Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

"Không có, chỉ là lo lắng mà thôi, sau khi Hoa gia sụp đổ thì ngôi vị Hoàng hậu của Hoa Lăng Duyệt mới bị phế, mặc dù bây giờ Hàn gia vẫn còn được hoàng thượng trọng dụng, nhưng không ai có thể biết sau Hoa gia có phải là chúng ta hay không." Vẻ mặt Hàn Ngọc Cầm khó hiểu nói, nàng hiểu rất rõ Triệu Khải Hâm, Triệu Khải Hâm tuyệt đối sẽ không chủ động ra tay với Hàn Gia, nhưng nếu có người muốn ra tay với Hàn gia thì lại khác.

"Con nói cái gì? Hoa gia là hoàng thượng trừ đi?" Hàn phu nhân có chút không xác định nhìn Hàn Ngọc Cầm.

"Mẹ, mẹ nghĩ cái gì vậy. Con không phải nói hoàng thượng sẽ đối phó Hàn gia chúng ta, mà là muốn phòng bị những kẻ muốn đối phó chúng ta. Hoàng thượng sẽ không ra tay đối phó công thần." Hàn Ngọc Cầm vừa nhìn nét mặt mẫu thân khẩn trương liền biết bà đang nghĩ lung tung, vội vàng giải thích.

Hàn phu nhân vừa nghe không phải là hoàng thượng muốn đối phó Hàn gia nên yên tâm, chỉ cần không phải Hoàng thượng muốn đối phó Hàn gia thì mọi việc đều tốt. Quân muốn thần chết thần không thể không chết cái đạo lý này Hàn gia khắc cốt ghi tâm.

Hàn Ngọc Cầm trở về hoàng cung, biết hậu họa đã được xử lý sạch sẽ nàng cũng an tâm.

Nhưng hiển nhiên là Hàn Ngọc Cầm an tâm quá sớm, Trương Vân Nguyệt không tìm được người nhà của hai kẻ đang chị tội thay, nhưng nàng lại tìm được hàng xóm ở gần đó. Hàng xóm đem chuyện hai nhà kia đã bị diệt khẩu nói cho bọn họ biết, thậm chí có một người còn mang ra cho bọn họ vật tùy thân của hài tử hai kẻ đó, phía trên nhuộm đầy máu tươi, khiến cho hai kẻ chịu tội thay không muốn tin cũng không được.

"Như thế nào rồi? Hai người kia nói sao? "

"Nói là người của Hàn gia bảo họ làm như vậy." Thần sắc trên mặt Lý ma ma rất là kích động, cuối cùng cũng khiến cho hai kẻ kia mở miệng, miệng hai người kia cũng thật là chặt, bất quá người của Hàn gia cũng thật tàn nhẫn, vì không muốn để cho ai bắt được người nhà của hai kẻ đó uy hiếp Hàn gia cho nên đem tất cả người hai nhà toàn bộ giết sạch, từ người già đến trẻ nhỏ không bỏ sót một người nào.

Nghe nói trong đó còn có một đứa nhỏ mới ra đời chưa đầy 2 tháng, con nít thì có thể làm được gì chứ? Không thể làm cái gì, nhưng đối phương vẫn không một chút do dự giết sạch.

Hai người kia hiển nhiên cũng không ngờ tới, bọn họ vốn dĩ chỉ là muốn kiếm chút tiền thôi, nhưng bây giờ thì sao, tiền không những không kiếm được lại còn hại chết cha mẹ già cùng hài tử.

"Nương nương, bây giờ muốn thông báo tin tức này cho Hoàng thượng biết sao?" Lý ma ma có chút không xác định hỏi, nếu như nói cho hoàng thượng chính là muốn trị Hàn gia đắc tội. Nhưng bây giờ biên ải đang cần Hàn tướng quân chấn thủ.

"Dĩ nhiên phải nói cho hoàng thượng, không cần bắt tất cả người trong Hàn gia, bắt kẻ làm ra chuyện này là được rồi, coi như là một lời cảnh cáo." Trương Vân Nguyệt suy nghĩ một chút nói, chuyện này nhất định phải truyền ra ngoài, chỉ cần nàng không phải đeo trên lưng tội danh thiếu nợ không trả, danh tiếng của nàng không bị ảnh hưởng là tốt rồi.

"Dạ, nô tỳ đi làm ngay."

Lý ma ma đi làm việc, Trương Vân Nguyệt ngồi lẳng lặng, mới vừa rồi nàng không chút do dự khi nói muốn bắt người, chẳng lẽ sống ở thời đại này trong một thời gian dài nàng cũng bị đồng hóa rồi sao?

"Mẫu hậu! Người ở đây nghĩ gì vậy?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm xuất hiện rất kịp thời, đang lúc Trương Vân Nguyệt chuẩn bị suy nghĩ  kỳ lạ, thì cậu xuất hiện.

"Bảo Bảo sao con trở lại vào lúc này?" Trương Vân Nguyệt kinh ngạc nhìn con trai mình, hiện tại hình như chưa đến giờ tan học a! Tại sao lại quay về lúc này?!

"Mẫu hậu! Hiện tại đã mười một giờ rưỡi rồi nha!" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên sâm chu mỏ, mẫu thân cũng không nhớ hắn! Nếu không làm sao có thể nói với hắn là chưa đến giờ?

Trương Vân Nguyệt quay đầu nhìn đồng hồ trên mặt đất, quả nhiên phía trên kim chỉ giờ đã chỉ hướng mười một giờ rưỡi.

"Mẫu hậu sai rồi, không chú ý tới thời gian, Bảo Bảo không tức giận nha, đợi lát nữa mẫu thân đi làm pizza cho con a."

"Được rồi mẫu thân, người nhanh lên một chút nha." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm cười cười nhìn mẫu thân, pizza gì gì đó thì tùy ý đi!

Trương Vân Nguyệt xoay người đi đến nhà bếp làm đồ ăn, mà tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm của chúng ta bắt trước mẫu thân ngồi chơi với Tiểu An.

"Phốc." Người bạn nhỏ Tiểu An đang ôm bắp chân cậu không ngừng thổi bong bóng, thấy ca ca đến, còn quay đầu hướng về phía ca ca thổi bong bóng một cái, sau đó ngây ngô cười.

"Tiểu An, hôm nay ăn cái gì rồi? Vui vậy sao?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm không quan tâm Tiểu An có nghe hiểu những gì cậu nói hay không, chẳng qua là nghiêm túc ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với bé.

"Nhị hoàng tử điện hạ, Tam hoàng tử bây giờ còn nhỏ, chỉ có thể ăn sữa mẹ mà thôi." Ma ma thấp giọng nói bên tai tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm, dù sao đều đặn mỗi ngày tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm sẽ hỏi một câu như vậy, mà ma ma cũng nhất định phải trả lời hắn một câu như vậy, nếu không tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm sẽ quay đầu nhìn bà chằm chằm.

Vì vậy ma ma vốn muốn lười biếng không trả lời nhưng bây giờ mỗi ngày đều phải nói một câu như vậy, không thể không nghiêm túc trả lời một lần.

"Ừ, ma ma nhớ phải chăm sóc cho Tiểu An thật tốt, nếu không bổn Hoàng tử sẽ đánh ngươi." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nghiêm túc dặn dò ma ma một lần.

Ma ma ngoan ngoãn trả lời, bà cũng không hoài nghi lời nói của Nhị hoàng tử, chỉ cần Nhị hoàng tử nói ra khỏi miệng, Hoàng hậu cùng Hoàng thượng cũng sẽ không cự tuyệt về điểm này các bà cũng đã lĩnh giáo qua.

"Bảo Bảo mau qua đây xem phụ hoàng mang tới cho con cái gì.” Triệu Khải Hâm thanh âm trung khí mười phần truyền vào trong phòng, thân mình người bạn nhỏ Triệu Thiên An vốn đang chơi rất vui vẻ bắt đầu di chuyển, di chuyển về phía cửa phòng.

"Tam hoàng tử muốn gặp hoàng thượng, nô tỳ ôm người qua đó." Ma ma vừa nói vừa ôm lấy Tiểu An, Bảo Bảo đi phía sau cùng nhau đi tới Chánh điện.

"Bái kiến phụ hoàng." Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm biết trước mặt người ngoài phải hành lễ thật không tệ.

"Tốt tốt tốt, mau tới đây, xem vật này một chút xem có thích không?" Triệu Khải Hâm cười ha ha nói, đứa con thứ hai này của hắn rất ngoan rất thông minh, có một nhi tử thông minh như vậy hắn dường như thấy được cuộc sống tương lai sẽ vô cùng nhẹ nhõm, Triệu Khải Hâm hiện tại mới ba mươi cũng đã nghĩ tới chuyện đợi đến khi nhi tử có thể độc lập xử lý triều chánh hắn liền truyền ngôi cho con trai, còn hắn sẽ mang theo hoàng hậu đi du lịch.

Dĩ nhiên ý nghĩ như vậy Triệu Khải Hâm sẽ không nói cho bật luận kẻ nào biết, nhưng hiện tại hắn đối với nhi tử rất tốt, vì tương lai khi hắn truyền ngôi nhi tử của hắn sẽ cam tâm tình nguyện để cho người phụ hoàng này đi du lịch.

Nếu để người khác biết được suy nghĩ bây giờ của Triệu Khải Hâm không biết họ sẽ có cảm giác gì.

"Phụ hoàng đây là cái gì?" Tiểu bằng hữuTriệu Thiên Sâm kinh ngạc nhìn đồ vật trước mặt, đây là cái gì nhỉ?

"Đây là súng lục." Triệu Khải Hâm cười ha ha nói, đồng thời trong lòng của hắn cũng có chút sầu lo, súng lục này là bên kia hải ngoại sản xuất ra, cái này so với đao kiếm của Cảnh Hi vương triều lại càng thêm sắc bén, uy lực càng thêm cực lớn.

Nhưng bây giờ người của Cảnh Hi vương triều vẫn chưa biết được phương pháp chế tạo súng lục, điều này thật khiến hắn lo lắng

Thuyền bè của hải ngoại vô cùng tiên tiến, có thể chở rất nhiều người, hắn rất lo lắng có một ngày những quốc gia ở hải ngoại đến xâm lược Cảnh Hi vương triều. Nếu như trong tay bọn họ mỗi người cầm một khẩu súng lục, lúc đó Cảnh Hi vương triều rất khó có thể chống cự được.

Mặc dù người dân của Cảnh Hi vương triều hầu hết đều biết võ công, hơn nữa còn có ám khí, nhưng để đấu với một tay súng thì dù có là cao thủ được huấn luyện và mang theo ám khí xem ra cũng rất khó khăn!

Để sử dụng ám khí chính xác từ cự ly đến lực độ, ngoài huấn luyện ra còn cần phải có thiên phú, để dùng được súng lục yêu cầu cũng thấp hơn một chút, hơn nữa cự ly bắn của súng lục cao hơn ám khí rất nhiều.

"Súng lục? Dùng để làm gì ạ?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm nghi hoặc nhìn phụ hoàng mình, không biết thứ kì quái này để làm cái gì.

"Dùng để giết người." Triệu Khải Hâm vừa nói vừa nhìn nhi tử, muốn nhìn phản ứng của nhi tử một chút.

"Có thể dùng để bảo vệ cho mẫu hậu sao?" Tiểu bằng hữu Triệu Thiên Sâm vừa nghe có thể dùng để giết người, liền trực tiếp hỏi, suy nghĩ trong đầu cậu bây giờ chính là chuyện thích khách lần trước, nếu như lúc đó hắn có súng lục này thì chẳng phải sẽ bảo vệ được mẫu thân rồi sao?

"Dĩ nhiên có thể."

Triệu Khải Hâm rất mừng vì nhi tử không sợ vật này, không biết nhi tử sẽ dùng vật này như thế nào.

"Phụ hoàng, súng lục này người tặng cho con nha, phụ hoàng mau dạy cho nhi thần cách sử dụng đi." Tiểu bằng hữu Triệu Thên Sâm rất cao hứng, rất kích động.

"Được." Triệu Khải Hâm cười ha ha vừa nói xong liền muốn đưa nhi tử đến võ trường.

"Bụng không đói sao? Lúc này còn muốn đi chơi." Trương Vân Nguyệt đi vào thấy hai cha con chuẩn bị ra khỏi cửa, trách cứ một câu.

"Đúng rồi, ăn cơm xong rồi chúng ta đi." Triệu Khải Hâm cười ha ha nói.

"Súng lục?" thời điểm Trương Vân Nguyệt thấy súng lục đặt trên bàn thì vô cùng kinh ngạc, nàng cho rằng Cảnh Hi vương triều là một nơi không hề có thật, nên nàng cũng không chú ý đến thế giới của người phương Tây, bây giờ nhìn khẩu súng đang cầm trên tay, nàng vô cùng kinh hãi.

Trương Vân Nguyệt còn tưởng ở hiện đại mới có súng, nhưng sau đó nàng nghĩ lại hình như trên mấy bộ phim truyền hình thì thời Thanh quốc súng lục đã xuất hiện rồi, vì vậy được rồi, súng lục xuất hiện, cuộc cách mạng công nghiệp chắc không còn xa nữa?

"Tiểu Nguyệt nàng biết vật này?" Triệu Khải Hâm ngược lại rất giật mình, từ nhỏ Trương Vân Nguyệt đã lớn lên ở trong Hoàng cung, nàng làm sao lại biết vật này?

"Hoàng thượng, thiếp đã từng xem qua sách trong Tàng Thư Các, quốc gia chúng ta đã từng xuất hiện súng etpigôn, còn ghi lại một số thứ khác nữa ở các quốc gia khác. Thần thiếp cử tưởng đều là giả, không ngờ lại có thật." Trương Vân Nguyệt cười khan một tiếng, hoàng thượng thật là...sao lại gọi nàng như vậy vào lúc này?

May mà nàng sớm biết súng lục là từ súng etpigôn nên mới có thể che dấu được, bất quá hình như đất nước này cũng từng xuất hiện súng etpigôn, nhưng hình như là không có mấy người dùng loại súng này, ở quốc gia này mọi người tôn thờ nhiều nhất chính là tự thân cường đại.

"Súng etpigôn a." Triệu Khải Hâm nhíu mày một cái, súng etpigôn hắn đã từng nghe nói qua, nhưng không ngờ súng lục lại được cải biến từ súng etpigôn.

"Hoàng thượng, vật này người lấy từ chỗ nào vậy?" Vẻ mặt Trương Vân Nguyệt tò mò nhìn Triệu Khải Hâm."Hải ngoại."

"Người hải ngoại lợi hại như vậy sao? Hoàng thượng, thiếp nhớ không lầm thì Cảnh Hi vương triều hình như cũng có hỏa lực mà phải không?" Trương Vân Nguyệt nhìn Triệu Khải Hâm hỏi, điều này là nàng đọc được trên sách của nhi tử, đây chính là vũ khí mà Cảnh Hi vương triều đắc ý nhất, bất quá chế luyện rất khó khăn, tổng thể rất cồng kềnh, loại này chỉ có thể dùng để thủ thành.

"Quả thực có thứ như vậy, thế nào? Nàng muốn đi xem một chút sao?" Triệu Khải Hâm cười hỏi, đối với chuyện Trương Vân Nghuệt tại sao biết những thứ đó hắn cũng không truy cứu nữa, chỉ cần trong lòng Trương Vân Nguyệt có hắn là tốt rồi, những thứ khác cần gì truy nguyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui