“Ông chủ! Có bác sĩ Triệu tới.”
“Mời vào đi!”
Vu Quân cất lại chiếc điện thoại trên tay vào túi áo rồi không chờ cho Triệu Hoàng Đức nói gì thì anh đã đứng lên tiến về phía cửa:
“Vu Quân, cậu muốn đi đâu?”
“Đi uống rượu thôi!”
Triệu Hoàng Đức bất ngờ nhìn Mộ Dung Vu Quân.
Từ rất lâu rồi Vu Quân không chủ động rủ ai đi uống rượu.
Hoàng Đức vừa là bạn, vừa là bác sĩ trị hội chứng tâm lý rối loạn lưỡng cực cho Vu Quân nên cũng rất hạn chế cho đối phương dùng chất kích thích.
Triệu Hoàng Đức vội vã chạy theo đối phương:
“Này! Cậu bình tĩnh, chờ tôi đã.”
Vu Quân không thèm quay đầu lại, đôi chân dài cứ thế sải bước đi trên hành lang, ngang qua văn phòng thư ký chủ tịch, anh lên tiếng:
“Nghỉ làm!”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Đến cả Bạch Đình đang sắp xếp lịch trình công tác cho Vu Quân cũng giật mình tưởng nghe nhầm.
“Mặt trời mọc hướng Tây sao?” Có người không nhịn được lên tiếng nói.
Bạch Đình đưa mắt nghi ngại, cũng vội vã chạy theo ông chủ mình.
Nhìn thái độ Vu Quân, đây không phải dấu hiệu của việc anh vui vẻ mà đang cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Rất nhanh, Vu Quân đưa Triệu Hoàng Đức tới một quán rượu.
Bạch Đình vẫn cần mẫn phía sau.
Dọc đường đi anh không hề lên tiếng lúc nào.
“Cậu ta có chuyện gì thế?” Đến lúc này thì Triệu Hoàng Đức không nhịn được nữa, anh quay sang hỏi Bạch Đình.
“Tôi cũng không dám chắc.
Nhưng phải đến chín mươi phần trăm chuyện này là do cô Dương gây ra.”
Triệu Hoàng Đức dù chưa từng thấy Dương Tịnh Hương, nhưng trong quá trình trị liệu cho Vu Quân bản thân anh đã biết nguồn cơn mọi sự.
Nghe thấy Bạch Đình nói thì thở dài.
“Hóa ra là vậy.
Nhìn cậu ta kìa, chả biết sao mà vừa tới đã cầm cả chai rượu tu như kia.” Triệu Hoàng Đức ngao ngán chỉ về phía Vu Quân.
Hôm nay anh còn không buồn ngồi phòng VIP, trực tiếp ngồi ở góc quầy bar mà uống.
Trông anh lúc này đẹp nhưng đơn độc đến thê lương.
“Cậu uống từ từ thôi.”
Triệu Hoàng Đức lặng lẽ tiến lại phía Vu Quân, cũng tự gọi cho mình một cốc rượu.
Vu Quân thì chẳng bận tâm, đối phương có uống hay không anh mặc kệ, bởi vì lúc này người bạn của anh là rượu.
Đến muộn, Vu Quân dường như đã say, đôi mắt ẩn dưới lớp mặt nạ dọa người.
Anh ngước mắt nhìn về phía hành lang quán bar.
Lập tức nhíu mày khó chịu.
“Này này, cậu định đi đâu?”
Triệu Hoàng Đức ngơ ngác hỏi khi thấy Vu Quân gạt chai rượu ra mà đứng lên.
Bạch Đình khẩn trương đi theo.
Anh ta cũng đã hiểu được lý do.
Vu Quân đang đi theo một đôi nam nữ quấn quýt với nhau trên hành lang.
Không ai khác, họ chính là Tống Tử Phong và Dương Thanh Vân.
“Tử Phong! Nghe nói hôm nay thần Tài gõ cửa nhà anh!” Thanh Vân nũng nịu nói.
Đáy mắt mời gọi, lả lơi.
Tống Tử Phong cười khà khà:
“Thần Tài gì chứ? Là con chị gái của em chứ ai.
Cô ta đúng là ngu ngốc, dám lấy tiền của Vu Quân mang cho anh.
Haha.
Mà cũng đúng thôi, nếu như không vì cô ta thì nhà họ Tống cũng có chao đảo như thế không? Đáng lắm!” Tiếng Tống Tử Phong cất lên chì chiết, Tịnh Hương qua từng lời thốt ra từ miệng hắn ta vừa ngốc nghếch, vừa đáng thương, lại là tội đồ của tất thảy.
“Hừm.
Sao bây giờ anh nói về chị ta khó nghe thế? Trước đây, chị ta là bảo vật trong tay anh cơ mà?” Thanh Vân giả bộ hờn dỗi.
“Em nói gì thế? Chẳng qua là anh cần địa vị của cô ta trong lòng bố em, có như vậy nhà họ Tống và nhà họ Dương mới có thể hợp tác.
Còn em, em mới là người chân chính bên anh.
Giả sử không có tên Mộ Dung Vu Quân đó, anh cũng sẽ hất cẳng cô ta ra khỏi nhà ngay sau khi cưới về.”
“Anh nói thì hay lắm, nhưng thực tế cũng chết mê chết mệt nhan sắc đó còn gì?”
“Nhan sắc? Đẹp mà thủ thân như sư cô thì ham thích cái gì? Đương nhiên không so được với em, chuyện trên giường cũng làm rất tốt.”
Vừa nói, bàn tay hư hỏng của Tống Tử Phong chẳng ngại nơi này đông người mà luồn vào bên trong váy của Dương Thanh Vân.
Cô ta cũng không hề phản đối.
Rõ ràng đôi cẩu nam nữ này đã qua lại với nhau trong thời gian rất lâu rồi.
Mộ Dung Vu Quân nhíu mày lại, chứng kiến khung cảnh này lòng anh sôi sục.
Cảm giác bất công thay cho Dương Tịnh Hương dâng lên trong lòng anh.
“Chúng ta đừng nhắc tên cô ta nữa, mất khẩu vị lắm!” Tống Tử Phong lên tiếng.
Phía trước, hắn ta đã đẩy Dương Thanh Vân vào trong phòng VIP, vội vã đến mức chẳng thèm đóng cửa lại, cũng không bận tâm cả Bạch Đình và Vu Quân đang chứng kiến tất cả.
“Ưm.
Đồ cà chớn! Anh từ từ thôi!” Thanh Vân nũng nịu.
Hai kẻ không nên thân lao vào nhau, dùng những từ tục tĩu nhất để mơn trớn, kích thích.
Tống Tử Phong lột sạch đồ trên người đối phương ra, đặt đối phương lên chiếc ghế sô pha rồi vồ vập.
“Ư...!Hư quá đi!” Thanh Vân uốn éo không ngừng nỉ non, rên rỉ.
Vu Quân không nhìn nổi nữa, anh bực bội rời đi, đôi mắt đỏ ngầu tia máu như muốn giết người.
Bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên trên cổ và gáy.
“Phong sát Tống Tử Phong, công bố mọi tin tức về việc làm mờ ám của nhà họ Tống.”
Chỉ một lời lạnh lùng vang lên.
Bạch Đình chết khiếp.
Chiếc điện thoại đang ở chế độ quay phim rơi bụp một cái xuống chân.
Xem ra Tống Tử Phong sẽ rất thảm.
Lần trước vốn đã là nương tay cho nhà họ Tống.
Nhưng lần này, một bậc thang đi xuống Tống Tử Phong cũng đừng hòng có được..