Độc Bộ

Thời gian trôi đi, ván cờ càng về sau càng trở nên gay cấn, lĩnh ngộ mà Bộ Tranh thu được theo đó càng nhiều thêm, nhất là hắn lại lĩnh ngộ đạo của cờ vây, hiện tại dù để hắn lên đánh cờ thì trình độ của hắn không khéo có thể so được với vua cờ.

Nếu như bàn dân thiên hạ mà biết được điều này, ắt hẳn sẽ bị dọa sợ đến ngất xỉu phải truyền nước biển gấp, một người vốn không biết cờ vây cờ quanh gì nhưng chỉ cần nhìn hai vua cờ đấu nhau thôi mà đã trực tiếp thăng từ cấp gà con thành cấp vua cờ.

Đương nhiên, muốn đạt được điều này phải kể đến một yếu tố vô cùng quan trọng, đó chính là vua cờ, nếu đây là ván đấu của hai ông nội ất ơ nào đó thì Bộ Tranh khó có khả năng rơi vào minh ngộ dễ dàng như thế, thêm một cái nữa, nếu không phải là vua cờ thì trình độ của hắn cũng không thể đạt đến đẳng cấp cao như vậy.

Với lại, trí nhớ của Bộ Tranh cực kỳ biến thái, khả năng về toán học thuộc hàng học sinh giỏi cấp quốc gia, trong khi đó cờ vây lại thiên về tính toán, có thể liệt kê ra như tính toán suy nghĩ của người ta, tính toán đường đi nước bước của người ta, đồng thời tính toán xem người ta có khả năng bước lọt vào bẫy rập của mình bày sẵn hay không vân vân, những điều này vừa khéo lại trùng hợp với thiên phú của Bộ Tranh, cho nên hắn mới có thể lĩnh ngộ được đạo đánh cờ trong thời gian ngắn như vậy 

Mà nếu có thể áp dụng đạo đánh cờ vào con đường vũ đạo như dự đoán công kích của đối thủ, sau đó tiến hành hóa giải, phản kích thì...

Đây không phải là một loại vũ kỹ mà là một loại lĩnh ngộ về tâm cảnh, cho dù không trợ giúp uy lực chiêu thức của Bộ Tranh biến đổi mạnh mẽ, cũng không thể tăng tốc tu vi của hắn, nhưng lại tăng cường rất lớn cho năng lực đối địch của hắn.

"..."

Bộ Tranh vẫn cứ đứng lặng thinh, hiện tại, hai vị vua cờ cũng đã phát hiện ra sự vị khán giả Bộ Tranh này, chẳng qua họ không thèm quan tâm đến mà thôi, đối với bọn họ mà nói, ván cờ này là quan trọng nhất, không phải sự vật ngoài ván cờ.

Mà ván cờ của hai vị vua cờ này càng về sau nữa càng trở nên chậm chạp, cuối cùng cơ hồ là cách mỗi mười lăm phút, thậm chí một tiếng mới đi được một nước, chiếu theo thời gian này mà tính, bọn họ chắc phải đánh đến mấy ngày mấy đêm mới xong.

Về phía Bộ Tranh, trong đầu hắn chầm chậm mô phỏng ra một ván cờ, chính là ván cờ mà hai vị vua cờ còn chưa đánh xong.

Ban đầu, Bộ Tranh chỉ có thể lĩnh ngộ ra một số thứ từ trong ván cờ, rồi sau đó, hắn phát hiện, không biết từ khi nào trong đầu hắn đã bắt đầu suy diễn tương lai của ván cờ này, khi mà hai vị vua cờ còn chưa đi thêm được nước nào cả thì trong đầu hắn đã đi các nước tiếp theo rồi.

Chuyện như thế không khiến hắn có ý nghĩ đặc biệt gì khác, hắn cho rằng mình chắc đang nghĩ bậy nghĩ bạ, là ý kiến cá nhân mà thôi, khi hắn suy tính xong xuôi ván cờ này, hắn cũng đã tỉnh táo lại, trong khi hai vị vua cờ vẫn còn đang tiếp tục, hắn cảm thấy chờ đợi nữa thì thật sự quá lãng phí thời gian cho nên liền rời đi.

Cũng bởi vì Bộ Tranh rời đi rồi cho nên hắn không biết được, đường đi nước bước của ván cờ mà hắn suy tính trong đầu giống y hệt cách đánh của hai vị vua cờ về sau, một chút sai số cũng không có.

Nếu Bộ Tranh biết được kết quả này, nhất định sẽ nghi hoặc rằng liệu mình có phải được thần linh phụ thể hay không, chứ thế quái nào có thể biết trước tương lai.

Trên thực tế cũng không đến mức phức tạp như vậy, kết quả này chẳng qua là dựa vào sự tính toán logic mà thôi, sau khi hắn thu được các lĩnh ngộ, đặc biệt là lĩnh ngộ về đạo đánh cờ thì đã có thể nhìn thấu nước cờ của hai vị vua cờ, cho nên mới dễ dàng hoàn thành ván cờ còn đang dang dở của bọn họ.

Điều này thuyết minh, đạo đánh cờ của hắn đã hoàn toàn siêu việt hai vị vua cờ, chẳng qua là ngay lúc này chính chủ cũng không biết.

Hơn nữa, Bộ Tranh rời đi cũng không hề gặp phải sự ngăn trở của bất cứ người nào, có lẽ sẽ khiến người khác chú ý một chút, nhưng chỉ mang suy nghĩ rằng gia hỏa này cuối cùng cũng đi rồi, đã không biết gì còn tỏ vẻ hiểu lắm, đứng ở một bên quan sát cái quái gì không biết, nên sớm rời đi mới phải.

"Tiếp tục dạo miếu hội thôi..." Chuyện tiếp theo Bộ Tranh muốn làm đó chính là tiếp tục dạo chơi miếu hội.

Nói về Tần Sương, nàng đang đi thu mua tài liệu luyện khí dựa theo tờ danh sách của Bộ Tranh, tình huống giống hệt với lúc mua dược liệu, lại có không ít người đua nhau giảm giá cho nàng, tặng nàng tài liệu luyện khí.

Lần này Tần Sương đã quen rồi, ai tặng nàng nhận tất, sau đó đuổi người đi, không dây dưa với bọn họ, nhưng dù như vậy, bọn họ đều trông rất vui vẻ, dường như chuyện bị đuổi đi không hề ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ, hơn nữa còn cao hứng hô vang, ta được nói chuyện với Tần Sương gì đó.

Nhìn thấy chuyện này, Tần Sương không thể không thầm than trong lòng : nam nhân đúng là không có lòng tự trọng!

"Ây yo, Tần Sương!" Trong lúc Tần Sương đang mua tài liệu trong một cửa hàng thì đột nhiên có người xuất hiện bên cạnh vỗ vỗ vai nàng.

Đây tự nhiên là người Tần Sương quen biết, hơn nữa có thể cho phép vỗ vai nàng, bằng không, vai của Tần Sương không có khả năng bị vỗ trúng, người như vậy không nhiều lắm, một người trong số đó chính là vị trước mắt này, nữ nhân có hơi hướm nam nhân.

"Tiểu Dạ, sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tần Sương nhìn người đó, một trong những bằng hữu của nàng, hơn nữa còn là bằng hữu kì lạ nhất, Lục Tiểu Dạ.

"Ta tới mua ít thuốc, ai, nữ nhân thật là phiền toái, có người thì chê mặt của ta không đủ trắng, có người thì lại chê mặt ta quá trắng, rốt cuộc không biết các nàng thích cái gì." Lục Tiểu Dạ có chút phiền não nói.

"Ngươi cũng là nữ nhân, phải biết suy nghĩ của nữ nhân chứ." Tần Sương nhìn nhìn Lục Tiểu Dạ, sau khi lưu lại một câu thì bước đi.

"Ngươi đừng đi mà, giúp ta một việc, đuổi một người cho ta." Lục Tiểu Dạ chạy theo, nói.

"Ngươi muốn đuổi ai, chuyện này ta thật sự không thể giúp được ngươi, ngươi hãy tìm người khác đi." Tần Sương cau có nói, số lần Lục Tiểu Dạ đuổi người cũng như bị người đuổi nhiều lắm rồi, nàng không muốn dính vào chuyện này."

"Đừng mà, coi như thương dùm ta đi mà." Lục Tiểu Dạ tiếp tục cầu xin.

"Tính ra ta thương nữ nhân bị ngươi gây tai họa hơn, ngươi thật sự rất độc ác, có ngày sẽ gặp báo ứng." Tần Sương thản nhiên trả lời một câu, đi vào một cửa hàng khác, hỏi mua tài liệu luyện khí.

"Ta gây tai họa gì được chứ, ngươi cũng biết, ta là nữ nhân, có thể gây họa gì cho các nàng đây, quá lắm là cùng các nàng giả phượng hư hoàng, mọi người chơi đùa với nhau, cũng không ai bị tổn thất gì, sau này các nàng muốn lập gia đình mà vẫn muốn tiếp tục cũng không thành vấn đề." Lục Tiểu Dạ nói.

"Không muốn nghe mấy cái chuyện biến thái của nhà ngươi, ta bận lắm, ngươi tìm người khác đi." Tần Sương thản nhiên trả lời một câu, sau đó bắt đầu hỏi lão bản giá cả của các tài liệu luyện khí.

Khi Tần Sương và lão bản nói chuyện, Lục Tiểu Dạ đứng ở một bên, không nói gì, cũng không rời đi, cho đến sau khi Tần Sương hoàn thành xong giao dịch, nàng lại mở miệng.

"Ngươi mua mấy thứ này để làm gì? Muốn luyện khí sao?" Lục Tiểu Dạ tò mò hỏi, vừa rồi nàng vẫn chưa chú ý lắm đến việc này.

"Không liên quan đến ngươi, ngươi vẫn chưa đi sao?" Tần Sương hỏi, cảm giác như lúc nãy Lục Tiểu Dạ chưa hề tồn tại.

"..." Lục Tiểu Dạ im lặng một hồi, nói :"Ta đây đang không có chuyện gì làm nên muốn đi dạo chơi với ngươi."

"Ngươi không có việc gì làm thì có thể đi uống bia ôm, những nữ tử thanh lâu kia chắc chắn sẽ không nề hà gì vị khách nhân đặc biệt như ngươi." Tần Sương trả lời, đồng thời tiếp tục đi đến cửa hàng buôn bán tài liệu tiếp theo.

"Sao ngươi có thể nói vậy được chứ, tình cảm của ta đối với bọn họ đều xuất phát từ trái tim, không phải mua vui qua đường." Lục Tiểu Dạ nghiêm túc nói.

"Tình cảm thật sự hả? Dài nhất trong bao lâu?" Tần Sương thờ ơ nói.

Tức thì, Lục Tiểu Dạ câm như hến, lặng yên ở một bên...

"Ta phải về nhà, ngươi còn đi theo?"

Sau khi Tần Sương mua sắm xong xuôi, Lục Tiểu Dạ vẫn đi theo nàng.

"Ừ, ta qua nhà ngươi ăn ké cơm chiều." Lục Tiểu Dạ gật gật đầu.

"Mặc xác ngươi." Tần Sương nhìn nhìn Lục Tiểu Dạ, nàng cảm thấy hành động này của Lục Tiểu Dạ hẳn là có nguyên nhân, bất quá nàng cũng không tiện hỏi, chỉ là một bữa cơm mà thôi, cũng không phải chưa từng xảy ra.

Khi trở lại Tần gia, Tần Sương chứng kiến Tống Lục Châu đi tới đi lui ở cửa Tần gia, hình như đang đợi người nào đó, đoán không lầm chắc là đang chờ nàng, cũng không biết nguyên nhân vì sao.

" Tống Lục Châu, ngươi làm gì ở đây, chờ ta hả?" Lục Tiểu Dạ đi tới hỏi.

"Đi đi, ai thèm chờ nữ nhân biến thái nhà ngươi, ta chờ Tần Sương." Tống Lục Châu trợn mắt liếc Lục Tiểu Dạ.

"Chuyện gì?" Tần Sương thản nhiên hỏi.

"Đây... đó là..." Tống Lục Châu nói không nên lời, cũng trộm quan sát Tần Sương, xem ra chuyện nàng muốn nói có liên quan đến Tần Sương.

"Có việc gì cứ nói thẳng, không thì ta vào trong đây." Tần Sương nói.

"Ta và ngươi vào trong đã, sau đó sẽ nói cho ngươi biết, ngươi cũng đừng giận ca của ta đó." Tống Lục Châu cuối cùng vẫn chưa nói chuyện gì đã xảy ra, nhưng nghe trong những lời này cũng nhận ra được, ca của nàng ta đã gây ra một chuyện chắc chắn sẽ khiến Tần Sương tức giận.

Phỏng chừng có liên quan đến Bộ Tranh, có lẽ Tống Lục Châu cảm thấy phương pháp này có vấn đề, nói không chừng sẽ làm Tần Sương tức giận, cho nên, nàng cảm thấy phải qua đây rào đầu Tần Sương trước.

"Ca của ngươi lại làm ra chuyện gì đó?" Tần Sương hơi nhíu mày nói, hơi thấy bứt rứt trong lòng, vì thế bước nhanh vào bên trong.

Việc mà ca ca của nàng ta có thể làm ra dường như cũng chỉ có mỗi việc theo đuổi mình, mà gần đây mình hay qua lại mật thiết với Bộ Tranh, người khác đều cho rằng giữa bọn nàng có gì đó mờ ám, đại đa số mọi người đều hiểu lầm, ắt hẳn ca ca của nàng ta cũng nằm trong số đó, xem ra, mục tiêu của hắn rất có thể là Bộ Tranh.

Bộ Tranh tốt nhất không nên xảy chuyện gì, bằng không, cho dù có đắc tội Tống gia, ta cũng sẽ làm cho ra nhẽ.

" Tần Sương!" Tống Lục Châu đuổi theo vào.

"Ca ca ngu ngốc của ngươi đã gây ra chuyện gì?" Lục Tiểu Dạ cũng theo vào, tiện thể hỏi Tống Lục Châu.

"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Tống Lục Châu trợn mắt nói với Lục Tiểu Dạ, sau đó bước nhanh đuổi theo Tần Sương..

Tần Sương lập tức đi tới phòng luyện đan, chứng kiến nhóm người Tống Minh Kiệt đang nhậu lai rai ngoài cửa thì nàng liền cảm thấy không ổn, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

" Tần Sương muội tử! Nàng đến rồi à..." Tống Minh Kiệt lập tức hô gọi Tần Sương, hắn chờ ở chỗ này lâu như vậy, không phải là vì chờ giờ khắc này sao, đương nhiên phải giành hô trước khi những người khác còn chưa kịp lên tiếng.

Mà bọn hắn chờ ở chỗ này, cũng chính vì biết khi Tần Sương trở về nhất định sẽ tới nơi này trước, việc này ai cũng biết.

"Hừ!"

Tần Sương chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến đám người Tống Minh Kiệt, tiến vào phòng luyện đan...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui