Độc Chiếm Em, Để Em Trạch

“Em có thể ở lại bên anh không? Em chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho anh.”

[Để công lược kẻ tính tình âm u lạnh lùng lại còn vặn vẹo như thế này, tốt nhất là giả vờ đáng thương và yếu đuối.]

“A… Xin, xin lỗi, em, em vừa thất thần, anh thật sự quá đẹp ấy ạ.”

[Bộ dạng thiếu nhiên ngây ngô, vương nét thanh xuân này có đủ câu dẫn không hệ thống? Đây chính là sở trường của ta đó]

“Xin đừng để ý em, chỉ cần có thể trò chuyện với anh, em, em đã rất thỏa mãn rồi.”

[Chẳng phải loại người mờ nhạt như cái bóng, lại quấn quýt không rời không bỏ thầm mến mới dễ gây cảm động nhất sao? Chỉ cần tên biến thái này còn có trái tim thì ăn chắc]

“Nếu anh mệt mỏi, em sẽ tự mình rời đi. Nói gì đi nữa…. Chúng ta đều là người trưởng thành, cũng không đến mức thiếu người kia thì không sống nổi. Việc gì phải dùng cách này để tra tấn em, em đã làm gì sai chứ?”

[Vứt mẹ mấy cái chữa trị với chả cảm hóa đi. Đây rõ ràng là nhiệm vụ dạy tên nam nhân cặn bã này cách yêu, sao một kẻ ngu tình cảm như thế này lại là nhân vật chính của thế giới vậy hả?]

“Cầu xin anh…Van xin anh! Tha lỗi cho em lần này đi, trước đó là em không tốt, cầu xin anh…”

[Loại người khó công lược như này á, tốt nhất là phải dằn vặt đến chết mới có thể khiến hắn khắc cốt ghi tâm, đẩy giá trị hắc hóa lên cao nhất rồi mới lùi về không được.]

[Keng!]

[Giá trị hắc hóa: 27]

“Thích…”

[Đừng nói nhiều, khuôn mặt và dáng người hắn quá đẹp, ta không biết nên làm thế nào.]

“Thích anh…”

[Nhiệm vụ nguy hiểm hơn ta nghĩ.]

“anh!”

[Rốt cuộc hắn có trái tim hay không, ta đã làm đến mức này rồi.]

“Đừng bỏ em lại…”

[Hệ thống, vầng sáng vạn nhân mê đã mở chưa?]

“Em chỉ quá yêu anh thôi mà.”

[Kích hoạt bàn tay vàng đại nạn không chết.]

[Keng! Cảnh báo!]

[Giá trị hắc hóa: 45]

Bóng của Thương Am nhích đến gần, nhẹ nhàng đeo găng tay cao su.

“Thật sao?”

Đây chính là thứ giống như mình, người linh hồn hoàn chỉnh ư?

Phải làm gì… để bọn chúng đừng nói dối nữa?

Phương pháp nào có thể khiến con người ta bộc lô cảm xúc chân thật nhất?

Phải chăng là hoa tươi, ánh sao, món quà xinh đẹp hay bất ngờ vui vẻ?

Màn đêm u ám, không thấy trăng sao, Thương Am ngồi bên gối, nhìn chằm chằm dung nhan say ngủ của người kia.

Giữ nguyên như vậy hơn nửa đêm, bỗng nhiên người kia mở to mắt, ánh mắt chạm nhau trong giây lát, đột nhiên con ngươi co chặt, toàn thân run rẩy lùi về phía sau.

Không sai… Chính là như vậy.

Thương Am vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào động mạch cổ của người kia, bàn tay điên cuồng thít lại, gọn gàng kết liễu một sinh mạng.

Nhìn thi thể không còn mang vẻ lưỡng lự, nguy trang, khóe miệng Thương Am nhếch lên nụ cười nhẹ lạnh toát.

Thì ra đây chính là đáp án.

Chỉ có sự sợ hãi, thống khổ, phản ứng nguyên thủy nhất của con người… Mới là chân thật nhất.

Dù xấu xí nhưng lại rất ngọt ngào, khiến người không thể cưỡng lại.

Thật tốt.

Đây chính là sức nặng của linh hồn.

Nhân vật trong trò chơi…

Ai không diễn được trước, là kẻ thua cuộc.

“Em phải ngoan, đừng để tôi thất vọng, được không?”

[Giá trị hắc hóa: 70]

Cuộc sống đơn thuần, giả dối và tẻ nhạt này cuối cùng cũng có thứ đáng để chú ý.

Thương Am chậm rãi đi về nhà, đến trước cửa, lấy ra một chuỗi chìa khóa.

Chìa khóa được đánh số từ một đến chín để dễ phân biệt.

Sau đó, hắn bắt đầu mở ổ khóa trên cùng, một ổ, hai ổ, ba ổ… lần lượt mở khóa.

Hắn cực kì kiên nhẫn, mở những ổ khóa này với hắn là một nghi thức để điều chỉnh cảm xúc.

Trong phòng, người kia cũng tận dụng thời gian chín ổ khóa được mở để nhanh chóng tiến vào trạng thái diễn xuất.

Chân của diễn viên bị đeo xiềng xích nặng nề nhưng không hề ảnh hưởng đến dung nhan xinh đẹp.

Có bàn tay vàng, dù là kẻ sắp chết cũng có thể phát ra mị lực quyến rũ người khác.

Một bên giả bộ không muốn, một bên dùng thủ đoạn cao cấp nhất để dụ dỗ đối phương.

Quá thú vị.

Diễn viên không mở miệng, ánh mắt nhìn túi đồ ăn trên tay Thương Am.

Thương Am đặt túi đựng nguyên liệu nấu ăn trước cửa, cởi áo khoác, đổi dép nhựa rồi đi vào.

“Hôm nay thế nào?” Thương Am không nhìn người kia mà nhìn con thỏ trắng được nuôi ngoài ban công, “Hôm nay nó có ngoan không? Có quấy rối khắp nơi, chọc giận em không?”

Người kia sửng sốt, lắc đầu.

“Không, không có, hôm nay nó rất ngoan…”

“Nếu quá phiền phức thì bỏ đi đừng nuôi nữa.”

“Không, không, không phiền phức!”

“Vậy à…”

Thương Am hơi thất vọng nhưng hắn không nói gì, quay đầu phân loại mấy túi nguyên liệu rồi đặt chúng trên bàn phòng bếp.

“Anh cần ra ngoài một chuyến.”

“Lại… ra ngoài ạ?”

“Ừ. Nãy mua thiếu thịt nên không làm đồ ăn được.” Thương Am lưu loát đổi giày, mặc áo khoác, cầm chìa khóa lên, nở nụ cười thoải mái, “Tưởng trong nhà còn thịt nên không mua.”

Tiếng cửa đóng cùm cụp, người trong nhà bị bỏ lại một mình trong căn phòng trống rỗng tĩnh lặng, chỉ còn loáng thoáng tiếng khóa cửa ngoài hành lang.

Hô hấp của người đó dồn dập, miễn cưỡng di chuyển sang phòng bếp, nhìn rau củ quả, gia vị, còn cả cái dao phay đặt trên thớt.

Thịt gì? Hôm nay trong nhà… vốn có thịt gì?

Người trong phòng không dám tin, mở to mắt nhìn con thỏ ngoài ban công.

Có phải do nó phiền phức không?

Vì nó không ngoan ư?

[Giá trị hắc hóa: 90]

Dưới ánh đèn mờ ảo, Thương Am nâng cằm, hỏi chậm rãi.

“Vậy… cách xin lỗi tự em chọn đi.”

Người kia cúi đầu, biểu tình khẩn trương, “Em…”

“Anh không làm khó em.” Thương Am tiếp tục nói, biểu hiện rất thông tình đạt lý, “Em nghĩ làm thế nào để anh nguôi giận thì cứ thực hiện, anh sẽ cố, gắng, phối, hợp, thật, tốt.”

“Em biết rồi…”

Người kia kiềm chế sự sợ hãi, một lần nữa đem xiềng xích đeo lên người, sau đó quỳ sát thân thể, cúi đầu van xin, “Cầu xin anh… Tha thứ cho em…”

Ngay khi nụ hôn sắp chạm vào giầy da, Thương Am lập tức rút chân về, quay đầu rời đi.

Giả tạo… Quá giả tạo.

Cảm xúc hối hận, sợ hãi, hoảng loạn cực kì thật không thú vị.

Ngay cả một cái camera Thương Am cũng không để lại, đi thẳng mười ngày.

Đến ngày thứ mười, hắn chợt nhận ra.

Muốn quan sát phản ứng chân thật của một người, không nhất thiết cứ phải mặt đối mặt.

Nhìn từ xa cũng được vậy.

“Không, không phải, anh không phải cậu ấy!” Người kia bị cuộc sống giam cầm biệt lập bức điên, khóc ròng ôm lấy ống quần hắn xin tha, “Là anh lừa anh, là anh sai, anh không nên giả mạo người anh thích, cầu xin anh buông tha anh, thả anh đi! Van xin anh…”

“Nói cái gì mà ngốc thế? Em rõ ràng là cậu ấy, đâu có lừa gạt anh,” Thương Am cười, cúi đầu ấn bả vai người kia ra, “anh cũng đâu phải không cho em rời đi? Trên thế giới này, bất cứ nơi nào, chỉ cần em muốn thì đều có thể đi mà.”

“Không…”

Thương Am ngồi xuống bên cạnh, thanh âm trầm thấp, như có như không chỉ đủ cho hai người nghe, “Em tự do… Giống như anh, đều tự do. Đừng khóc.”

“Xin lỗi, xin lỗi… Thật xin lỗi…”

“Khóc không được mới là người thật sự tuyệt vọng.” Nhìn người kia hoàn toàn từ bỏ vẻ ngụy trang, Thương Am không đi mà ngồi xổm bên cạnh, cực kì kiên nhẫn, “Hoặc là, thời gian dài, về sau không khóc nổi nữa. Không cách nào chìm vào giác ngủ, bắt đầu căm hận chính mình, cũng căm hận tất thảy mọi thứ… Sau đó sẽ nổi điên, có người điên trong im lặng, có người lại phát điên kêu gào.”

“…”

“Em thuộc loại nào? Cho anh thấy được không?”

[Giá trị hắc hóa: 100]

Lại một linh hồn chết đi.

Thương Am vươn tay, đem tất cả năng lượng hấp thụ.

Xung quanh bắt đầu chìm vào bóng tối yên tĩnh.

Kết thúc…

Mỗi lần đến thời khắc này, Thương Am cảm thấy thứ đã chết và bắt đầu lại không phải là thế giới này, mà là bản thân hắn.

Hắn rõ ràng có thể nhìn thấy nhưng tất cả mọi thứ lại dần dần mờ đi, mất đi màu sắc, mất đi đường nét.

Hắn rõ ràng có thể nghe được nhưng tất cả âm thanh lại đột nhiên im bặt, kể cả không khí lưu động hay tiếng gió thổi qua lá cây.

Hắn rõ ràng có thể cử động nhưng hễ chạm vào đâu, thứ đó liền hóa thành tro bụi, nháy mắt tan biến.

Sau đấy, hắn lại một lần nữa mở mắt ra.

Người thắng trò chơi thì được gì?

Từ khi bắt đầu, nó vốn đã không công bằng.

Những người khác có cơ hội rút lui, lựa chọn, còn hắn…

Kết thúc duy nhất của hắn là hủy diệt toàn bộ thế giới cùng mình.

Tất cả lại trở về vạch xuất phát.

Tốt, ít nhất trước đó… ở đây giết thời gian.

Lần này sẽ là người thế nào đây.

[Keng!]

Âm thanh quen thuộc vang lên.

Thương Am mở mắt nhìn bốn phía, thế mà lại không phải là phòng ngủ như vốn dĩ, cũng không phải công ty, mà là ở phòng khách, hắn thiếp đi trên ghế.

Lò vi ba bị mở ra, mùi bánh mì nóng hổi thoang thoảng, một bóng người ngược sáng mang dép lê lẹp bẹp, tay bưng đồ ăn vặt, sau đó bóng người kia quay đầu, bỏ đồ ăn xuống, chạy chậm lại phía hắn.

“Ây da!” Du Dữu nhào vào lồng ngực hắn, nuốt nước bọt hô, “Cuối cùng thúc cũng tỉnh rồi! Dậy đi, chúng ta mau ăn thôi!”

“…” Thương Am kinh ngạc nhìn Du Dữu hai giây, đôi mắt đục ngầu dần thanh tỉnh lại, nhuộm màu ấm áp.

“Được rồi. Ăn cái gì?”

“Em tự làm đấy! Bánh mì bơ tỏi! Đồ uống là lồng trà Ceylon được không? Em thích vị dâu tây, mùi rất ngọt, chú có ngửi thấy không?” Thấy Thương Am tỉnh, cái miệng nhỏ nhắn của Du Dữu liền nói không ngừng, nhanh chóng đem trà đưa ngay mũi cho hắn ngửi.

“Ừm… Đúng là rất ngọt nhỉ.” Thương Am nhíu mày, nghi ngờ mùi vị của ly trà.

“Hê hê,” Du Dữu kiêu ngạo ưỡn ngực, “Chỉ có mùi ngọt thôi! Còn vị thì béo ngậy, không ngọt tí nào! Lợi hại đúng không?”

“Lợi hại.” Thương Am nhịn không được vươn tay ôm Du Dữu lên đùi, “Cực kì lợi hại.”

“Ưm…. Chú? Anh làm gì vậy… A! Du Dữu giãy dụa, “Đồ xấu xa! Em chưa ăn nữa… Vừa rồi anh mộng xuân hay à!! Buông ra, đừng có kéo quần lót em…”

“Không thả.” Thương Am ôm chặt người vào lòng, bàn tay hạnh kiểm xấu nhanh chóng lột quần lót, để tay Du Dữu lên bàn ăn, ngồi quay lưng về phía mình, “Em ăn của em, tôi ăn của tôi.”

“???” Du Dữu sửng sốt, “Cái gì?! Chú, anh …ưm…”

“Lại nhìn trộm sách nhỏ của em đúng không!!?

[Giá trị hắc hóa: 0]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui