Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

"Câm miệng? Hoàng tử là người mà các ngươi có thể tùy ý vũ nhục sao? Người nào cho các ngươi lá gan đó? Ta hơn mười năm không có gặp người nhà rồi, ta còn không biết những người thân trong gia đình kia có còn sống hay không? Lúc trước bổn cung là bởi vì một xâu tiền đồng nên mới bị bán. Một xâu tiền đồng có thể sống bao lâu? Nhà ta có tới mười mấy người, liền một chút tiền đồng đó, có cố lắm cũng chỉ qua được hơn mười ngày mà thôi. Hừ? Nghĩ muốn giả mạo mẫu thân bổn cung?" Trương Vân Nguyệt lạnh lùng nhìn người đàn bà kia, nàng biết rõ đối phương là mẫu thân của cái thân thể này, nếu như cái gia đình đó vì thiếu tiền mà tới cửa, nàng không ngại giúp một tay, coi như là báo hiếu cho thân thể này.

Nhưng thay vào đó toàn thể cái gia đình đó lại không chút tốt đẹp gì. Muốn tính toán nàng? Nằm mơ. Kể như nàng không vì bản thân mà suy nghĩ, cũng phải vì nhi tử của mình mà suy nghĩ, làm sao có thể để cái người này làm ảnh hưởng tương lai của con trai nàng được.

Chỉ là có lúc chuyện trong thiên hạ không phải là người muốn không xảy ra thì nó sẽ không xảy ra.

"Ta là ai chứ? Ngươi nói xem làm sao mà không được hả? Vậy ta sinh đứa con gái như ngươi làm cái gì? Ngươi là ta sinh ra? Ta muốn giáo huấn thế nào thì liền giáo huấn thế ấy, ông trời xuống đây cũng không quản được ta?" Trương phu nhân nhìn Trương Vân Nguyệt, sắc mặt đỏ lên hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

Trương Vân Nguyệt nhàn nhạt nhìn người đàn bà kia "Không phải ngươi nói bán cũng đã bán rồi, về sau đừng nghĩ trở về tìm các người sao?" Trương Vân Nguyệt nhớ rõ lúc đầu khi mẹ của thân thể này muốn bán nàng đã nói như vậy.

Đoán chừng là bởi vì nghe được cung nữ trong cung có rất nhiều người quá tuổi sau khi rời cung cũng không ai còn muốn lấy, lúc này những cung nữ này không chỉ không ai thèm lấy, hơn nữa còn không có bản lãnh gì, phải dựa vào người trong nhà nuôi.

Nói như vậy nếu là nàng lớn tuổi rồi lại trở về, không phải là sẽ liên lụy đến trong nhà sao? Cho nên nói rõ ràng với nàng sớm một chút, đề phòng tới lúc đó nàng còn muốn quay về nhà.

Dĩ nhiên chuyện như vậy cũng chỉ có Trương gia hoàn toàn chưa có tiếp xúc qua với xã hội thượng lưu mới có loại ý nghĩ này, dưới tình huống bình thường cung nữ từ trong cung ra ngoài cũng sẽ không buồn, nếu nói về lập gia đình, muốn gả cho một người trẻ tuổi nhất định là không thể nào, nhưng nếu gả cho một người đàn ông có tuổi tác tương đương chưa có vợ vẫn là dư sức.

Huống chi coi như không lấy chồng làm vú nuôi cũng tốt, sao có thể nghĩ họ đến nỗi không có cơm ăn? Huống chi vú nuôi từ trong cung ra ngoài, rất có tiếng tăm, có tiền có thế xin những chỗ làm có thân phận vú nuôi cao một chút, không tiền không thế cũng có thể xin làm vú em của những nhà có địa vị tiền tài thấp hơn.

Dĩ nhiên điểm này cũng là sau khi thân thể này vào cung một thời gian dài sau mới biết, hơn nữa thời gian đó cũng đã tính toán tốt lắm, nàng đều đã có tích lũy tiền bạc.

"Được rồi, nói thêm chút nữa các người không ngại ta cũng ngại, Các ngươi nói một chút xem làm thế nào biết những chuyện này" Trương Vân Nguyệt nhìn hai người, thái độ của nàng như vậy khiến cho Lý ma ma không khỏi nhíu mày.

Cho dù trong lòng không thích thì trên mặt cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy.

Trương Vân Nguyệt lại giống như không chút để ý tới sắc mặt của Lý ma ma, rất tùy tiện ở trước mặt hai người kia.

"Thôi, ta đã hiểu ngươi rồi, con gái có sinh hay không do mình sinh cũng đã không có gì khác biệt, đã rõ có một nữ nhi như ngươi, ta cũng không trông cậy vào việc ngươi đem tiền trợ cấp phụng dưỡng. Nha đâu này là muội muội của ngươi, ngươi bây giờ có mang nên không phục vụ cho hoàng thượng được, ngươi hãy đem muội muội ngươi hiến tặng cho hoàng thượng thì tốt lắm. Đến lúc đó nhà chúng ta có thêm muội muội ngươi có thể dùng rồi." Trương mẫu mang vẻ mặt bố thí nhìn Trương Vân Nguyệt

Lý ma ma ở một bên nghe tới đó khóe miệng liền co giật, cuối cùng là hiểu nguyên nhân chủ tử bày ra sắc mặt không tốt kia? Thì ra ý nghĩa của sắc mặt xấu kia là như vậy, thế này cho dù sắc mặt có muốn tốt cũng không được.

Không chừng vừa muốn tiền lại muốn nhét người? Đó không phải là muốn làm cho mình ngột ngạt sao?

"Nàng ta là ai?" Trương Vân Nguyệt cũng không tức giận, đây cũng không phải mẹ nàng, nàng tức cái gì? Chỉ là người xa lạ thôi.

"Muội muội ngươi? Ngươi quên lúc ngươi đi đã có muội muội này sao? Ngũ Nha".

"Ô Nha?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày, thậm chí có người dùng tên này để gọi sao? Hỉ Thước nghe còn đỡ, Ô Nha? Thật đúng là......

(Ô Nha: Con quạ; Hỉ Thước: Chim khách)

"Không phải Ô Nha, là Ngũ Nha?" Trương mẫu cau mày nhìn Trương Vân Nguyệt, cảm thấy Trương Vân Nguyệt là cố ý đối kháng với bà ta.

"Được rồi, Ô Nha hay Ngũ Nha cũng không có khác nhau, đều không phải chỉ là cái tên để gọi thôi sao? Ngươi nói nàng là muội muội của ta? Nhưng nàng ta ngoại trừ là muội muội của ta ra thì còn là cái gì? À đúng rồi, ta còn quên chưa có hỏi, hiện tại trong nhà các người là đang làm cái gì?" Trương Vân Nguyệt nhìn Trương mẫu hỏi, mà người thiếu nữ đi theo bên cạnh Trương mẫu kia vào lúc Trương Vân Nguyệt nói ra hai chữ Ô Nha kia, mắt lóe lên ánh sáng oán độc cũng vừa vặn bị Lý ma ma nhìn thấy.

Mấy người Lý ma ma liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt nhau có thể hiểu được ý tứ của đối phương, nhất định không thể để cho cái ả "Ô Nha" gì đó kia đến gần chủ tử của bọn họ, tuổi nho nhỏ như vậy đã có ánh mắt oán độc thế rồi, có thể thấy đây là một người có tâm tư ngoan độc. Nếu như tương lai bị người ta lợi dụng đi đối phó chủ tử của bọn họ thì đúng là phiền toái rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui