Độc Chiếm Ánh Trăng

“Làm bạn gái của tôi, món gì cũng làm cho em ăn.”

Suýt nữa Tống Huỳnh đã bị sặc, theo bản năng đẩy Lục Thiệu Tu ra, che miệng dùng sức ho khan vài tiếng: “Anh tha cho tôi đi, sếp Lục, đại ca Lục, lúc ăn cơm đừng đùa kiểu này.”

Lục Thiệu Tu thoáng tức giận: “Em không tin tôi?”

Tống Huỳnh lấy giấy lau miệng, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh: “Tin anh cái gì? Tin anh muốn để tôi làm bạn gái anh à? Tôi tin mà, nhưng tôi không muốn đồng ý.”

“Cho một lý do đi.” Lục Thiệu Tu chậm rãi đứng thẳng, tay nắm lưng ghế, vẻ mặt hơi cứng lại.

Tống Huỳnh bất đắc dĩ cắn môi, cảm thấy hôm nay chắc chắn mình đã đụng phải tà ma, bằng không sao lại luôn gặp phải tình huống xấu hổ thế này?

“Nếu là ngày ấy, anh nói những lời này với tôi, tôi nghĩ chắc chắn tôi không nói hai lời sẽ đồng ý luôn, nhưng giờ tôi đã trưởng thành rồi.”

“Vậy thì sao? Trưởng thành thì không muốn yêu đương, phải không?” Lục Thiệu Tu hỏi.

Tống Huỳnh chậm rì rì nói: “Thật ra thì cũng không phải.”

“Vậy chính là không muốn yêu đương với tôi.” Lục Thiệu Tu từng bước ép sát, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, trên mặt giống như phủ thêm một lớp băng sương.

Tống Huỳnh buông đũa, cũng đứng lên, nhìn chằm chằm Lục Thiệu Tu: “Vậy tôi hỏi anh, vì sao muốn để tôi làm bạn gái anh? Anh thực sự thích tôi à? Thích cái gì ở tôi? Cho anh ba giây, không được suy nghĩ, không đáp được thì chính là anh giả dối.”

“...” Lục Thiệu Tu khẽ nhếch khóe miệng, gật đầu hiểu rõ: “Đối với người muốn từ chối bạn, trả lời cái gì cũng không lay chuyển được cô ấy.”

Tống Huỳnh: “Vậy nên anh từ bỏ việc trả lời.”

Mặt Lục Thiệu Tu không cảm xúc, duỗi tay ấn Tống Huỳnh ngồi lại chỗ ngồi, một lần nữa đưa đũa cho cô, bình tĩnh nói: “Em tưởng bở, lần này tha cho em trước, tương lai còn dài, chúng ta từ từ so chiêu.”

“...”

Anh cong lưng, tay vịn trên ghế của cô, thấp giọng nói: “Đã quên nói với em, thứ mà tôi muốn có được, trước giờ chưa từng thất bại.”

Tương lai còn dài, chậm rãi so chiêu... Sao nói như cao thủ võ lâm PK thế, ý anh là, nhất quyết sẽ không tha cho cô?

Tống Huỳnh sợ đến mức giúp anh gắp rất nhiều đồ ăn: “Anh ăn, anh ăn nhiều một chút, lát nữa tôi rửa bát.”

Lục Thiệu Tu bật cười, nghĩ thầm rốt cuộc nơi này là nhà ai, cô lại đảo khách thành chủ.

“Không cần, có máy rửa bát.”

Tống Huỳnh đẩy cánh tay của Lục Thiệu Tu: “Anh ngồi sang đối diện đi.”

Anh không nhúc nhích: “Ngồi chỗ nào thì có gì khác nhau?’

“Anh ngồi bên cạnh tôi áp lực lắm, tôi ăn không vào.” Tống Huỳnh ngượng nghịu nói.

Còn không ít tật xấu, Lục Thiệu Tu lắc đầu, đành phải đứng lên ngồi sang đối diện.

Một bữa cơm, Lục Thiệu Tu ăn rất ít, Tống Huỳnh ăn rất nhiều, đồ ăn trong bát cô vẫn chưa ăn xong, Lục Thiệu Tu lại gắp cho cô, cho đến khi bụng cô căng cả lên.

“Tôi thật sự không ăn nổi nữa, anh đừng gắp cho cho tôi nữa.” Tống Huỳnh nhanh nhạy chính xác kẹp lấy đũa của anh trong không trung.

Lục Thiệu Tu gác đũa của cô sang một bên, gắp một miếng thịt trên bụng cá cho vào bát cô: “Không cho em ăn no, lại muốn đi ra ngoài ăn của người khác.”

Tống Huỳnh nhíu mày nói: “Lời này có nghĩa khác.”

Anh buông đũa: “Miếng cuối cùng, ăn nốt cái này đi.”

Không còn cách nào, nhìn điệu bộ này, không ăn xong miếng này thì không thả cô đi, vẻ mặt Tống Huỳnh đau khổ ăn nốt, dựng thẳng ngón tay cái cho anh: “Tài nghệ nấu nướng của anh thật sự rất tốt.”

Lục Thiệu Tu nhìn cô như suy tư gì đó: “Cái gì của tôi mà không tốt?”

… Người này đúng là không chịu nổi một câu khen ngợi, sơ hở là đuôi đã phóng lên trời.

Tống Huỳnh sửa sang lại quần áo, thấy chú chó ngoan ngoãn ghé vào góc tường cũng ăn no, đứng lên bảo: “Nếu không cần tôi rửa bát, tôi dẫn Thiếu Tá về trước nhé? Anh nghỉ ngơi sớm một chút...”

“Đợi đã.” Lục Thiệu Tu ngắt lời cô: “Ăn xong rồi thì muốn chạy?”

“Vậy còn muốn thế nào?”

“Ngồi xuống tâm sự.” Anh chỉ chỗ ngồi, trông dáng vẻ như đã nắm chắc chiến thắng, như thể chắc chắn cô có chuyện muốn nói.

Tống Huỳnh đứng lại không nhúc nhích: “Nói chuyện gì?”


“Nói về vấn đề em gặp phải trong công việc.”

Tống Huỳnh nghĩ thầm, hóa ra anh đã biết hết, rất tốt, cái gì anh cũng đã biết, không gì là không thể.

“Buổi tối anh không cần đến câu lạc bộ chơi à?” Bỗng nhiên cô nhớ ra chuyện này, không muốn lộ ra quá nhiều cảm xúc nhưng ánh mắt khó tránh khỏi vẫn tiết lộ ba phần.

“Câu lạc bộ?” Anh suy nghĩ, mỉm cười có thâm ý khác: “Em bảo hôm qua? Bạn tôi mở quán mới, tôi đi ủng hộ cậu ấy, nơi đứng đắn, không tin lần sau có thể dẫn em đi.”

Đây là đang giải thích với cô?

Tống Huỳnh hơi phồng má, sau khi ăn uống no đủ mặt ửng hồng, vẻ mặt nhỏ đều lộ ra vẻ không tin: “Nơi như hộp đêm cũng có loại đứng đắn ư?”

Lục Thiệu Tu gật đầu: “Đương nhiên là có, xin em đừng suy bụng ta ra bụng người.”

Ẩn ý là đừng bởi vì mình đã đi chỗ thế này mà hắt bát nước bẩn cho anh, châm chọc trắng trợn.

Tống Huỳnh không tình không nguyện nói: “Lần đó tôi cũng không định làm gì cả.”

Anh khẽ hừ một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia mù mịt: “Đó là bởi vì tôi đến kịp nên em mới xuống tay với tôi.”

!

“Có thể đừng nhắc đến chuyện này không? Anh tình tôi nguyện, ai xuống tay với ai?” Tống Huỳnh xấu hổ ghê gớm, sao hôm nay anh cứ luôn nhắc đến chuyện này?

Vốn dĩ cô đã sắp quên sự kiện ấy...

Lục Thiệu Tu cười cười, cũng không muốn ép cô nói, nhìn thời gian, anh hỏi: “Nếu không muốn nói chuyện công việc, lại không tin tôi, vậy có dám cùng tôi đi nhìn tận mắt không?”

“Nhìn cái gì?” Tống Huỳnh ăn uống no nê, đại não trì trệ vài giây mới phản ứng lại: “Câu lạc bộ đêm ấy hả? Đi thì đi? Có gì không dám, tôi là người trưởng thành nha!”

Mặt phồng phồng, cả người mặc đồ ngủ quái vật nhỏ lông xù giương nanh múa vuốt, còn nói mình là người trưởng thành.

Lục Thiệu Tu bật cười, giọng điệu trầm thấp: “Được thôi, em cởi quần áo đi.”

Tống Huỳnh cho rằng bản thân nghe nhầm: “Tôi, cởi quần áo?”

Lục Thiệu Tu gật đầu: “Em không cởi quần áo, thay bộ khác, định mặc bộ này ra ngoài à?”

Đôi mắt anh có ý cười, càng tôn lên sự quẫn bách của cô.

Tống Huỳnh biết mình hiểu lầm, cũng trách anh cố ý nói lời có nghĩa khác như vậy. Cô chạy một mạch về nhà, thay một chiếc áo khoác, mở cửa sổ hứng gió lạnh một lát, sắc đỏ trên mặt mới dần dần tan đi.

Cô quay lại nhà anh, bàn cơm đã được thu dọn xong, chú chó nhắm mắt lại nằm ngủ, mở cửa sổ thông gió, trong nhà tràn ngập cảm giác ấm áp yên bình của cuộc sống gia đình.

Tống Huỳnh bỗng cảm thấy có chỗ nào đó khác lạ.

Lục Thiệu Tu vẫn là Lục Thiệu Tu kia, chỉ là không hiểu sao khoảng cách như được kéo gần, ít nhất cô không hề cảm thấy anh là giấc mơ xa xôi không thể với tới nữa.

Ước mơ thành hiện thực, nam thần xuống khỏi thần đàn, bắt đầu khiến người khác cảm thấy gần gũi.

Một mặt Tống Huỳnh nghĩ như vậy, mặt khác lại cảm thấy mình bị một bữa cơm tác động, lập trường thật sự không đủ vững chắc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngồi xe chạy thẳng đến câu lạc bộ đêm ở phố Lâm An.

“Chính là chỗ này, hoan nghênh em đến khảo sát thực địa.” Lục Thiệu Tu dẫn Tống Huỳnh vào trong hộp đêm, có nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến phòng riêng.

Tống Huỳnh sửa lại cách nói của anh: “Tôi chỉ đến chơi, đừng nói nghiêm trọng như thế.”

Lục Thiệu Tu cười, tùy cô nói gì thì nói.

Theo nhân viên phục vụ lên lầu, quanh co lòng vòng, cuối cùng cũng đến cửa phòng riêng, chỉ nhìn bên ngoài thì là một câu lạc bộ kinh doanh bình thường, chẳng qua trang trí hơi xa hoa, rốt cuộc là lông cừu đều lấy trên người cừu, giá cả chi phí ở đây cũng không rẻ.

“Tôi xem qua rồi, chúng ta đi thôi.” Tống Huỳnh giữ chặt Lục Thiệu Tu.

Lục Thiệu Tu vẫn không nhúc nhích: “Đến cũng đến rồi, mới vậy đã đi?”

Tống Huỳnh: “Tôi còn phải về tăng ca.”

Hai người đang giằng co, đột nhiên có mấy cô gái từ chỗ ngoặt ở cầu thang đi xuống, ăn diện thời thượng, kề vai sát cánh vừa nói vừa cười, trong đó có một người thoạt nhìn có chút quen mắt.


Tống Huỳnh vẫn chưa nhớ ra đã từng gặp cô ấy ở đâu, cô ấy thấy Lục Thiệu Tu, bỗng nhiên bất động, vẻ mặt thay đổi lớn, túm chặt mấy người bạn muốn chạy.

“Lục Minh Nghiên! Đứng lại cho anh!” Lục Thiệu Tu hô lên, giọng điệu không tốt.

Vẻ mặt Lục Minh Nghiên như muốn chết, quay đầu cười, làm bộ bất ngờ: “Ấy, anh Tiểu Lục? Trùng hợp thế à? Bạn em tổ chức sinh nhật, em đến đưa quà rồi đi, ha ha, em đi ngay đây!”

Cô ấy lén ngắm cô gái bên cạnh Lục Thiệu Tu, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là chị gái nhỏ xinh đẹp gặp được trong thang máy.

Ngày hôm đó cô ấy nói hai người bọn họ có biến, quả nhiên không sai!

Lục Thiệu Tu không hề thừa nhận, cười nhạo một tiếng, lôi kéo Tống Huỳnh đi đến trước mặt Lục Minh Nghiên: “Bạn học tổ chức sinh nhật ở đây? Bạn gì? Nam hay nữ?”

Lục Minh Nghiên gấp đến độ toát cả mồ hôi, ở trong nhà Lục Thiệu Tu là nhân vật nói một là một, ngay cả mấy bạn học bên cạnh cũng cúi đầu im lặng giống như học sinh tiểu học bị phê bình.

“Quản rộng thế, mình cũng thật xui xẻo...” Lục Minh Nghiên làu bàu.

“Nói gì? Lớn tiếng một chút.”

“Em...” Lục Minh Nghiên nào dám lớn tiếng nói, lúc đang ở thế khó xử, khóe mắt chợt liếc thấy Tống Huỳnh, cô ấy nảy số, hô to một tiếng với Tống Huỳnh: “Chị dâu cứu em!”

Tống Huỳnh vô cùng ngạc nhiên, chỉ vào mình: “Em gọi chị?”

“Đúng rồi, chị dâu, chị dâu tốt, chị quản anh họ của em đi... Đừng vì một nhân vật nhỏ bé như em mà trì hoãn buổi hẹn hò của hai người chứ!”

Tống Huỳnh càng thêm buồn cười: “Em cảm thấy chị...” Lại chỉ vào người đàn ông giống như Diêm Vương: “Với anh ấy?”

“...” Trong lòng Lục Minh Nghiên xì xầm, chẳng lẽ hỏa nhãn kim tinh của cô ấy nhìn nhầm rồi? Hai người này không phải quan hệ đó?

Vậy chẳng phải chữa lợn lành thành lợn què rồi?

Lục Thiệu Tu bất mãn liếc nhìn Tống Huỳnh, muốn nói gì đó, lại nhịn, chỉ nhắm hỏa lực ngay Lục Minh Nghiên: “Trả lời đàng hoàng, đừng nói sang chuyện khác.”

Tống Huỳnh bị ánh mắt đáng thương của cô bé nhìn đến xấu hổ, theo bản năng túm áo của Lục Thiệu Tu: “Được rồi, để người ta đi chơi đi.”

“Chơi? Vẫn là sinh viên mà đến đây chơi?” Lục Thiệu Tu nhận ra mình đang nói với ai, giọng điệu dịu lại: “Nơi này không phải nơi nó nên đến.”

Tống Huỳnh không phục trừng mắt nhìn Lục Thiệu Tu: “Không phải anh nói chỗ này rất đứng đắn hả? Lừa tôi?”

Lục Thiệu Tu không còn gì để nói.

Anh không cách nào lấy dáng vẻ tiêu chuẩn đối xử với người khác để đối xử với Tống Huỳnh, ở phương diện này, có thế nào cũng nói không lại cô.

“Quên đi, chỉ lần này thôi đấy!” Lục Thiệu Tu xua tay với Lục Minh Nghiên, ý bảo cô ấy nhanh chóng rời đi.

Lục Minh Nghiên lộ ra vẻ mặt sùng bái, phục sát đất: “Chị dâu chị cứu em một mạng, hôm khác em chắc chắn sẽ mời chị ăn một bữa tiệc lớn để báo đáp.”

“Còn không đi? Chi bằng bây giờ mời bọn anh ăn?” Lục Thiệu Tu mở miệng chính là uy hiếp.

“Em đi đây! Tạm biệt chị dâu! Chị dâu, em yêu chị!” Lục Minh Nghiên chuồn đến lối vào như một cơn gió.

Tống Huỳnh có hơi xấu hổ: “Em gái này của anh hoạt bát thật.”

Anh không nóng không lạnh bảo: “Thiếu kỷ luật.”

“... Anh thế này nghiêm túc quá, có phải người nhà anh đều sợ anh không?” Tống Huỳnh nhịn không được hỏi anh.

“Em quan tâm bọn họ có sợ tôi hay không làm gì, em không sợ tôi là được.” Giọng Lục Thiệu Tu hơi buồn bực: “Còn nói không phải bạn gái tôi, đây không phải là quan tâm tôi à?”

Tống Huỳnh bật cười “phụt” một tiếng.

Vì sao cô cảm thấy anh như vậy có chút đáng yêu?

Ngày hôm sau, trên dưới cả nhà họ Lục đều biết chuyện Lục Thiệu Tu có bạn gái.

Lục Thiệu Tu không thể không tắt máy, điện thoại chuyển tiếp toàn bộ đến chỗ trợ lý Từ.

Mà ngay tối hôm nay, rốt cuộc Tống Huỳnh cũng chủ động gõ cửa nhà anh vào một lúc sau khi anh dắt chó đi dạo về.

“Hôm qua anh nói, nếu tôi có vấn đề nan giải trong công việc có thể hỏi ý kiến anh.” Cô có vẻ hơi do dự.


Lục Thiệu Tu gật đầu.

“Tôi có một bản kế hoạch, đã viết rất nhiều ngày, sửa lại rất nhiều lần vẫn chưa hài lòng, tuần sau sẽ nộp trong buổi báo cáo công việc của tập đoàn, tôi hơi lo lắng.”

Lục Thiệu Tu đóng cửa, kéo Tống Huỳnh vào, để cô ngồi trên sofa: “Là lo bản kế hoạch viết không tốt, hay là lo có người cố ý làm khó em?”

Tống Huỳnh nhạy cảm ngẩng đầu: “Sao anh biết?”

“Có gì mà tôi không biết? Em từng trải qua tôi cũng từng trải qua, tôi tốt hơn em một chút là không ai kéo chân tôi cả.” Lục Thiệu Tu dập thuốc, mở cửa sổ cho bay mùi.

“Anh muốn nói Đỗ Thịnh An à? So với trước kia, anh ta đã khá hơn nhiều.”

Lục Thiệu Tu cụp mắt nhìn cô: “Nếu tôi là em, đã sớm nhảy việc rồi.”

Tống Huỳnh suy nghĩ, bảo: “Tôi không thích phản bội.”

Anh gật đầu: “Ngoài miệng nói thích tôi tám năm, giờ lại nói không thích là không thích nữa, đây có tính là phản bội không?”

“Sao lại nói chuyện này nữa?” Tống Huỳnh có hơi chán nản, cô đứng lên định bỏ chạy, notebook cũng cầm sẵn trong tay, Lục Thiệu Tu thở dài, xoa đầu cô: “Ngồi xuống, tôi không nói nữa.”

Anh bảo Tống Huỳnh mở tài liệu ra, nhìn từ đầu đến cuối một lần, chỗ nào không ổn, anh lập tức chỉ ra, lúc đầu Tống Huỳnh bị phủ định, luôn có vẻ không vui, sau khi Lục Thiệu Tu giải thích lý do, cô lại nhanh chóng bị thuyết phục.

Ví dụ như Lục Thiệu Tu nói kế hoạch cô viết rất bình thường.

“Cái này gọi là cẩn thận, nói phét tới tận mây xanh mà không làm được thì phải làm sao? Bây giờ cả tập đoàn đều nhìn chằm chằm vào chúng tôi.”

Lục Thiệu Tu gõ gõ ở màn hình máy tính, nhướng mày nói: “Em cho rằng với cục diện hiện tại, ai sẽ theo bản kế hoạch của em mà làm? Nói trắng ra là, bây giờ Đỗ Thịnh An cố gắng như vậy là để được về lại tập đoàn, vậy để nên tập đoàn nhìn thấy thái độ của bọn em chứ không phải nước ấm nấu ếch, sợ phạm sai lầm thì dứt khoát đừng làm.”

“Nhưng chủ tịch Đỗ hoàn toàn không thèm để ý Đỗ Thịnh An...”

“Đó là chuyện cậu ta nên tự mình giải quyết, em không cần nhọc lòng, vượt quá phạm trù công việc của em rồi.” Lục Thiệu Tu lời ít ý nhiều..

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô nghĩ quá nhiều.

Đây không phải chuyện cô nên lo, nhưng việc vô cùng cấp bách, cô vẫn nhịn không được mà hỏi: “Tôi có thể hỏi không, anh chọn được đối tác cho hạng mục phía Nam thành phố chưa?”

Người đàn ông dựa vào sofa, tay gác lên sau đầu, tư thế thoải mái: “Theo lý thì không thể hỏi, nhưng em biết đấy, tôi không cách nào từ chối em.”

“...”

Anh nhẹ nhàng thở ra: “Chỉ có thể nói cho em biết là tôi sẽ không làm em thất vọng.”

Vậy, thế là đủ rồi.

Lục Thiệu Tu là người đủ thông minh, nói chuyện với anh có thể nói một hiểu mười, đó là lí do cô không cần nhắc tới công ty xây dựng của nhà họ Tống nhưng chắc chắn anh vẫn hiểu rõ.

“Tôi về sửa lại lần nữa.” Tống Huỳnh nói.

Lục Thiệu Tu đè máy tính của cô lại: “Để tôi.”

Anh rất kiên quyết, Tống Huỳnh bất giác buông lỏng tay, cô ngồi sang một bên, cũng không hoàn toàn do anh làm hộ, tuân theo thái độ học tập, toàn bộ quá trình đều dõi theo tư duy, số liệu và phương diện kiến thức trong ngành này của anh, thỉnh thoảng cô còn cung cấp cho anh chút linh cảm.

Loại hợp tác này có cảm giác rất tốt.

Tựa như… Hồi đi học, cô từng tưởng tượng hình ảnh hai người cùng nhau làm bài tập.

Lúc đó, dù thế nào cô cũng không thể tưởng tượng được sẽ có ngày này nhỉ.

Nhìn sườn mặt anh tuấn của người đàn ông, cô không ngăn được trái tim mình đập thình thịch, muốn vươn ngón tay ra, vẽ từ cằm anh đến xương mày, thử độ cao nơi ấy.

Cô không có được ngọn núi Phú Sĩ này, nhưng ít nhất cũng từng dừng ở đó.

“Lục Thiệu Tu, tôi biết anh từ lần thi toán năm lớp mười ấy, anh hạng nhất tôi hạng ba, anh nhiều hơn tôi tận mười điểm.” Tống Huỳnh nhấn mạnh: “Lần nào anh cũng cao hơn tôi rất nhiều điểm.”

Lục Thiệu Tu bất lực: “Nói tôi thù dai, em cũng không kém.”

“Lêu lêu lêu ~” Tống Huỳnh làm mặt quỷ với anh: “Tôi từng viết thư cho anh, tôi nói muốn đánh bại anh để trở thành hạng nhất, để anh trở thành tướng bại dưới tay tôi, anh đâu biết nhỉ?”

Biết rõ đến không thể biết thêm được nữa ấy chứ, Lục Thiệu Tu nghĩ.

Tự cho là giấu rất khá, cố tình dùng một loại chữ viết mới, nhưng Tống Huỳnh đâu biết rằng thật ra Lục Thiệu Tu đã chú ý đến cô từ lâu.

Con người sẽ ghi nhớ người luôn đè bẹp mình về điểm số.

Tương tự cũng sẽ nhớ kĩ người kiên trì bám sát phía sau mình.

Khoảng cách điểm số giữa họ vẫn luôn tồn tại, nhưng chưa bao giờ quá lớn, anh nhớ lần thi toán mà Tống Huỳnh nói, sau khi đoạt giải, giáo viên gọi Lục Thiệu Tu đến văn phòng, nửa đùa nửa thật mà cầm giấy khen của Tống Huỳnh nói với anh, cô bé này cũng không đơn giản, cẩn thận kẻo bị cô vượt qua.

Vì không để cô vượt qua, anh ngày đêm nỗ lực, mặt ngoài bình tĩnh điềm nhiên, lại chưa từng lơi lỏng.

Cũng ngày càng chú ý Tống Huỳnh nhiều hơn.


Mỗi ngày dáng vẻ cô tập thể dục đều lười biếng, tay chân không duỗi ra, còn thường xuyên ăn vụng kẹo mút;

Cô thích hoa, đặc biệt thích hoa hồng, ghét hoa dành dành, bởi vì quá thơm;

Có rất nhiều nam sinh thích cô, nhưng lần nào cô cũng sẽ từ chối người khác, nói mình không yêu sớm...

Nhưng cô lại viết thư tình cho anh, tuy rằng trông có vẻ giống thư khiêu chiến hơn..

Giương nanh múa vuốt muốn đánh bại anh, lại thẹn đỏ mặt nói muốn tỏ tình, đáng yêu biết bao, anh nghĩ.

Thậm chí còn bắt đầu chờ mong cô có thể đánh bại anh sớm một chút.

“Anh nghĩ gì đó?” Tống Huỳnh cắt ngang suy nghĩ của anh.

Lục Thiệu Tu cười: “Nghĩ xem lúc ấy nếu em tỏ tình với tôi, tôi sẽ phản ứng thế nào.”

Tống Huỳnh ngẫm nghĩ: “Không biết nữa, đổi thành người khác chắc chắn sẽ đồng ý, suy cho cùng lúc đó tôi rất đáng yêu, rất nhiều người thích... Anh thì tôi không biết.”

“Đáng yêu thế nào?”

Tống Huỳnh: “Anh lấy bức ảnh kia ra xem chẳng phải sẽ biết sao?

Hóa ra chờ anh ở chỗ này.

Được, Lục Thiệu Tu tỉnh bơ, làm theo lời cô mà lấy ảnh từ trong ví tiền ra.

Trong mắt Tống Huỳnh hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ rằng anh sẽ để ảnh ở nơi như vậy.

“Đưa tôi.” Cô xòe tay ra, cuối cùng cũng lộ ra mục đích ban đầu.

Lục Thiệu Tu định trêu cô: “Tôi lấy được bằng bản lĩnh, dựa vào cái gì mà phải đưa em?”

Cô nhìn chằm chằm anh, ánh mắt giống như con mèo tinh quái, từng chút từng chút tới gần, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng chạm vào tai anh, triền miên dây dưa, nhân lúc anh ngẩn người trong phút chốc, cô rút ảnh từ giữa ngón tay anh ra.

“Chơi xấu à.” Nhận ra được mình lại bị lừa, Lục Thiệu Tu cũng không giận, ngược lại còn cười.

Tống Huỳnh dâng trả cho anh nguyên lời vừa rồi: “Tôi cũng lấy được bằng bản lĩnh.”

Cuối cùng cũng lấy được ảnh về.

Tống Huỳnh như giành được bảo bối, cười đến híp cả mắt, kiểm tra một lần không có tổn hại, lúc này mới yên tâm.

“Tôi vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc sao anh lại nhận ra?” Bóng dáng kia rõ ràng không thể mờ hơn được nữa.

“Muốn biết?” Lục Thiệu Tu xoa lỗ tai, nơi ấy vẫn còn nóng.

Anh cảm thấy bản thân mình không chờ nổi một giây phút nào nữa, đúng vậy, giống như cô nói, cô rất đáng yêu, vừa sơ hở sẽ bị người khác cướp đi mất.

Tống Huỳnh gật đầu: “Muốn.”

“Tôi nói cho em biết, nếu em hài lòng với đáp án thì chính thức tiếp quản tôi, được không?” Giọng điệu của anh nghiêm túc, không thấy nửa điểm trêu chọc, thậm chí mang theo lo lắng khó mà phát hiện.

Tiếp quản...

Cái cách dùng từ này thật vi diệu.

Tống Huỳnh đã nghĩ rồi, cho dù anh nói cái gì, cô đều cô thể lấy lý do không hài lòng mà từ chối, việc kinh doanh không lỗ vốn, không làm là đồ ngốc.

“Được thôi.” Cô tràn đầy tự tin, ôm mặt nhìn anh.

Lục Thiệu Tu cảm thấy không được tự nhiên, trên mặt lại có chút ngượng ngùng, nghiêm túc quay mặt cô sang hướng khác.

Giây phút căng thẳng nhất, không chắc chắn nhất mà anh từng trải qua chính là bây giờ.

“Ngày ấy em học thể dục, chạy tám trăm mét, em trốn tiết với bạn học, đúng lúc tôi đến văn phòng giáo viên lấy đồ, thấy em ở rừng cây nhỏ, tôi vẫn luôn chú ý em, em đang ăn kem, tơ liễu làm em bị dị ứng, cổ đỏ một mảng.”

Tống Huỳnh nghe được trợn mắt há hốc mồm, sao anh lại biết những chi tiết này?

“Muốn hỏi tôi làm sao mà biết được đúng không? Rất đơn giản, bởi vì thời điểm em chú ý tôi, tôi cũng đang yên lặng để ý em.”

“Còn lá thư kia, tôi cũng đã biết là em từ lâu rồi. Nhớ không? Em có một thói quen khi viết chữ, viết u sẽ viết liền, trông có vẻ rất giống w, viết dấu chấm câu thích dùng một chấm để thay thế, em thường xuyên mất điểm vì cái này khi làm bài kiểm tra, cho nên em thay đổi nét chữ tôi cũng nhận ra.”

Tống Huỳnh không nói được gì dù chỉ một lời.

Nên nói như thế nào đây?

Bạn cho rằng mình đã giấu được nick phụ tám năm, hóa ra người ta hoàn toàn nhìn rõ bạn?

“Vì… Vì sao?”

Rốt cuộc vì sao anh lại biết những thứ này?

Lục Thiệu Tu bất lực: “Còn chưa rõ sao? Tôi nói thẳng hơn nhé, em thích tôi tám năm, chẳng lẽ tôi thì không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận