Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

Đến khi thái y đi vào, vẻ khiếp sợ trên mặt Trương Vân Nguyệt vẫn chưa thu hồi. Làm sao nàng lại mang thai chứ? Mặc dù khoản thời gian gần đây hơi kén ăn một chút, nhưng chẳng lẽ không tính đến khả năng bao tử không tốt sao? Sao Tác Nhược lại cảm thấy mình lại mang thai chứ? Hơn nữa lại còn nghĩ tới chuyện mình vụng trộm với người khác nữa chứ?

Trương Vân Nguyệt thật lòng cảm thấy nếu một cung nữ như ả ta thật sự rất có thể nghĩ đến chuyện này, thì nàng biết chuyện vụng trộm trong hoàng cung làm sao lại là chuyện đơn giản được?

Nhưng mà bây giờ mọi người trong gian phòng cũng không có người nào quan tâm đến ý nghĩ trong lòng Trương Vân Nguyệt.

Thái y đi vào trong phòng thấy hoàng hậu và hoàng thượng đều ở đây, còn có không khí trong đại điện thật sự rất kỳ quái, trong lòng thái y liền cảm thấy bất ổn, van xin trời cao đừng làm cho mình gặp phải mấy cái việc ngấm ngầm xấu xa trong nội cung.

Trong lòng Trương Vân Nguyệt mặc dù cảm thấy rất khó tin, nhưng cũng không có tính toán cự tuyệt, bất luận kết quả như thế nào đối với nàng mà nói đều không phải là chuyện gì xấu.

Vốn là cảm thấy khẩu vị không tốt, Cúc Hoa muốn tìm thái y cho nàng, lúc trước nàng cự tuyệt cũng là bởi vì nàng hiện tại chỉ là một Bảo Lâm, coi như có thể mời được thái y, nhưng mà cũng chỉ có thể là một thái ý biết chút y thuật không thể nào mời được một thái y cao minh.


Đến lúc đó chỉ sợ mình không có bệnh cũng có thể phán ra bệnh, dù sao người đối địch với nàng là Huệ phi - người có thân phận không nhỏ.

Thái y bắt đầu bắt mạch cho Trương Vân Nguyệt, Trương Vân Nguyệt cũng để thái y tùy ý, muốn khẳng định không có sự tình gì lớn.

"Xin Trương Bảo Lâm đổi cánh tay." Thái y cau mày nói với Trương Vân Nguyệt một cách nghiêm túc.

Trương Vân Nguyệt nhíu mày, không thể nào? Chẳng lẽ ta thật sự bị bất mạch ra bệnh gì hay sao?

Rốt cuộc Trương thái y ngư quay đầu nhìn Triệu Khải Hâm, sắc mặt vui mừng nói: "Chúc mừng hoàng thượng chúc mừng hoàng thượng, Trương Bảo Lâm mang thai!"

"Cái gì? Mang thai?" Một câu mang thai của thái y khiến Trương Vân Nguyệt kinh hãi, nàng hoàn toàn không có cảm giác nàng mang thai, cũng đã bốn tháng rồi, chẳng lẽ tới lúc này mới có dấu hiệu mang thai? Đây thật là, thật là quỷ dị!

Hoàng thượng quả thật nhíu chân mày lại, nhưng rất nhanh liền giãn ra. Mà nét mặt hoàng hậu thì rất hả hê.

Phải nói nét mặt Trương Bảo Lâm thái y còn hiểu, có lẽ quá mức vui mừng. Vẻ mặt hoàng thượng ông cũng có thể hiểu một chút, nhưng mà bốn tháng đã qua, hiện tại mới cho người mời thái y chẩn đoán bệnh, đây đúng là chuyện rất kỳ quái.

Nhưng nét mặt hoàng hậu có chút khiến thái y không hiểu được, Trương Bảo Lâm mang thai hoàng hậu sao lại hả hê vậy?

Một người trong hậu cung như hoàng hậu lại thích thú khi phi tử khác mang thai chuyện này là không thể nào.


Cho nên theo hiểu biết của thái y, sau khi hoàng hậu nghe được Trương Bảo Lâm mang thai sẽ rất không vui mới đúng, nhưng hôm nay biểu hiện này của hoàng hậu sao lại không đúng lắm?

Hoàng thượng liền tùy ý hỏi, "Đứa nhỏ này mấy tháng?"

Thái y kính cẩn mà nói: "Trương Bảo Lâm đã mang thai bốn tháng rồi."

Thái y cúi đầu không có phát hiện, Trương Bảo Lâm cũng không có phát hiện, nhưng hoàng thượng lại nhìn thấy rất rõ ràng lúc hoàng hậu vừa nghe Trương Bảo Lâm mang thai bốn tháng thì nét mặt kia, tuyệt đối có thể được xưng là độc ác vô cùng!

Một hoàng hậu như vậy, hoàng thượng không nhìn ra, đồng thời hoàng thượng cũng bắt đầu hoài nghi một ít chuyện, hắn cảm thấy người hoàng hậu này hình như khác với người hắn đã từng biết.

Vốn dĩ hoàng hậu trong lòng Triệu Khải Hâm chính là một hoàng hậu tiêu chuẩn, một hoàng hậu rất phù hợp.

Nhưng theo như hôm nay thì hắn phải đi điều tra lại một chút. Vị hoàng hậu này có tha thứ rộng lượng có thể bao dung người khác đúng như nàng biểu hiện hay không.


Thái độ của hoàng hậu liền khôi phục lại như rất nhanh, thành vẻ mặt tha thứ tiêu chuẩn của một hoàng hậu.

"Đặng thái y, ngươi xác định đứa nhỏ trong bụng Trương Bảo Lâm đã bốn tháng rồi sao?" Hoàng hậu nghiêm nghị hỏi Đặng thái y.

Đặng thái y vừa nghe câu hỏi này của hoàng hậu, sao lại nghe giống như là đang uy hiếp? Thế nào? Chẳng lẽ lại muốn mình nói có thành không?

"Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, đứa nhỏ trong bụng Trương Bảo Lâm quả thật đã bốn tháng rồi, điểm này vi thần có thể dùng đầu mình bảo đảm, nếu quả thật hoàng hậu nương nương thật sự không tin vi thần, cũng có thể mời một thái y khác của Thái Y Viện lại đây hội chẩn." Đặng thái y hoàn toàn không để sự uy hiếp của hoàng hậu để trong mắt, ở trước mặt hoàng thượng uy hiếp thần tử của hoàng thượng, vị hoàng hậu này càng ngày càng không để hoàng thượng để trong mắt.

Hoàng hậu vừa thốt lên xong liền hối hận, nàng không ngờ một Trương Vân Nguyệt thế nhưng làm cho nàng hoàn toàn kích động!

"Hoàng thượng, thần thiếp không có ý đó, thần thiếp chỉ là kinh ngạc quá mức, dù sao hoàng thượng chỉ đến chỗ Trương Bảo Lâm hai lần, nhưng......" Hoàng hậu thể hiện nét mặt không tin tưởng, vì muốn thay đổi cảm giác trong lòng hoàng thượng với câu nói trước đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận