Độc Bộ

Tần Sương lập tức đứng dậy, bay vọt đến viện tử bên cạnh, nàng nhìn thấy Bộ Tranh đang ngồi giữa sân, xung quanh được bao bọc bởi một vài trận pháp, mà làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc chính là, những trận pháp này thậm chí cần đến linh thạch để khu động.

Không ngờ trong tay hắn lại có linh thạch, giá trị của linh thạch là cực cao, tuy rằng một khối linh thạch không có khả năng khiến Tần Sương kinh ngạc, nhưng vấn đề là trên người Bộ Tranh chứa không ít đồ tốt, đây mới là vấn đề đáng quan tâm, hắn kiếm từ đâu ra nhiều như vậy.

Tần Sương không thể biết được, đây là do Bộ Tranh lấy từ huyền không thuyền của người khác, giá trị của một chiếc huyền không thuyền thì cơ hồ linh thạch chiếm đến một nửa, thậm chí còn nhiều hơn.

Lúc này, Tần Sương cũng không có hứng thú quan tâm đến mấy cái thứ này, chỉ chú ý đến một cái phôi lò luyện đan đang được luyện chế ở bên trong, hình như đây là lò luyện đan Bộ Tranh mới luyện chế, lò luyện đan trước kia phải trả lại cho người ta, dù sao độ khó khăn của trọng luyện không hề thấp hơn tân luyện, chẳng qua phải đi tìm tài liệu mới mà thôi.

Mà trước đây Bộ Tranh đã góp nhặt được không ít tài liệu, thời gian ở Huyền Chân lâu, hắn cũng đã thu thập được toàn bộ tài liệu chính, mới rồi ở miếu hội, còn ngẫu nghiên thu được một loại tài liệu không tệ, có thể gia tăng hiệu quả của lò luyện đan.

Bộ Tranh đã sớm muốn luyện chế một lò luyện đan, chẳng qua luôn không có thời gian, hôm nay vừa khéo, dù sao đã bị quấy rầy gián đoạn công việc thường ngày, không bằng thừa dịp này luyện chế một cái lò luyện đan mới.

Luyện chế lò luyện đan mới, khẳng định phải trở về nơi ở của mình, đồng thời cũng phải chuẩn bị một vài phòng hộ, trận pháp trên mặt đất, có một số là trận pháp phòng ngự, không phải tất cả đều là trận pháp luyện khí.

"Bộ Tranh, ngươi ở đây bao lâu rồi?" Tần Sương hỏi.

"Được một canh giờ, lò luyện đan này hơi khó luyện a, phỏng chừng phải mất một buổi tối, đến giờ cơm tối đừng gọi ta, đúng rồi, phải ăn bánh bao trước dằn bụng mới được." Bộ Tranh một tay khống chế trận pháp luyện chế lò luyện đan, một tay cầm bánh bao ra gặm, lúc này, hắn đã đeo chiếc nhẫn ở trên cổ, thuận tiện cho lấy đồ.

Bình thường lúc luyện khí, nhất là khi luyện khí trong thời gian dài, Bộ Tranh đều đeo càn khôn giới trên cổ, bởi vì luyện khí cơ bản là không rảnh tay được.

"Ngươi ở đây đã một canh giờ sao?" Tần Sương ngẩn ngơ, những người đi theo nàng cũng giống vậy, bọn hắn vốn đều cho rằng Bộ Tranh đã rời đi, thậm chí sẽ không trở về, không nghĩ tới người ta lại đang ngồi ở đây.

Thật là chuyện buồn cười cỡ nào a!

"Đúng thế, sao vậy, có chuyện gì nói mau, ta sắp không nói chuyện được nữa đâu, hiện tại đã bắt đầu rồi, tiếp theo sau ta không thể phân tâm." Bộ Tranh nói.

Kỳ thật, thông thường mà nói, khi đã bắt đầu luyện khí, luyện khí sư bình thường không thể phân tâm, bằng không sẽ tạo thành ảnh hưởng đến trận khí mà mình luyện chế, lúc này Bộ Tranh vừa nói chuyện với Tần Sương, vừa luyện khí, kỳ thật đã là rất giỏi rồi.

"Ta không có chuyện gì để nói cả." Tần Sương cười cười nói.

"Hừ, rảnh ghê, đi hết đi, đừng quấy rầy ta." Bộ Tranh thuận miệng nói.

"Ừ." Tần Sương gật gật đầu.

Việc này khiến mọi người cảm thấy có chút mê muội, nghe như đâu, là Tần Sương nghe lời Bộ Tranh, mà không phải Bộ Tranh nghe lời Tần Sương, so với tưởng tượng của mình không hề giống.

Bọn họ vốn cho rằng Tần Sương và Bộ Tranh ở cùng một chỗ thì hẳn là Tần Sương chiếm vị trí chủ đạo, hiện tại lại cảm thấy không phải như vậy.

" Bộ Tranh!!! Không phải ngươi rời đi rồi sao?" Tống Minh Kiệt chỉ vào Bộ Tranh, chất vấn.

"Đúng thế, ta đi rồi mà." Bộ Tranh trả lời.

"Vậy tại sao lại ở chỗ này." Tống Minh Kiệt lạnh lùng nói.

"Bởi vì ta đã trở lại a." Bộ Tranh nghi hoặc trả lời.

"Khụ..." Tần Sương nhịn cười không được, Lục Tiểu Dạ cũng cười theo, tiểu tử này tựa hồ rất thú vị.

Vào lúc này, bởi vì nụ cười của Tần Sương, đám người Tống Minh Kiệt cũng tạm thời ngừng chất vấn Bộ Tranh, đều là ngơ ngác nhìn Tần Sương, bởi vì bọn họ chưa từng thấy qua Tần Sương cười tươi như vậy, nụ cười này thật sự là khuynh thành.

" Ngươi không phải nói sẽ rời đi sao?"

"Đúng vậy, ta đã rời đi, rời đi trước mặt các ngươi, các ngươi không biết sao?" Bộ Tranh nói.

"Ta đã nói rõ là rời khỏi Tần Sương!!" Tống Minh Kiệt giận dữ hét lên, nếu như là rời khỏi phòng luyện đan, chúng ta sẽ cho ngươi bốn vạn lượng vàng sao?

"Điều này á, ta cho rằng khi đó ta cũng không ở bên cạnh Tần sư tỷ, sao có thể gọi là rời khỏi được, cho nên, ta nhất định phải trở lại bên cạnh Tần sư tỷ, sau đó mới có thể rời đi." Bộ Tranh nghiêm túc nói.

"..."

Mọi người sửng sốt, đều bị cái logic này của Bộ Tranh quay mòng mòng, muốn rời khỏi một người, đầu tiên phải ở cùng một chỗ với người kia trước, sau đó mới có thể rời đi, đây là logic của Bộ Tranh.

Chẳng qua là điều bọn hắn hy vọng khẳng định không phải như vậy, bọn họ là hy vọng sau khi Bộ Tranh rời đi, vĩnh viễn sẽ không gặp lại Tần Sương, hiện tại dường như bọn hắn cho Bộ Tranh bốn vạn lượng vàng là vì muốn Bộ Tranh trở về đây.

"Đúng vậy đúng vậy, chưa ở bên cạnh ta, sao có thể rời đi, Bộ Tranh, ngươi đúng là càng ngày càng thông minh." Tần Sương cười nói.

"Chuẩn đấy." Bộ Tranh gật đầu vui vẻ tiếp nhận lời khen này.

"Vậy ngươi chuẩn bị khi nào rời khỏi ta đây?" Tần Sương hỏi, vấn đề này, thật ra là nàng hỏi thay đám người Tống Minh Kiệt, nàng tin tưởng, sau khi bọn hắn nghe xong, không phải hộc máu thì cũng sẽ phát điên.

"Qua một đoạn thời gian nữa đi, bọn hắn cũng không nói là phải ngay lập tức, chờ ta ở nơi này chán rồi sẽ rời khỏi cô." Bộ Tranh thuận miệng nói.

"..." Đám người Tống Minh Kiệt phát hiện, dường như bản thân đã bị chơi xỏ.

"Vậy sau khi rời khỏi ta, ngươi có thể đến thăm ta không?" Tần Sương hỏi.

"Việc này không nói chắc được..." Bộ Tranh lắc đầu nói.

"Không lẽ không thăm sao?" Tần Sương cười, nàng vốn biết Bộ Tranh sẽ đưa ra đáp án này, bất quá, đáp án này cũng là đáp án nàng mong muốn, nàng muốn cho đám người Tống Minh Kiệt biết, bọn họ là đánh thương cỡ nào, không ngờ cho Bộ Tranh bốn vạn lượng kim phiếu để hắn rời khỏi mình.

"Đương nhiên là không phải, điều này phải nhìn vào duyên phận, sau khi ta rời khỏi đây, phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không quay lại." Bộ Tranh nói.

"Nói như vậy, nếu như chúng ta gặp lại, ngươi vẫn sẽ nói chuyện với ta giống như hiện tại sao?" Tần Sương hỏi.

"Đương nhiên rồi, ta nghĩ hẳn là có cơ hội, ta sẽ đến thăm Tần sư tỷ." Bộ Tranh gật đầu trả lời.

"Hỗn đản, vậy mà ngươi còn thu của bốn vạn lượng vàng của chúng ta? Đùa giỡn chúng ta sao?" Đám người Tần Ưng nổi giận, chỉ vào Bộ Tranh giận dữ hét lên.

Câu trả lời của Bộ Tranh căn bản không khác gì lúc trước, không hề đáp ứng với bọn hắn bất cứ chuyện gì, cũng không tạo thành bất kỳ thay đổi nào đối với chuyện này, cho nên bốn vạn lượng vàng này chẳng khác gì bọn hắn đem đi thả trôi sông.

Hừm, sự tình này xem ra còn thảm hại hơn cả thả tiền trôi xông, họn hắn thà ném số tiền này vào trong nước, cũng không muốn cho không tên tình địch Bộ Tranh này.

"Ta không đùa giỡn các ngươi a, chuyện tình các ngươi yêu cầu ta đều làm hết mà, chẳng qua các ngươi quá hào phóng, thoáng cái cho ta bốn vạn lượng vàng, vốn cũng không cần nhiều đến vậy, cho ta mấy trăm lượng là đủ rồi, nói gì thì nói ta chỉ có thể cảm tạ sự hào phóng của các ngươi." Bộ Tranh cực kỳ thành khẩn nói.

Mà lúc này đây, Bộ Tranh cảm thấy mình tựa hồ còn chưa đủ thành ý, vì thế nói :" Vượng Tài, mau phục lạy mấy đại gia này."

"Gâu gâu!"

Vượng Tài quả nhiên ứng tiếng đi phục lạy, sau đó nằm rạp trên mặt đất, cái này gọi là khấu tạ sát đất...

"..." Đám người Tống Minh Kiệt trầm mặc một hồi, sau đó Tần Ưng không thể nhịn được nữa, tiến lên muốn giáo huấn Bộ Tranh, thậm chí kiếm cũng đã rút ra.

"A..."

Tần Ưng bổ một kiếm về phía Bộ Tranh...

"Đinh..."

"Keng..."

Kiếm của Tần Ưng đã rơi trên mặt đất, tay hắn thì chảy máu tươi, hai mắt hắn nhìn chằm chằm phía trước, mang theo chút hận ý.

Người hắn nhìn, cũng không phải là Bộ Tranh, mà là Tần Sương đang che phía trước Bộ Tranh, hiện tại Tần Sương đang cầm kiếm lắc lắc, chán ghét vung vẩy vết máu dính bên trên.

Người nào cũng biết, người đánh bay kiếm của Tần Ưng đồng thời đánh hắn bị thương chính là Tần Sương, nhưng không có bao nhiêu người thấy được chiêu thức của Tần Sương, chỉ nhìn thấy kiếm quang chợt lóe, sau đó thì chứng kiến kết quả này, quá trình như thế nào, không ai nhìn thấy được.

Giờ khắc này, mọi người phát hiện ra khoảng cách giữa Tần Sương và bọn họ dường như lại bị kéo ra rất xa, bọn hắn cản bản không có biện pháp ngăn cản chiêu này.

"Ta cảnh cáo các ngươi, ai dám động thủ với Bộ Tranh thì đừng trách ta không khách khí, lần này chỉ là vết thương nhẹ, sau này sẽ là một cánh tay." Tần Sương lạnh lùng nói, cỗ sát ý rất rõ ràng, giống như nếu ai đó dám xuất thủ, nàng liền lập tức giết người đó.

" Tần Sương, đáng sao? Vì một tên tiểu tử như vậy!" Tống Minh Kiệt hỏi.

"Ta đây không việc gì phải giải thích với các ngươi." Tần Sương thản nhiên nói, kỳ thật đáp án rất rõ ràng, bọn hắn muốn biết tại sao, nhưng Tần Sương cảm thấy không cần phải giải thích với bọn hắn, bọn hắn lại không phải người gì đó của mình.

" Ta không hiểu được, dù so sánh thế nào, ta đều nổi trội hơn tên tiểu tử này, vì sao nàng không thích ta? Chẳng lẽ, nàng thích nam nhân nhược tiểu sao?" Tống Minh Kiệt hỏi, đây là nghi vấn trước giờ của hắn, đồng thời cũng muốn vạch rõ Bộ Tranh là một nam nhân nhược tiểu.

"Nhược tiểu? Ngươi mạnh lắm chắc? Được rồi, nếu ta ném ngươi vào một nơi ngay cả thế lực cấp hoàng cũng không phải, hơn nữa còn là một cô nhi không có bất kỳ chỗ dựa nào, ngươi có thể biến thành hạng người gì?" Tần Sương lạnh lùng hỏi.

"Ta..." Tống Minh Kiệt trầm mặc, hắn không biết trả lời vấn đề này như thế nào, bởi vì hắn chưa bao giờ gặp phải, cũng như chưa từng nghĩ tới.

Bất kỳ một người nào trong bọn họ, đều chưa từng nghĩ qua, nếu như bản thân không có thế lực của gia tộc, bản thân sẽ như thế nào, còn nữa, nếu như mình không ở Thần Kiếm vương triều này, mình sẽ ra sao.

"Ta nói cho các ngươi biết, lấy thiên phú và tính cách của các ngươi, có cố gắng thế nào thì các ngươi cũng chỉ có thể gia nhập một thế lực cấp hoàng ngũ lục phẩm, hơn nữa còn là cả đời cố gắng mới được như vậy, còn Bộ Tranh hắn hiện tại đứng ở địa bàn Thần Kiếm vương triều chúng ta, hoàn toàn là dựa vào chính mình, bất luận người nào trong số các ngươi không ai có thể so được với hắn." Tần Sương lạnh lùng nói.

"..." Tất cả mọi người trầm mặc, bọn hắn đều nhìn vào Bộ Tranh, có chút đăm chiêu, ngay cả Tống Lục Châu trước kia khinh thường Bộ Tranh cũng giống như vậy.

Bởi vì bọn họ phát hiện ra, người ta sở dĩ hiện tại kém hơn ngươi, cũng không phải bởi vì năng lực, không bởi vì thiên phú, mà chỉ là bởi điều kiện không bằng ngươi.

Nhưng cho dù như thế, người ta lại có thể đi đến tầng thứ như ngươi, điều này thuyết minh, hắn không hề yếu hơn ngươi mà mạnh hơn ngươi nhiều lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui