Độc Chiếm Ánh Trăng

Nói chuyện một hồi với Trác Nhất Thiến, bất giác đã trôi qua nửa tiếng, đồ ăn đều sắp nguội lạnh, Trần Tấn đến dưới lầu, gọi điện thoại cho Trác Nhất Thiến, cô ấy mới lưu luyến không rời mà đứng dậy.

“Tuần sau Mạnh Nhiễm kết hôn, cậu đi không?”

Tống Huỳnh nói: “Tất nhiên là đi chứ.”

Trác Nhất Thiến có chút chần chừ bảo: “Ngày hôm qua mẹ tớ và mẹ Mạnh Nhiễm đánh bài, bọn họ cũng đã phát thiệp mời cho bố cậu.”

“Tớ biết, không sao đâu.”

Nhà họ Mạnh và công ty xây dựng của bố Tống năm nay hợp tác nhiều, làm đối tác kinh doanh, chắc chắn là phải mời, Tống Huỳnh không cần vì tránh những người này mà ngay cả tiệc cưới của bạn cũng không đi.

Tống Thanh Tùng là người cực kỳ sĩ diện, trừ khi ông ta muốn xấu mặt, nếu không sẽ không làm khó mình ở tiệc cưới của người khác.

Trác Nhất Thiến gật đầu, Tống Huỳnh tiễn cô ấy đến cửa, cửa vừa mở, bỗng cô ấy lại nhớ ra:

“Không phải cậu bảo mời người ta ăn cơm à? Người đâu?”

Bây giờ mới nhớ tới, không biết nên nói trí nhớ của cô ấy tốt hay là trí nhớ kém.

Tống Huỳnh đè bả vai của cô bạn thân, thuận thế đẩy cô ấy ra ngoài cửa, nói phét: “Cậu đưa quá muộn, trước khi cậu tới người ta đã đi rồi, bây giờ tớ ăn một mình...”

“Vậy cậu ăn ít một chút, béo lên sao mặc được đồ phù dâu!”

“...”

Khó khăn lắm mới tiễn được vị Phật này đi, trong nhà còn có một tôn Phật, Tống Huỳnh ngẫm lại mà đau đầu, anh đã ở lại bên trong hơn nửa tiếng rồi.

Với tính tình của người đàn ông này, e rằng đã sớm chờ đến mất kiên nhẫn, không trực tiếp đẩy cửa ra ngoài, đã xem là rất nể tình.

Nghĩ như vậy, nhưng anh cũng không phải không biết săn sóc, phải biết rằng, người có địa vị thân phận như anh, xã giao rất nhiều, thời gian chính là tiền bạc, chịu ở chỗ này lãng phí thời gian cùng cô cũng đã đủ nhẫn nại.

Nếu nói trong lòng không rung động là nói dối.

Lục Thiệu Tu chính là như vậy, thậm chí không cần phải bỏ ra bao nhiêu chân thành, chỉ cần thỉnh thoảng thể hiện khía cạnh dịu dàng, sự tương phản khó lường giữa người trước và người sau này đã đủ khiến người ta đắm chìm.

Tống Huỳnh chợt nghĩ đến camera mini trong phòng ngủ, đồng tử đưa qua đưa lại.

Anh nán lại bên trong lâu như thế, có thể phát hiện gì đó không? Vậy thì xong rồi, nếu để anh biết chuyện ngày đó đều bị ghi lại...

Có lẽ cô cách ngày đội quần không xa.

Tống Huỳnh đi đến cửa phòng, trước tiên gõ nhẹ hai cái, bên trong không đáp lại, trong lòng cô càng thêm hoang mang, dứt khoát thẳng tay mở cửa vào, thấy Lục Thiệu Tu đang ở cạnh cửa sổ nghe điện thoại, chỉ quay đầu hơi liếc nhìn cô.

“Cứ làm như vậy, hội nghị ngày mai cậu đi thay tôi, người xử lý phát triển hẹn xong chưa... Sắp xếp ở chỗ cũ, tôi muốn đích thân tham dự...”

Anh đang nói chuyện công việc, Tống Huỳnh không hề muốn nghe, cô bật đèn, giả vờ đến tìm đồ trên giá sách, để ý đến vị trí búp bê vàng nhỏ gần như không hề di chuyển, trong lòng hơi hơi yên tâm.

Chắc là không phát hiện, Lục Thiệu Tu sẽ không nảy sinh hứng thú với con búp bê nhồi bông như vậy.

Cô muốn tạm thời tránh đi, đúng lúc đó anh kết thúc điện thoại, cánh tay tì lên chân, dựa vào cửa sổ và liếc về phía cô.

Vẻ mặt cười như có như không, có chút ý vị sâu xa.

Trong lòng Tống Huỳnh không tình nguyện mà nghĩ: Nhìn cái gì mà nhìn, bày dáng cái gì, biết anh rất đẹp trai rồi, đừng tưởng rằng cô là kiểu người không chịu nổi sự mê hoặc của đàn ông.

“Bạn tôi đi rồi, anh muốn ở lại ăn chút không?”

Anh nhìn cô: “Cuối cùng cũng không nói “ngài” nữa rồi? Xem ra một lần vừa rồi... vẫn là có tiến bộ.”


Tống Huỳnh sửng sốt, đúng rồi, sao cô lại bất giác sửa lại xưng hô, bản thân cũng không nhận ra.

“Em có thể thoải mái một chút được không, luôn nghiêm túc, dè dặt, thiết lập các loại giới hạn cho chính mình, có mệt không? Tôi là hồng thủy mãnh thú, có thể ăn em à?”

Không phải hồng thủy mãnh thú mà làm gì hùng hổ dọa người như vậy? Mỗi lần giằng co với Lục Thiệu Tu, cô luôn cảm thấy vô cùng luống cuống, muốn rút lui, tìm một nơi an toàn.

Cô không phải anh, không hề có vốn liếng để tùy ý buông thả, anh có thể muốn nói cái gì thì nói cái đó, hết thảy dựa vào tâm ý, tựa như lời anh nói vào sự kiện ăn vạ hôm đó, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra anh đều xử lý được, trong quy tắc trò chơi của anh, anh có thể bất khả chiến bại.

Cho nên Lục Thiệu Tu có thể kích thích cô ở dưới gầm bàn, nhìn nét mặt hoảng hốt lo sợ của cô, cũng có thể tự nhiên mở cửa đi vào nhà cô như vào nơi không người.

Sự quyết đoán và tham vọng của Lục Thiệu Tu, bá đạo và mạnh mẽ đều giúp anh thêm phần quyến rũ, Tống Huỳnh vẫn luôn im lặng ngẩng đầu nhìn anh, không cách nào bỏ qua khoảng cách giữa bọn họ.

Cũng giống như vừa rồi hôn môi, anh muốn chiều theo cô, chỉ cần hơi cúi thấp một chút, mà cô lại phải ngẩng cổ, gắng sức nhón mũi chân, bây giờ bắp chân đều đang nhức mỏi.

Lục Thiệu Tu đến gần, cúi đầu nhìn cô: “Tôi phải đi, nếu em còn không nói gì, bữa ăn hôm nay chắc chắn mời tôi ăn vô ích rồi.”

“Tôi...” Tống Huỳnh bỗng không muốn bức ảnh nữa.

Anh hai lần ba lượt chủ động mở miệng hỏi, cho cô cơ hội nêu ra, có mấy người có thể nhận được loại kiên nhẫn này? Tống Huỳnh luôn coi nhẹ đấu tranh quyền lực trong tập đoàn, dưới sự kích thích của anh lại không khỏi trôi dạt tâm trí.

Nhịn không được mà nghĩ, nếu cô trực tiếp xin nhờ anh chọn Đỗ Thịnh An, anh có thể đồng ý hay không? Một câu nói này là có thể có được cảm giác sức mạnh sinh tử, quả thực rất dễ khiến người ta say mê...

Cô đã sắp quên, hóa ra bản thân cũng từng là người có tham vọng như vậy.

Năm lớp mười một ấy, Tồng Huỳnh từng viết thư tình nặc danh cho anh, chiếc thư tràn đầy tự tin ngầm:

Chờ xem Lục Thiệu Tu, tớ nhất định sẽ đánh bại cậu để trở thành hạng nhất toàn trường! Khiến cậu trở thành tướng bại dưới tay tớ! Chờ đến lúc đó tớ lại thổ lộ với cậu! Nếu cậu không đồng ý với tớ thì cậu chính là đồ đần!

Cũng may đều là viết nặc danh, kiểu thư tình này đã không tình cảm còn phát ngôn bừa bãi, chắc chắn chìm trong thư tình giống như bông tuyết, Lục Thiệu Tu sẽ không biết là cô.

“Tôi cái gì mà tôi?” Lục Thiệu Tu vô cảm tiến lại gần một chút, tông giọng trầm thấp: “Tôi không thích quanh co lòng vòng với em, có gì nói thẳng, em có thể thoải mái một chút, chỉ tay mà dọa dẫm tôi, muốn Lục Thiệu Tu tôi giúp em đạt được bất cứ mục đích gì, như thế vẫn tốt hơn ngập ngừng ấp úng như vậy. Do dự lãng phí thời gian của tôi.”

Tống Huynh lui về sau một bước, vừa khéo tựa vào trên cửa. Cô bị anh nói đến nỗi nhịp tim tăng tốc, không thể không ngửa đầu hỏi anh: “Anh thích kiểu thế này à?”

Anh nhún vai: “Em chưa thử, sao mà biết được tôi không thích?”

Người đàn ông tới gần, lập tức tự mang theo khí thế ghê người, toàn thân cô đều bị bao phủ trong chiếc bóng của anh, có hơi nóng, Tống Huỳnh vươn một ngón tay chống ngực anh lại: “Anh đừng tới gần như thế...”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Anh cười, hơi thở nam tính xâm nhập giác quan của cô: “Đã từng có người hạ chiến thư cho tôi, sau này cô ấy thắng, tôi vẫn luôn nhớ rõ cô ấy, nghĩ về cô ấy, em nói xem tôi có thích kiểu này không?”

Trong lòng Tống Huỳnh bực bội, những tâm tư kiều diễm đó trở thành hư vô, dùng sức đẩy Lục Thiệu Tu ra: “Nhớ ai thì đi tìm người đó đi, nói với tôi làm gì? Tôi không có hứng thú với tình sử của ngài!”

Lục Thiệu Tu phối hợp lùi về phía sau, như thể sức lực nhỏ của cô thật sự có thể đẩy anh, anh phủi cà vạt, điềm nhiên như không nhìn về hướng giá sách: “Được, tôi đi tìm, em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Đi thì đi.

Tống Huỳnh dùng sức mở cửa phòng ra, làm động tác tay mời, lần này Lục Thiệu Tu lại đi không chút lề mề, chó mèo còn bịn rịn giữ anh lại.

“Một đứa, hai đứa đều vô lương tâm.”

Thật là phí công nuôi lâu như vậy.

Tống Huỳnh ngồi xổm xuống, chọc cái mũi nhỏ của Nữ Tước: “Phạt em tháng này không có cá khô nhỏ, tịch thu đồ chơi, để cho em biết ai mới là chủ nhân của em.”

“Meooooo!” Mèo vẫn luôn biết chị là con sen mà!

“Còn em nữa, bé chó!” Tống Huỳnh nhẹ nhàng vỗ cái đầu to của chó chăn cừu Đức, hung dữ nói: “Chủ của em ngày nào cũng chọc giận chị, em cũng chọc giận chị, biết cái này gọi là gì không? Cẩu nô tài!”


Chú chó tủi thân gâu gâu liếm lòng bàn tay cô.

Bố mẹ cãi nhau nên giúp người nào? Thần tiên đánh nhau, chó cõi trần bị liên lụy, nó khổ quá mà...

“Thôi vậy.” Tống Huỳnh nghĩ đến cuộc trò chuyện vừa rồi với anh, buồn bã ôm đầu chó: “Dù sao không lâu nữa cũng phải đưa em cho anh ấy...”

Bên công ty, gần đây Chủ tịch đã xuất viện, ông ta không vội trở lại vị trí làm việc mà vào thẳng vào viện điều dưỡng ở, hình như có ý bàn giao quyền lực.

Phần lớn công việc ở tập đoàn đều giao cho Đỗ Thịnh Lâm xử lý, mỗi ngày lại buộc Đỗ Thịnh An chăm sóc ông ta, hai bên đều được nâng lên, khiến người ta đoán không ra suy nghĩ của ông ta.

Rất nhiều người đánh giá Đỗ Gia Bang là cáo già xảo quyệt, Lục Thiệu Tu cũng từng nói như vậy, quả là một lời trúng đích.

Ông ta là con cáo già, triền miên trên giường bệnh còn không quên tính kế.

Nhờ phước thái độ mập mờ của ông ta mà trong tập đoàn đều ngờ vực, ngay cả Phó tổng giám đốc gần đây cũng rất ít gây khó dễ, sau lưng cũng không có động thái nhỏ.

Chỉ là làm khó Đỗ Thịnh An, gần đây mỗi ngày làm bé ngoan, đến báo hiếu trước mặt Chủ tịch, mỗi lần trở về đều oán giận một hồi với Tống Huỳnh.

“Ông già cố ý hành xác tôi, tôi chơi cờ với ông ta, chê tôi chơi cờ dở, tôi câu cá cùng ông ta, chê tôi lớn tiếng, ghét bỏ như vậy, còn nhất định phải giam chân tôi mỗi ngày, rốt cuộc muốn làm gì?”

Tống Huỳnh đưa ly trà thảo mộc cho anh ta: “Uống nhiều chút, hạ hỏa, ngày mai tiếp tục cố gắng.”

Đỗ Thịnh An đau khổ lắc đầu: “Không muốn cố gắng, muốn tìm ông lớn để ôm đùi.”

“Bố anh chính là đùi của anh, ôm cho tốt, người ta nói gặp mặt ba phần tình, chịu gặp anh tốt hơn là không chịu gặp, có lẽ bước ngoặt của anh là ở chỗ này.”

Đỗ Thịnh An uống một ngụm trà thảo mộc, trừng mắt nói: “Thư ký Tống luôn rót canh gà (lời an ủi) cho tôi.”

“Không rót canh gà cho anh, chẳng lẽ rót thuộc độc?”

Anh ta lắc đầu, đôi tay kê sau đầu, thở dài nói: “Tuy tôi không thông minh, nhưng cũng biết ông già kia gian trá, bây giờ trói buộc tôi chỉ để kiếm chế thằng nhãi kia, không tắt thở sẽ không ủy quyền, nếu đổi thành tôi, tôi cũng sẽ không giao công ty cho tôi.”

Tống Huỳnh không nói nên lời, hóa ra anh ta còn rất tự hiểu mình, gần đây ít phụ nữ bên cạnh, thanh tâm quả dục, chỉ số thông minh rốt cuộc cũng có tiến bộ.

Vì vậy, yêu đương mù quáng sẽ trở nên đần độn, logic này không sai.

Mặt bàn của anh ta là một đống hỗn loạn quanh năm, vương vãi các loại tài liệu, tạp chí, máy chơi game, vật nhỏ lung tung rối loạn, Tống Huỳnh dọn dẹp giúp anh ta theo thường lệ, bỗng nhiên phát hiện một bản tài liệu chưa từng thấy qua.

“Bản kế hoạch... Hạng mục Thành Phố Tương Lai Thành Nam?”

Tống Huỳnh đọc ra tiếng, đột nhiên tài liệu bị Đỗ Thịnh An giật đi: “Đừng nhìn nữa, viết không tốt...”

Sắc mặt luôn cợt nhả của anh ta lại hiện lên một tia e lệ.

“Đây là bản kế hoạch mà anh viết cho hạng mục phía Nam thành phố?” Tống Huỳnh rất thông minh, lập tức nghĩ đến: “Muốn đưa cho sếp Lục xem?”

Anh ta thu bản kế hoạch lại: “Không được cười tôi không biết tự lượng sức mình.”

Tống Huỳnh bị dáng vẻ thiếu niên thuần khiết của anh ta chọc cười, nhất thời không cố kiềm chế được, cười đến ngửa tới ngửa lui, Đỗ Thịnh An tức giận đến nỗi ngũ quan đều nhăn nhúm lại: “Thư ký Tống, tôi lấy thân phận sếp của cô ra lệnh cho cô, không được cười nữa.”

“Cho tôi xem thì tôi không cười anh nữa.” Cô vươn tay.

“Sợ cô rồi.” Đỗ Thịnh An đành phải đưa cho cô, vừa ngượng ngùng, trên mặt vừa lộ ra sự mong đợi, trông chờ cô khen anh ta hai câu.

Tống Huỳnh qua loa lật vài tờ, bản kế hoạch thật ra được viết rất nghiêm túc, chỉ là nội dung sáo rỗng, nhìn không ra tính xây dựng, bản này đưa cho Lục Thiệu Tu xem, có lẽ sẽ trực tiếp vào thùng rác.


Nghĩ ngợi, cô uyển chuyển hỏi Đỗ Thịnh An: “Anh muốn nghe lời nói thật, hay là nói dối.”

Anh ta nói: “Tôi muốn nghe lời nói thật dễ nghe.”

Độ khó hơi cao, chẳng qua có thể thử một lần.

“Lần đầu tiên sếp Đỗ viết bản kế hoạch, có thể viết ra nhiều (lời vô nghĩa) như vậy, đã rất tuyệt rồi, tôi cảm thấy tự hào vì anh, kết quả không quan trọng, quá trình quan trọng nhất, tiếp tục tiến lên.”

Mặt Đỗ Thịnh An giật giật, đồng tử chấn động: “Mẹ, mẹ sống lại ư? Tống Huỳnh cô coi tôi là con trai cô đấy à?”

Khỏi phải nói, cô còn thật sự có loại cảm giác mát ruột mát gan vì thằng con trai ruột không ra hồn của mình trưởng thành...

Tống Huỳnh gập tài liệu lại, đặt trước mặt Đỗ Thịnh An, mỉm cười nói: “Làm cấp dưới, tôi tình nguyện đi theo một cấp trên có tham vọng, tỉnh táo vào lúc nào cũng không muộn, huống chi không phải anh không có cơ hội.”

“Ông già trong nhà không xem trọng tôi, Lục Thiệu Tu thì càng miễn bàn, ngày đó cô cũng thấy rồi.” Đỗ Thịnh An buồn rầu, nào còn có nửa phần dáng vẻ của công tử nhà giàu trước đây.

Nhắc tới Lục Thiệu tu luôn làm cô cảm thấy khó chịu, nhưng cô tránh không khỏi cái tên này, khắp mọi nơi, công việc và cuộc sống cuốn theo ở bên nhau, vùng biển đó tất cả đều là đá ngầm.

Cô nhịn không được muốn thở dài: “Con người anh ấy ý chí sắt đá, lại có thủ đoạn, mắt cao hơn đầu, quả thực rất khó tiếp cận.”

Đỗ Thịnh An chợt chộp được một tia khác thường, anh ta nghi hoặc nhìn chằm chằm Tống Huỳnh: “Không đúng mà, vậy sao lúc ấy cô thuyết phục được anh ta bán loa cho cô?”

“...” Tống Huỳnh cứng họng.

Anh ta càng nghĩ càng thấy không đúng, đứng lên đi vòng quanh văn phòng vài vòng, làm vẻ suy tư: “Tôi nhớ ra rồi, vào đêm ăn cơm ở sơn trang Trác Kê đó, hình như cô ngồi xe anh ta nhỉ... Không đúng không đúng, hai người chắc chắn có điều kỳ lạ! Hôm đó ánh mắt anh ta nhìn cô không bình thường!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khổng hổ là Đỗ Thịnh An.

Cái khác không giỏi, ở trên mối quan hệ nam nữ lại là một người nhạy bén, không đi làm phóng viên tin đồn thì thật đáng tiếc.

Mắt Tống Huỳnh trợn trắng: “Tôi mặc kệ anh.”

“Cô mặc kệ tôi chứng tỏ cô có quỷ! Thư ký Tống! Tống Huỳnh Huỳnh! Bé Tống! Cô đừng chạy...”

Tiếp đó Tống Huỳnh bị Đỗ Thịnh An quấy rầy mấy ngày, thực sự không có cách nào, cô bất lực nói châm ngôn tám chữ: “Lì lợm la liếm, liên tục kể khổ.”

Đỗ Thịnh An nghe xong, làm như có thật mà gật đầu, sờ cằm, thâm trầm nói: “Hình như hơi có lý.”

...

Thật sự không có cách nào hạ được ông chủ ngu ngốc này.

Tống Huỳnh rất nhanh đã vứt chuyện này ở sau đầu.

Đỗ Thịnh Lâm đã hẹn cô rất nhiều lần, hôm đó anh ta đến nhà cô tìm cô, Tống Huỳnh lấy cớ mình không ở nhà, miễn cưỡng lừa gạt. Đỗ Thịnh Lâm lại nửa đùa nửa thật nói rằng cô nợ anh ta một bữa cơm.

Tống Huỳnh không nghĩ ra mục đích của Đỗ Thịnh Lâm, rốt cuộc là muốn theo đuổi cô, hay là có mưu đồ khác.

Hôm nay là thứ Bảy, cô đồng ý cùng nhau đi đánh golf với Đỗ Thịnh Lâm, thứ nhất là muốn nói rõ ràng với Đỗ Thịnh Lâm, thứ hai cũng ấp ủ chút ý đồ riêng.

Hạng mục phức hợp phía Nam thành phố, đương nhiên Đỗ Thịnh Lâm muốn cạnh tranh, mà tập đoàn nhà họ Đỗ sẽ chỉ có một người thắng được, tiến độ của anh ta, cũng liên quan đến Đỗ Thịnh An và số phận công việc của cô sau này.

Hôm nay trời trong nắng ấm, là ngày nắng khó có được trong mùa đông, sân golf nằm ở câu lạc bộ tư nhân, khách không nhiều lắm, từ trước đến nay Đỗ Thịnh Lâm ga lăng phong độ, toàn bộ quá trình chỉ dạy, kiên nhẫn gần một trăm phần trăm.

Nói một cách công bằng, anh ta là người đàn ông rất đẹp rất ưu tú, bỏ lớp thân phận kia qua một bên, Đỗ Thịnh Lâm cũng rất xuất sắc, tất nhiên cũng rất được phụ nữ hoan nghênh.

“Hơi cúi người một chút, dùng lực của cánh tay, không nên dùng sức quá mạnh, cẩn thận tổn thương đến eo...”

Tống Huỳnh rất ít khi đánh golf, có chút không thạo, dưới sự chỉ dẫn của Đỗ Thịnh Lâm, cô dần dần lên tay, vào được vài bóng, bỗng nhiên có loại cảm giác tâm tình khoáng đạt, vận động tiết ra dopamine, quả thực khiến người ta thoải mái.

Nếu không phải Lục Thiệu Tu đột ngột xuất hiện, có lẽ cô sẽ càng vui vẻ hơn một chút.

Cái tên Lục Thiệu Tu này xuất quỷ nhập thần, luôn xuất hiện ở nơi cô không ngờ được, dường như cô đi đâu đều không tránh được anh.

Nhiều sân golf như vậy, vì sao anh cố tình muốn đến sân này?


Chuyện lần trước qua đi, Tống Huỳnh cảm thấy tình huống hai người này đồng thời có mặt hết sức xấu hổ, dễ dàng liên tưởng đến rất nhiều việc, hai chiếc xe đi ngang qua nhau, cô giả vờ không nhìn thấy anh.”

“Sếp Lục, trùng hợp quá.” Một ván kết thúc, Đỗ Thịnh Lâm chủ động chào hỏi với Lục Thiệu Tu.

Bên cạnh anh có vài người bạn đi cùng, đều quen biết lẫn nhau, anh đến tôi đi hàn huyên không ngừng, có vẻ Lục Thiệu Tu không nhìn thấy cô, chỉ nói chuyện với Đỗ Thịnh Lâm.

Tống Huỳnh không chịu thua kém, một lúc thì nhìn về phía mặt cỏ, chốc chốc lại nhìn bầu trời, chính là không nhìn về phía Lục Thiệu Tu.

Khóe mắt thấy anh đi tới, dừng lại bên cạnh Đỗ Thịnh Lâm, anh giọng điệu trêu chọc: “Sếp Đỗ là người chung thủy, lần trước là người này, lần này vẫn là người này.”

“Sếp Lục đừng nói đùa, da mặt cô Tống mỏng.” Đỗ Thịnh Lâm cười, hòa giải giúp cô.

Lục Thiệu Tu cũng cười, giọng điệu dường như có ẩn ý: “Phải không? Trông có vẻ không giống.”

Có lẽ vừa vận động, Tống Huỳnh to gan hơn ngày thường, không muốn nén giận, theo lời châm biếm quái gở của anh, nhớ lại lần trước Lục Thiệu Tu nhắc đến người anh thích, càng thêm ba phần tức giận.

Cô không khỏi buột miệng thốt ra: “Sếp Đỗ thú vị hài hước, lại hiểu lòng người, tôi thích ra ngoài chơi với anh ấy, lần sau người phụ nữ bên cạnh anh ấy vẫn sẽ là tôi.”

Nghe vậy, Đỗ Thịnh Lâm sửng sốt một lát, đây là lần đầu anh ta thấy Tống Huỳnh chủ động tỏ thái độ như vậy.

Lục Thiệu Tu lại không nói gì, chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng đánh giá cô từ trên xuống dưới, vẻ mặt toàn là giễu cợt.

Mãi sau, anh mới mở miệng: “Nếu như vậy, hôm nay ở lại thêm chút chơi một lát, tôi sắp xếp đánh bài.”

Lại là đánh bài, nghe thấy hai chữ này da đầu Tống Huỳnh lập tức tê dại, lúc này cưỡi lên lưng hổ khó trèo xuống, nhưng không thể từ chối theo ý cô, lơ mơ hồ đồ đi theo ăn bữa cơm, không trâu bắt chó đi cày mà ngồi vào bàn mạt chược, lại đối diện Lục Thiệu Tu.

Cô e sợ suốt buổi, sợ người đàn ông này lại làm ra hành động khiến người ta khó mà chống đỡ, nhưng đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Lục Thiệu Tu không rất nghiêm túc, thuốc cũng không rút ra, hoàn toàn không tùy ý giống như lần trước.

Anh liên tục sát phạt, chém Tống Huỳnh đến nỗi không còn một mảnh giáp, không cho một chút tình cảm nào, dường như chỉ nhắm vào một mình cô.

Ngay cả người khác cũng đùa: “Sao hôm nay sếp Lục lại thế này, chừa cho người đẹp chút tình cảm đi chứ, không dịu dàng chút nào cả.”

Anh khẽ cười: “Dịu dàng là việc để lại cho sếp Đỗ, nói vậy cô Tống cũng không hiếm lạ, đúng không?”

Tống Huỳnh không đáp lời, cúi đầu xếp bài.

Bỗng Lục Thiệu Tu đứng lên, phong độ nhẹ nhàng nói: “Không chơi nữa, về phòng nghỉ ngơi, các vị tiếp tục.”

Muốn đi rồi?

Cô quay đầu nhìn thấy bóng lưng của anh, vô tình lại bắt gặp ánh mắt của Đỗ Thịnh Lâm, anh ta cau mày, ánh mắt dò xét, lại mang theo vài phần sáng tỏ, như thể đã nhìn ra được chút manh mối.

Tống Huỳnh hơi xấu hổ, như đứng đống lửa như ngồi đống than, miễn cưỡng đánh thêm một hồi, cảm thấy hơi mệt, cô viện cớ ra bên ngoài hít thở không khí, tạm thời thoát thân khỏi ván bài.

Đau đầu...

Tại sao con người phải hiểu rõ thứ là rượu này? Không tốt chút nào, uống rượu hại thân, uống rượu hỏng việc, nó lại là thứ không thể thiếu trong mỗi bữa tiệc.

Vừa rồi Tống Huỳnh uống một chút, bước chân có hơi lâng lâng, cô chậm chạp đi đến cuối hành lang.

Đột nhiên có một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi tới, thổi đến nỗi cô giật cả mình, lúc này mới phát hiện cửa phòng bên cạnh được người ta mở ra, lộ ra khe hở, một cánh tay từ bên trong vươn ra, cứng cáp mạnh mẽ, dùng sức kéo cô vào trong.

Chân cô bị trẹo một cái. Cô hoang mang khi thấy người kéo mình vào trong này, ngửi thấy một mùi rượu và hơi thở nóng rực của người đàn ông.

“Sao em lại nhẫn tâm như thế?” Giọng điệu của anh trầm khàn: “Thế nào cũng phải khiến tôi tức chết đúng không?”

Nói xong anh véo vào má cô một cái, cô oai oái kêu đau.

Tống Huỳnh nghe được giọng anh thì có phần yên tâm xen lẫn hoảng sơ: “Anh... Anh đừng làm bừa...”

Anh cười nhẹ: “Làm bừa thế này à? Cô Tống rất lợi hại, có thể quay thêm một video nữa lấy ra uy hiếp tôi, tôi chắc chắn sẽ thừa nhận sự thật.”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Chôn giấu một hint nhỏ, không biết mọi người có nhận ra không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận