Độc Chiếm Quân Sủng, Hoàng Hậu Không Dễ Chọc

"......" Khóe miệng Trương Vân Nguyệt không nhịn được giật giật.

"Con trai, ta nói, thụ thụ bất thân là nói người bên ngoài, không phải nói con và ta." Trương Vân Nguyệt vô cùng nghiêm túc nói với đứa con nhà mình, nàng cảm thấy nàng cần cải chính lại một chút quan điểm của con trai, nếu không sau này nàng sẽ khó mà thân cận được với chính đứa con mình, đây cũng không phải là chuyện tốt.

"Hơn nữa bảo bảo, trong sách nói là nam nữ bảy tuổi không chung chiếu, bảo bảo mấy tuổi vậy?" Trương Vân Nguyệt tiếp tục c chính.

"Hai tuổi." Bảo bảo nghiêm túc nhìn mẫu thân mình trả lời, hắn quả thật còn chưa tới bảy tuổi.

"Cho nên?" Trương Vân Nguyệt nhíu mày nhìn đứa con nhà mình.

"Bảo bảo biết......" Anh bạn nhỏ Triệu Thiên Sâm cúi đầu, nói như đưa đám, vừa nghĩ tới mình còn phải tiếp tục chịu đựng sự chà đạp của mẫu thân nhà mình, bảo bảo đã cảm thấy mình vẫn thích theo vị tiên sinh kia đi học hơn.

Bên này Trương Vân Nguyệt cùng bảo bảo ngày ngày vui vẻ ấm áp, mà bên kia hoàng hậu lại bỉnh thản như nước qua ngày, trong biệt viện này mọi chuyện hoàng hậu đa số là không quản được, biệt viện này nói là biệt viện hoàng gia không bằng nói là biệt viện riêng của Hoàng đế, đây là biệt viện do Triệu Khải Hâm dùng tiền riêng của mình xây nên, nếu không phải chuyện lần này liên lụy tới những người đó hắn sẽ không mang theo cả đám nữ nhân hậu cung tới nơi này.

Biệt viện này tuy cũng không phải là bí mật gì, nhưng tất cả mọi người chỉ biết, cũng chỉ có mấy vị phi tử có địa vị từng tới đây.

Cho nên giai đoạn gần đây Triệu Khải Hâm chọn nơi này làm chỗ ở, là bởi vì tất cả người làm ở biệt viện này đều do hắn đích thân lựa chọn, hơn nữa đều là người do hắn phái người đi mua được từ các nơi.


Có thể bảo đảm tối đa không có liên quan gì đến người của tiền triều, cũng đồng nghĩa với việc bảo đảm an toàn tối đa cho đám người của hắn.

"Hoàng thượng, An vương mang theo An vương phi tới chơi." Vương Kỳ đứng ở ngoài cửa thư phòng bẩm báo, trong lòng hắn rất kinh ngạc An vương thế nào đột nhiên lại tới biệt viện này bái phỏng hoàng thượng?

"An vương? Cho hắn vào đi." Triệu Khải Hâm nhíu mày, trong lòng đối với vị Vương gia An vương này vui không nổi.

"Hoàng huynh, ngài cũng thật là khó gặp được nha, đệ đệ muốn tới gặp ngài lại vẫn phải năm lần bảy lượt thông báo." An vương đi tới tự nhiên ngồi vào cái ghế bên cạnh, phất phất cây quạt trong tay, lơ đãng nói.

"Vậy là trong nhà Vương đệ người ngoài có thể tùy tiện ra vào sao?" Triệu Khải Hâm nhàn nhạt đáp lời An vương.

An vương: Triệu Khải Dần, hoàng tử mà tiên hoàng sủng ái nhất. Nếu không phải năm đó hoàng hậu nhiếp chính xử lý mọi việc trong lúc Hoàng đế bệnh nặng, đã làm cho những người ủng hộ hoàng hậu trong triều đình lên đến quá nửa, mà phần lớn những đại thần trong nửa còn lại thì bị cô lập, nên chỉ có rất ít người ủng hộ Triệu Khải Dần, mới khiến cho cuộc đua ngôi vị không còn có phần của Triệu Khải Dần.

"Ơ, theo cách nói của hoàng huynh, thì đệ đệ là người ngoài tới sao?" Trên mặt An vương Triệu Khải Dần cười như không cười, ánh mắt nhìn Triệu Khải Hâm tràn đầy khiêu khích.

"Có phải người ngoài hay không bản thân Vương đệ không phải là rất rõ ràng sao? Nói đi, lần này tới tìm ta có chuyện gì, không phải lại thiếu tiền chứ? Hay là không có người? Theo như ta biết thì Quý Thái phi vẫn còn cất giữ lại rất nhiều tiền tài cũng đất đai do tiên hoàng ban thưởng, về phần người, trẫm nhớ nhà mẹ Quý Thái phi nuôi không ít tay chân. Lúc trước cũng có quan viên một số địa phương dâng tấu nói người nhà của nhà đẻ Quý thái phi đánh bị thương không ít đân chúng." Triệu Khải Hâm nhàn nhạt nhìn An vương nói.

Chẳng lẽ hắn thật sự cho mình là kẻ ngu ngốc? Dùng tiền của mình cho hắn nuôi quân, sau đó tới đối phó mình?


Vẫn chưa thèm động tới hắn là bởi vì trước mắt triều đình vẫn chưa có cách xử lý tốt mấy thế gia kia, đợi đến khi xử lý tốt những kẻ đó xong, hắn mới sờ tới An vương, nếu không chỉ sợ những thế gia kia sẽ gây bất lợi cho mình.

"Hoàng thương nói gì vậy, Bổn vương cũng không có ý gì khác, chính là muốn hoàng huynh cắt đất phong cho bổn vương mà thôi."

"Đất phong? Cảnh Hi vương triều cũng không có Vương Gia có đất phong, An vương là muốn cắt đất làm vương? Hay chính là An vương muốn mưu phản?" Triệu Khải Hâm cười tùy ý nói.

"Hoàng huynh cũng không thể nói lung tung." An vương kích động nhìn Triệu Khải Hâm nghiêm túc phủ nhận, nói tiếp: "Bổn vương cũng biết người nhà mẹ của mẫu phi cũng quá ngang ngược rồi, nhưng là những người đó như thế nào đi nữa cũng là người nhà mẹ của mẫu phi, cho nên Bổn vương nghĩ muỗn có một chỗ, đưa bọn họ tới đó, như vậy, họ có muốn làm loạn thế nào cũng chẳng sao, không ảnh hưởng tới người khác." An vương Triệu Khải Dần bày tỏ.

"Nếu đã như vậy, hãy để cho bọn họ đi Thiên Nguyệt Cốc chẳng phải tốt lắm sao, chỉ cần bọn họ vào trong đó khẳng định không ảnh hưởng tới bất luận kẻ nào nhìn An vương. Dù sao ngươi nói, ngươi muốn đất phong chính là vì để cho những người đó không ảnh hưởng đến người khác, mà vô luận thành trấn nào cũng đều có dân thường sinh sống, ngươi không thể bắt những người dân bình thường đó dọn nhà đi nơi khác.

Thế thì kết quả cuối cùng không phải giống nhau sao? Chẳng qua là từ chỗ này đổi thành một chỗ khác mà thôi, như vậy thì tốt rồi, Thiên Nguyệt Cốc là một sơn cốc hoang tàn vắng vẻ, đem cái gia đình này vào đó tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến người khác, kể cả ngươi ở trong đó có đánh chết người, đánh chết tất cả cũng đều chỉ là người nhà các ngươi, ngươi ở trong đó có uống rượu phóng ngựa đụng chết gì đó cũng chỉ có thể là người của các ngươi, ảnh hưởng cũng đều chỉ có bản thân mình, không phải là người khác.

"Hoàng huynh, làm sao ngươi có thể như vậy? Thiên Nguyệt Cốc mà là nơi cho người ở sao? Đây chính là một nơi hoang tàn vắng vẻ. Không thức ăn không nước uống. Hay là hoàng huynh nghĩ muốn đệ đệ chết đói ở trong đó?" An vương đột nhiên nghe Triệu Khải Hâm nói vậy, khóe miệng co quắp, nhịn xuống lửa giận trong lòng, kêu khóc nói.

"An vương chớ nói lung tung, trẫm lúc nào nói muốn cho ngươi đói chết? Không phải An vương nói muốn một nơi không ảnh hưởng tới người khác để cho người nhà đẻ Quý Thái phi tới ở sao? An vương từ lúc nào lại thành người nhà của nhà mẹ Quý Thái phi rồi? An vương thật không phải, phụ hoàng mặc dù băng hà rồi, nhưng là phụ hoàng vẫn là phụ hoàng, ngươi làm sao có thể quên mất nguồn cội của mình?" Triệu Khải Hâm nhìn An vương vô cùng tức giận nói.

An vương nghe Triệu Khải Hâm nói, khóe miệng co quắp một chút, hắn biết việc hôm nay đòi cắt đất phong vương là không thành công rồi, nhưng ngay từ đầu cho tới giờ hắn cũng không nghĩ tới chuyện thành công, hắn hôm nay tới đây cũng không phải là vì chuyện này.


Đang trong lúc hai người An vương cùng Triệu Khải Hâm ở trong thư phòng so võ miệng, Bên này, An vương phi cũng được người đưa tới thỉnh an hoàng hậu.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương Thiên tuế thiên thiên tuế."

"An vương phi mau mau đứng lên." Hoàng hậu cười nhìn An vương phi.

"Vương phi thật hiếm khi tới thăm Bổn cung." Sau khi An Vương phi vừa ngồi xuống, Hoàng hậu liền cười cười mở miệng

"Hoàng hậu nương nương nói đùa, thần thiếp ngược lại rất nhớ hoàng hậu, chỉ là Vương Gia mỗi lần đều nói hoàng hậu nương nương bận rộn quản lý hậu cung, dù thần thiếp có tới, hoàng hậu nương nương cũng không có thời gian tiếp đãi, thần thiếp mới đành thôi." An vương phi cười ha hả nói, lời này nghe qua rất bình thường, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút lại cảm thấy có vấn đề, chỉ là cụ thể vấn đề gì, lại không nói nên lời. 

Hoàng hậu chỉ là cười nhìn An vương phi, cũng không nói tiếp. Hiện tại trong triều mọi người đều biết, ban đầu nếu không phải tiên hoàng lúc sau thân thể không tốt, triều chánh bị tiên hoàng hậu cũng chính là đương kim Thái hậu đảm trách, sau đó các đại thần trong triều rốt cuộc là ủng hộ đương kim hoàng thượng hay An vương vẫn còn chưa thực rõ ràng.

Cũng vì vậy, An vương cũng không nguyện ý vào cung, mà Hoàng đế cũng không nguyện ý muốn An Vương tiến cung. An vương là không nguyện ý mỗi lần nhìn thấy hoàng thượng đều phải hành lễ, mà Hoàng đế thì lại không muốn nhìn thấy cái vẻ mặt "ngươi nợ ta" của An vương..

"Đúng rồi hoàng hậu nương nương, thần thiếp nghe nói, nhị hoàng tử điện hạ còn nhỏ tuổi đã bắt đầu vỡ lòng rồi, hơn nữa nhị hoàng tử điện hạ rất là thông minh đáng yêu, thường thường đến cung Thọ Khang của mẫu hậu trêu chọc mẫu thân. Ai, ngài nói xem sao một đứa trẻ như vậy đã biết hiếu thuận rồi, thần thiếp thật rất muốn biết Thuần sung viện nương nương làm sao lại có thể làm được như vậy. Hoàng hậu nương nương, thần thiếp có thể gặp Thuần sung viện nương nương được không?" An vương phi nhìn hoàng hậu, mong đợi hỏi.

"Vương phi muốn gặp, Bổn cung dĩ nhiên là sẽ không ngăn cản, chỉ là Thuần sung viện muội muội có nguyện ý tới gặp An vương phi hay không thì không phải là chuyện Bổn cung có thể quản được." Hoàng hậu cười nói.

Trong lòng đang suy đoán rốt cuộc An vương cùng Trương Vân Nguyệt có quan hệ ra sao, nếu Trương Vân Nguyệt là tai mắt do An vương an bài trong cung, vậy......


"Thuần sung viện nương nương, An vương phi tới chơi muốn gặp ngài và nhị hoàng tử điện hạ, hoàng hậu nương nương mời ngài mang theo nhị hoàng tử điện hạ đi một chuyến." Cẩm Tú kính cẩn đứng ở trước mặt Trương Vân Nguyệt nói.

"Ừ, ta biết rồi, chúng ta đi." Trương Vân Nguyệt nghe Cẩm Tú nói xong, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài Thuần sung viện nương nương, hoàng hậu nương nương nói muốn ngài mang theo nhị hoàng tử điện hạ cùng đi." Cẩm Tú thấy Trương Vân Nguyệt không chuẩn bị mang theo nhị hoàng tử, trong lòng rất là tức giận, hoàng hậu nương nương rõ ràng phân phó, nàng ta lại dám coi như gió thoảng bên tai?

"Nhưng hoàng thượng nói, trong lúc đứa bé học tập không thể quấy rầy." Trương Vân Nguyệt vô tội nhìn Cẩm Tú, hoàng hậu nói muốn mang đứa bé cùng qua, nhưng hoàng thượng nói không thể, vậy ta dĩ nhiên nghe hoàng thượng rồi.

"......" Cẩm Tú hoàn toàn không nghĩ tới Thuần sung viện lại dám trực tiếp như vậy không để hoàng hậu nương nương ở trong mắt.

Chỉ là hiện tại Cẩm Tú cũng biết nàng là không có cách nào mang nhị hoàng tử điện hạ đi gặp An vương phi rồi, dù sao đây là hoàng thượng ra lệnh nhị hoàng tử điện hạ trong lúc đang học bài, người khác không được phép quấy rầy.

Bên trong Tê Phượng cư hoàng hậu ngẩn người nhìn Trương Vân Nguyệt đi vào, "Nhị hoàng tử đâu? Thế nào không có cùng đi theo?"

"Hoàng hậu nương nương ngài có điều không biết, Thiên nhi lúc mới tới biệt viện này còn chơi rất vui vẻ, nhưng không được mấy ngày liền bắt đầu muốn học tập rồi, cho nên sáng nay hoàng thượng phái một vị tiên sinh đến, hôm nay Thiên nhi đang làm bài tập. Hoàng thượng nói trong lúc Thiên nhi làm bài tập không thể quấy nhiễu, cho nên thần thiếp cũng chưa có đi làm ầm ĩ Thiên nhi." Trương Vân Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Nghe Thuần sung viện nói vậy, bổn vương phi một năm cũng không thể thấy được nhị hoàng tử một lần, hôm nay muốn gặp nhị hoàng tử cho biết, ngược lại thành người quấy nhiễu hắn học tập, thật là có lỗi." An vương phi dáng vẻ là nhất định muốn gặp được nhị hoàng tử, nhưng chính là bởi vì vẻ quyết tâm này của An vương phi khiến trong lòng Trương Vân Nguyệt có một loại cảm giác nguy hiểm.

Trương Vân Nguyệt mặc dù không nguyện ý muốn cho An vương phi nhìn thấy con trai của mình, nhưng là nàng càng không muốn rời xa con trai quá lâu.

"An vương phi thật ngại cho cận thân, nếu như An vương phi quả thật rất muốn gặp Thiên nhi một lần, vậy đợi khi thiên nhi không phải học tập thì lại trở lại đi. Thần thiếp thường dạy Thiên nhi, làm người cần phải kiên trì bền bỉ, thần thiếp cũng không thể bảo thiên nhi bỏ dở bài đang học để đi chơi." Trương Vân Nguyệt lo lo lắng lắng nói xong, cũng liền đứng lên khỏi ghế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận