Người bố "ruột " của cô cũng không ngoại lệ ,từ nhỏ đã đánh đập cô ,ghét bỏ cô, chỉ vì mang danh hại chết mẹ ,khi sinh cô ra bà đã mất máu rất nhiều và qua đời.
Từ đó họ đã sinh ra ác cảm với cô.
Cuộc sống của cô sẽ vô cùng đen tối nếu không có mẹ nuôi cô đã bị bán vào kĩ viện làm gái.
Châu Tịnh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, rồi cười khẩy :
" Cuộc đời của mày sẽ không bao giờ có tương lai đâu ,nó chết rồi mày bây giờ là goá phụ ,goá phụ đấy biết chưa hahaha.
"
rồi phả khói thuốc nồng nặc vào mặt cô khiến cô ho sặc sụa
" Con m* nó ,ông già kia ông đang làm gì vậy"
Tần Dật tiến đến đạp mạnh vào ông ta khiến ông ta ngã ra đất.
Tất cả mọi người đều quay lại , ánh mắt đưa về phía bóng hình cao lớn băng bó bên tay trái , phía mắt còn có vết sẹo chưa lành trông rất đáng sợ.
Châu Diệp Anh tim hẫng một nhịp , đây ! đây là mơ sao.
Cô không tin vào mắt mình ,không sai đó là Tần Dật.
Anh nhìn khắp nơi ,đâu đâu cũng là khăn trắng , rồi nhìn thẳng vào bức ảnh thờ ,rồi rồi hiểu rồi ,là tang lễ của mình , họ chọn ảnh thờ như thằng ất ơ bị truy nã vậy ,ít nhất cũng phải đẹp một chút chứ.
Mọi người ,bạn bè ,người giúp việc, bạn bè anh đồng loạt ôm anh chia vui , vừa cười vừa khóc , hai ông bà ra ôm chầm lấy con trai , ông vỗ vai anh:
" Ta biết con mạng lớn ,làm tốt lắm, không hổ danh là con trai của ta"
Phu nhân đánh vào vai anh liên tục sụt sịt nói :
" Con có biết là mẹ sắp đột quỵ vì con không,thằng quỷ này.
"
"Con xin lỗi"
Vừa dứt lời ,anh liếc mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc rồi nhìn thẳng vào mắt Diệp Anh khiến cô giật nảy mình ,ánh mắt cô hốc hác, sưng đỏ.
Anh chạy rầm rập như con gấu đến chỗ cô kéo mạnh " vật nhỏ " vào lòng ,ôm chặt.
Cô sụt sịt khóc ,nước mắt rơi lã chã ,anh lấy khăn tay lau cho cô rồi ăn ủi :
"Bé cưng đừng khóc , anh đau lòng lắm "
Cô vươn tay ôm anh , nước mắt thấm ướt một mảng trên quân phục đã dính đất và máu ,nhìn tay anh bị thương còn có một vết cắt rỉ máu ở bụng thì không khỏi đau lòng.
Mọi người xung quanh có vẻ cũng đã lo,nhìn họ âu yếm nhau hưởng cẩu lương miễn phí.
" Anh nhớ em lắm "
Đám tang giờ đây lại như lễ chào đón trở về ,ai ai cũng vui mừng khôn xiết, chiếc có bố mẹ con Châu Diệp Ôn là đen mặt tức tối ,thầm chửi rủa trong lòng.
Châu Diệp Ôn bất giác nói to :
"Vậy !.
.
vậy.
.
cái xác kia là của ai ,không đúng anh ta là ma,aaa mẹ ơi ma "
Anh bực bội quát lên:
"Câm miệng "
Ả ta sợ hãi rụt người vào đám đông trốn.
Anh hạ giọng giải thích với mọi người ,đó là thi thể của Cố Thần đồng đội của anh.
Tuy Tần gia đã có được niềm vui nhưng Cố Gia thì không ,họ đau đớn gào khóc ,cuộc đời thật trớ trêu ,sao ông trời lại trêu đùa họ như vậy,con trai họ chết thân thể còn không nguyên vẹn,thật bất công.
Trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra.
Tuy anh giữ được cái mạng này nhưng đồng đội thì không , họ đã hi sinh trên con đường chính nghĩa , mãi mãi không thể nhìn mặt nhau ,cũng mãi mãi không thể nói lời tạm biệt nhau lần cuối.
Mọi người dọn dẹp rồi ra về, căn biệt thự đang lạnh lẽo này bỗng ấm áp trở lại, cả gia đình đều đi viếng lễ tang Cố Thần nói lời tạm biệt với người đồng đội quá cố cố.