Độc Bộ

Sau khi gã hoàn thành việc tu hành Luyện Khí, trời đã sắp sáng. Đến lúc này, Bộ Tranh lại bắt đầu tu luyện một lượt khinh công. Gã nhảy thẳng từ trên vách đá xuống, đạp trên mặt hồ nước mà đi. Đối với người có khinh công giỏi, cho dù là cỏ người đó cũng có thể mượn lực được, huống chi là nước.
Sau khi đạp sóng chạy được một quãng thời gian, gã lại leo lên vách núi, kế đó là luyện kiếm, cuối cùng là tắm rửa thay quần áo, sẵn sàng bắt tay vào một ngày làm việc mới. Đây là sinh hoạt hàng ngày tại Thiết Mộc Đường của Bộ Tranh. Cho tới tận bây giờ, Bộ Tranh vẫn chưa có thời gian ra bên ngoài dạo chơi. Hôm nay, gã muốn đi một chuyến xem sao, định sẽ khởi hành ngay sau khi kết thúc công việc vào buổi tối.
Bộ Tranh luyện tập luyện đan đã tương đối thuần thục, cũng là thời điểm tự cho phép bản thân mình thư giãn một chút, tiện thể mở mang kiến thức, xem xem thế lực cấp Hoàng này có bao nhiêu khác biệt so với nơi chốn cũ của mình.
"Chỗ nào dạo chơi thú vị ấy à . . . vậy thì phải xem ngươi thích làm gì, là ăn uống hay chỉ là vui chơi?"
Nếu như đã muốn ra ngoài dạo chơi, Bộ Tranh đương nhiên là phải tìm hiểu một chút xem nơi nào hấp dẫn, vì vậy gã bèn đi hỏi Sài Bỉnh. Vào lúc này, Sài Bỉnh đang ngồi chết dí trong viện để giám sát. Sau khi nghe thấy câu hỏi của Bộ Tranh, y không vội trả lời mà hỏi ngược lại Bộ Tranh một câu.
"Ăn uống a!" Bộ Tranh suy nghĩ một lát rồi mới trả lời. Nếu như phải chọn lựa giữa ăn uống và dạo chơi, hơn nữa chỉ có thể chọn một thì gã nhất định sẽ chọn ăn uống. Nhưng nếu được chọn cả hai thì gã đương nhiên sẽ không từ chối cái nào.
Tuy nhiên, gã không hay biết, 'vui chơi' trong câu hỏi của Sài Bỉnh và 'vui chơi' trong suy nghĩ của mình có ý nghĩa không giống nhau.
"Con đường nổi tiếng nhất của Thiết Mộc Đường chúng ta chính là Đường Hà, ở đó món nào cũng có, hơn nữa hương vị lại rất ngon. Chỉ có điều. . ." Sài Bỉnh ngừng một chút rồi mới nói tiếp: "Nơi đó cách đây khá xa, dù cưỡi ngựa cũng phải mất cả canh giờ. Tốt nhất là đến nơi gần đây một chút, ngay bên kia cũng có một con đường nhỏ bán không ít đồ ăn vặt, mùi vị không thua kém bên phía Đường Hà, chỉ là số lượng món ăn ít hơn. Nhưng cho dù ngươi có ăn thả cửa cũng không thể nào nếm được hết những món ngon trên con đường này."
Nói đến đây, Sài Bỉnh giơ tay lên chỉ về một nơi. Từ nơi này có thể nhìn thấy loáng thoáng cảnh tượng dưới chân núi. Cách đây không xa có một con đường nhỏ dài nhưng phồn hoa, hai bên đường san sát nhà lầu, cũng có thể coi là một con phố sầm uất.
"Vâng, vậy trước tiên đệ sẽ đi dạo ở nơi gần một chuyến, làm quen một chút với hoàn cảnh xung quanh. Đúng rồi, còn nữa ... có khu chợ mua bán các loại vật dụng nào hay không?" Bộ Tranh gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp một câu. Nếu đã luyện chế được đan dược mới, vậy là gã có thể tiếp tục bán đan dược rồi.
"Đương nhiên là có, khu vực vực nào cũng có một cái chợ. Chợ ở khu này nằm ngay canh con đường mà ta vừa mới nhắc đến." Sài Bỉnh đáp lại.
"Vậy là tốt lắm rồi, xong việc đệ sẽ đi một chuyến." Bộ Tranh mỉm cười trả lời.
"Ngươi nên cẩn thận một chút. Tuy nhiên, chỉ cần báo tên Hắc Hùng đại nhân ra là sẽ không có chuyện gì đâu. Ta không đi cùng với ngươi được, buổi tối còn phải dẫn con trai đi chơi." Sài Bỉnh nói. Cứ nói đến con mình là y lại thao thao bất tuyệt, bắt đầu kể chuyện về nó không biết chán.
Bộ Tranh đã không còn lạ lẫm gì nữa. Cái tên Sài Bỉnh này luôn như vậy, chỉ cần nhắc tới hai chữ 'con trai' là y sẽ kể huyên thuyên cả buổi về những câu chuyện xoay quanh đứa bé. Một lần hai lần thì tất cả mọi người còn có thể tiếp nhận nổi. Nhưng nếu như kể quá nhiều thì sẽ thành vấn đề, mọi người sẽ sinh ra nhàm chán. Vì vậy, thông thường, 'con trai' chính là hai chữ cấm kỵ của Luyện Đan Phường.
Chẳng bao lâu sau Bộ Tranh đã chuồn mất. Nhưng không phải là gã nghe không vô, mà chỉ vì đến lúc phải luyện đan rồi, đây cũng là lý do duy nhất để có thể đánh bài chuồn. Sài Bỉnh là người phụ trách nơi này, cho nên không thể nào bắt người khác nghỉ việc để ngồi nghe y kể chuyện về con mình.
Chạng vạng tối, vẫn giống như mọi ngày, tất cả mọi người đều ra về, để mặc Bộ Tranh một mình thu dọn. Chẳng bao lâu sau, Bộ Tranh đã dọn dẹp xong, sau đó xuống núi luôn, cơm tối sẽ được thay thế bằng những món ăn vặt. Tin chắc những món ăn vặt ở nơi đây thế nào cũng được chế biến bằng Linh Lương, thậm chí có lẽ còn có cả món làm từ thịt yêu thú.
Hiện giờ Bộ Tranh đang bận suy nghĩ một vấn đề, nên đi ăn trước hay là đến chỗ cái chợ kia trước. Tuy rằng gã sẽ đi cả hai, nhưng trình tự trước sau vẫn phải quyết định từ trước.
Suy nghĩ tầm vài giây, Bộ Tranh quyết định đi ăn trước. Dân dĩ thực vi thiên, còn gã chính là một dân chúng nhỏ bé mà lị.
Xuống núi, gã đi qua mấy con đường. Trên đường đi, gã nhìn thấy muôn hình muôn vẻ hạng người. Nói thật, người ở nơi này quả thật là rất đông, hơn nữa lại có cùng một đích đến, vậy thì lại đông càng thêm đông.
Tại sao ư, bên kia chính là một cái chợ phiên, mọi người đương nhiên là tụ tập hết về bên đó.
Sau khi đến con phố bán quà vặt, đám đông ồn ào náo động khiến cho Bộ Tranh không kịp thích ứng. Hơn một tháng nay, gã vẫn ở lì bên trong Luyện Đan Phường, chưa bao giờ bước chân ra khỏi cửa.
Đến khi nhìn thấy mọi người cầm quà vặt, đưa lên mồm cắn từng miếng một, có vẻ ăn rất ngon miệng, Bộ Tranh lập tức chảy nước miếng, nuốt đánh ực một cái. Bộ Tranh lần theo hương thơm đi tới trước một quán bán đồ ăn vặt.
"Hả, cái gì, đắt như vậy sao! Một xâu thịt mà đòi một tiền bạc?"
Không hỏi không biết, vừa hỏi đã giật mình. Sau khi ăn xong ở cái quán đó, Bộ Tranh mới phát hiện ra vậy mà túi của mình đã vơi đi hai mươi hai lạng bạc. Đến khi hỏi giá tiền, gã mới biết được giá cả ở đây đắt tới cỡ nào.
"Một tiền bạc đã là rẻ lắm rồi đấy! Đây chính là thịt Hỏa Ngưu loại tốt nhất, ta đã tính rẻ cho rồi thế mà ngươi vẫn còn chê đắt!" Vị chủ quán đó có phần khó chịu. Nếu không phải Bộ Tranh đã mua không ít, hắn đã thẳng tay đuổi người rồi.
Ý định ban đầu của Bộ Tranh là ăn tất cả các món, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy khá là xấu hổ vì cảm thấy túi tiền của mình rỗng tuếch. Gã vẫn cứ nghĩ rằng mình coi như có một ít tiền, tiêu vài đồng ăn món gì đó cũng không thành vấn đề. Tuy rằng Bộ Tranh rất xót tiền, nhưng không có nghĩa là không dám tiêu. Để mua đồ ăn, gã lúc nào cũng sẵn lòng bỏ tiền ra.
Hiện giờ, số tiền mà Bộ Tranh mang ra tiêu đều là tiền tiết kiệm. Hơn một trăm lượng bạc mang theo người là số tiền gã đã đổi bằng toàn bộ số điểm cống hiến mình có lúc trước. Bởi vì hơn một trăm lượng bạc này, lúc ấy gã còn hưng phấn cả vài ngày, nếu mang số tiền này về nhà là có thể mua được nguyên cả một ngọn núi rồi.
Đến giờ gã mới phát hiện ra, hơn một trăm lượng bạc này nhiều khả năng chỉ đủ để ăn quà vặt ở nơi này, còn nếu vào tiệm cơm thì có lẽ chỉ đủ ăn một bữa.
Trời ạ, cùng một thiên hạ, vì sao giá cả nơi đây lại cao đến thế. Nếu so với nơi này, giá cả ở Thanh Vân Kiếm Phái đúng là giống như vừa bán vừa cho.
Đương nhiên, giá cả nơi đây cao thì đúng là cao thật, nhưng những món ăn kia đích thật là giá trị hơn một chút. Ví dụ như xâu thịt Hỏa Ngưu mà vị chủ quán vừa mới nói, đó là thịt của yêu thú cấp năm, ẩn chứa không ít Linh khí. Chỉ riêng nguyên liệu thịt Hỏa Ngưu để làm cái xiên thịt này đã đáng giá năm mươi tiền đồng rồi, người ta còn phải tính cả lợi nhuận, tiền nhân công và các chi phí làm chúng thành thành phẩm nữa.
Nói một cách ví von, trước kia Bộ Tranh luôn chỉ ăn củ cải trắng rau cỏ, đột nhiên biến thành ăn sơn hào hải vị, giá cả thành phẩm đương nhiên là không thể giống nhau, thêm vào đó là mặt bằng giá cả khác nhau. Nói thật, vị chủ quán này đã tính giá hữu nghị lắm rồi.
Nếu biết trước được sẽ thế này, lúc trước gã đã không dễ dàng đồng ý bỏ qua một vạn điểm cống hiến đó, không dễ dàng đồng ý với điều kiện của môn phái để đi tới Thất Tinh Vương Thành.
Nhưng không đồng ý cũng không được, bởi dù sao sau khi rời Thanh Vân Kiếm Phái cũng nên để lại cái gì đó cho môn phái, cho dù gã chỉ là một đệ tử tạp dịch đi nữa. Đây là quy định của tất cả các môn phái, không thể phá hỏng.
Thôi được, gã đành chấp nhận thực tế vậy, tiếp tục mua đồ ăn trên con phố đó, ăn đến lúc nào hết tiền thì mới thôi. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui