi trả lời: "Không phải!" Kết quả là con bé gào lên khóc, tôi hỏi han cả buổi, mới từ trong lời nói đứt quãng của nó nghe ra được, rằng cha nó bị người ta đả thương, mẹ nó sốt ruột quá mà đau bụng sắp sinh, con bé mù tịt không chủ trương, chỉ biết là phải đi tìm đại phu, nhưng vòng vo cả buổi ở ngoài vẫn không thấy tăm hơi nào.

Vì thế, tôi bị Tiểu Thu dẫn về nhà trở thành một chuyện hết sức tự nhiên, tình cảnh lúc đó đừng nói là một đứa bé năm tuổi, mà ngay cả tôi thấy cũng phải hoảng sợ. Trong nhà loạn cả lên, cha Tiểu Thu bị người khác đánh đến cả người đầy máu ngồi dựa vào cửa lớn, hôn mê bất tỉnh, chẳng còn biết trời đất. Trong phòng vang tiếng trẻ con khóc, mẹ Tiểu Thu sau sinh bị hạ đường huyết, đã ngất đi, cuống rốn vẫn còn quấn cổ đứa bé, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tím bệch......

Hiện giờ, đứa bé đã sắp được năm tháng, khuôn mặt mũm mĩm, nhỏ nhắn trắng hồng, nuôi nấng rất tốt, nhưng mỗi khi tôi nghĩ về cảnh tượng đó, tay chân vẫn cứ như nhũn ra.

Mẹ Tiểu Thu, Trát Hi Đát dựa theo tập tục người Nữ Chân, nhất định bảo tôi, một người thải sinh, đặt tên cho con nàng ta——Từ thải sinh này, trước kia Hoàng Thái Cực còn nhỏ từng nhắc đến, nhưng không rõ hàm nghĩa trong nó, sau này tôi hàm hồ nghĩ, đoán chừng cái gọi là thải sinh đó chắc chỉ người đỡ đẻ ấy?

Hiện tại xem ra lý giải này là sai hoàn toàn rồi. Thật ra người Nữ Chân coi người đầu tiên khác họ nhìn thấy trẻ con mới sinh là người thải sinh, thải sinh có ý nghĩa rất quan trọng với trẻ sơ sinh, người Nữ Chân cho rằng tính cách của đứa bé trong tương lai sẽ giống với người thải sinh ra nó, cho nên người thải sinh sẽ gây ảnh hưởng với đứa bé cả đời.

Loại tập tục cùng tín ngưỡng gần như sùng bái này làm cho người ta toát mồ hôi, nếu tính cách Hoàng Thái Cực mà giống tôi, có lẽ tương lai không thể nào thành hoàng đế nổi.

"Thím ơi! Hôm nay thím có thể dạy Tiểu Thu học chữ không ạ?" Tiểu Thu lưng đeo một sọt rau dền, lúc đi qua góc tường không nhịn được rề rà bước qua, khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt ngẩng lên, ánh mắt mong đợi nhìn tôi.

Tôi đang ôm đứa bé phơi nắng, thương tiếc sờ đầu Tiểu Thu: "Vẫn chưa làm xong à?"

Con bé liếm đôi môi khô khốc, nhỏ giọng: "Lát nữa phải cho heo ăn ạ......"

Tôi thở dài, tay trái ôm đứa bé ngồi trên đầu gối, tay phải nhặt một nhánh cây khô dài dưới mặt đất, viết hai chữ lên bùn cát: "Hôm qua ta dạy con viết tên mình, vẫn còn nhớ chứ?"

"Còn nhớ ạ!" Tiểu Thu phấn khởi không thôi, "Chỉ là chữ Lê khó viết một chút, có điều cha nói con viết không sai, cha nói họ "Lê" trên gia phả tổ tiên thật sự là dài như thế. Cha còn khen thím là người có học thức, nhất định là xuất thân từ thế gia vọng tộc, là người từng thấy qua nhiều sự đời, cho nên nương bảo con phải theo học thím cho thật tốt."

Tôi lập tức cười, nhánh cây khô chỉ vào hai chữ trên mặt đất nói: "Hôm nay ta dạy con nhận biết tên muội muội mình——An Sinh! Ý chỉ bình an ra đời, mặt khác cũng hy vọng con bé có thể bình an cả đời."

Tiểu Thu cúi đầu lặng lẽ nhìn vào hai chữ ấy, An Sinh trong lòng lại đột nhiên bật cười, cái tay bé nhỏ vươn lấy sọt trúc sau lưng chị mình. Tôi lấy cái tay bé ấy nhẹ nhàng gỡ xuống, nói với Tiểu Thu: "Con đi giúp nương làm việc trước đi, lát nữa về ta dạy con viết."

Tiểu Thu lưu luyến rời đi, tôi vốn tưởng không bao lâu nữa con bé sẽ đến tìm tôi, nhưng không ngờ rằng đến khi trời tối rồi, không chỉ con bé không đến, mà Trát Hi Đát cũng không đến bế An Sinh về. Tôi cảm thấy kỳ quái, vì thế qua loa ăn cơm chiều, ôm tiểu An Sinh đã sớm ngủ say kia quấn vào tấm đệm da dê, lần mò đi nhà Tiểu Thu cách đây hai mươi thước.

Vừa vào đến cửa, liền nghe tiếng Tiểu Thu khóc lóc truyền ra, tôi sửng sốt đẩy cửa vào, chỉ thấy trên nhà chính thô sơ, Lê Cấn tinh thần suy sụp, mỏi mệt ngồi trên ghế dài, đầu đầy máu, Trát Hi Đát run rẩy đang giúp hắn lau vết thương.

"Sao thế này?"

Lê Cấn liếc mắt nhìn tôi, mang theo phẫn nộ cùng ủy khuất nói: "Còn không phải vì chuyện trộm cắp!"

Mấy năm tại biên giới Minh Triều này thường có dân vùng ven vượt biên, đào sâm, đào mỏ, đánh cắp cây ăn quả gì đó, hành vi cực kỳ quấy nhiễu gây hại đến lợi ích của người dân Nữ Chân nước Đại Kim. Cho nên liên tục phát sinh xung đột giữa đôi bên, người Hán xem thường người Nữ Chân, người Nữ Chân khinh thường người Hán, mâu thuẫn giữa hai nước sau đó lại phát triển thành mâu thuẫn dân tộc. Lê Cấn tuy hằng năm đều sinh sống tại Đại Kim, nhưng người Nữ Chân vẫn coi hắn là kẻ thù, khi ra ngoài đánh cá săn bắt để mưu sinh, họ cũng thường xuyên gây khó dễ cho hắn. Thật ra không chỉ mỗi Lê Cấn, mà tất cả hơn hai mươi hộ dân người Hán ở thôn Tô Mật này, mỗi một nhà đều sống rất khó khăn. Người Hán ở Đại Kim cũng giống như con chuột trong ống bễ, hai đầu đều bị chặn khí.

"Bọn họ......ra tay thật tàn nhẫn......" Hốc mắt Trát Hi Đát rưng rưng, giọng nói run rẩy.

"Thôi đi! Đó không phải đều là người của tộc cô à? Hôm nay trong cái đám người cầm đầu đánh ta đó, còn có tên đường đệ trong dòng họ cô nữa kìa!" Lê Cấn đột nhiên nổi giận, Trát Hi Đát tức giận đến hai tay đều run rẩy, mặt lúc xanh lúc trắng, nói không nên lời.

"Cha! Cha! Cha đừng mắng nương mà! Nương không có lỗi......" Tiểu Thu kêu to nhào vào lòng cha mình. Chuyện nhà giữa hai vợ chồng vốn không đến lượt tôi quản, huống chi bối cảnh nhà này thật phức tạp, liên quan quá nhiều đến ân oán quốc gia dân tộc. Thế nhưng, khi nhìn thấy Lê Cấn căm hận đem cơn tức xả vào người Tiểu Thu nhỏ tuổi non nớt, đạp con bé ngã trên đất, tôi không thể nhịn được mà tức giận.

Tôi bưng chậu nước đá để trên bàn chuẩn bị vệ sinh vết thương lên, thẳng tay hắt lên đầu hắn: "Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà ngươi lại giận cá chém thớt với con bé, ta thấy là ngươi nên bình tĩnh mà suy nghĩ một chút!" Lê Cấn tức tối giậm chân đứng dậy, tôi thuận tiện cầm lấy then cửa bên cạnh, nắm trong lòng bàn tay, chuẩn bị nếu hắn mà hướng sang đây, tôi sẽ lập tức đánh hắn thủng thêm một lỗ giống như vậy.

"Lão gia!" Trát Hi Đát vọt đến sau lưng ghìm chặt eo hắn, "Chàng muốn đánh thì cứ đánh thiếp! Đừng dọa con bé!"

Lê Cấn hung tợn trừng mắt liếc tôi, ánh mắt rơi vào đứa bé trong lòng tôi.

Tôi lạnh lùng cười: "Ra khỏi nhà bị người ức hiếp, về nhà xả giận vào vợ con, ngươi thật đúng là đại lão gia, thật là có khí khái một nam nhân!"

"Cô......"

"Không phải, không phải......" Trát Hi Đát liên tục kêu to, "Bộ tẩu, lão gia không phải người như vậy! Chẳng qua lòng chàng đang hoảng, không phải chàng thật sự muốn đánh mắng chúng ta! Bình thường lão gia đối với mẹ con ta rất tốt......"

Thật là một nữ nhân khờ mà! Xã hội này thật là loạn đến mức vô lý rồi, kẻ có tiền địa vị cao là tam thê tứ thiếp, coi số lượng thê thiếp như tượng trưng cho một loại của cải. Địa vị thấp cũng như thế, tuy vợ chồng nghèo khổ, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cái loại tư tưởng nam tôn nữ ti này đã ăn sâu bén rễ cắm vào người hắn rồi, thậm chí là trong lòng Trát Hi Đát.

Thôi vậy, người ta là vợ người ta còn không để ý! Tôi còn vớ vẩn phí sức làm gì? Bực mình bỏ then cửa xuống, ôm tiểu An Sinh ngủ say vô tri nhét vào trong tay Lê Cấn, cũng không quan tâm hắn đang dựng râu trừng mắt, chỉ nói: "Muốn sinh sống thì sẽ không tránh khỏi bị ức hiếp, đây là vấn đề không cách nào trốn tránh được, thế nhưng hãy nghĩ về người thân cùng ngươi đồng cam cộng khổ xem, động lực để ngươi tồn tại không phải là vì để tìm cho họ một cuộc sống hạnh phúc ấm êm sao? Tội gì phải làm mình thống khổ, làm thê nhi chịu tội?"

Lê Cấn kinh ngạc ngây ra, tôi không quan tâm hắn có nghe hiểu được phần nào lời tôi nói không, chỉ đột nhiên cảm thấy cuộc sống giản đơn đã bị xáo trộn, khiến tôi bắt đầu nảy sinh ý nghĩ phiền chán. Mà thói đời thì sao có thể thái bình, vả lại làm chút chuyện có ý nghĩa cho sinh mạng ngắn ngủi này của tôi cũng tốt!

Bởi vì sự kiện này, sau khi ở lại hơn nửa năm, lần đầu tiên tôi có ý nghĩ muốn rời thôn Tô Mật mà đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui