Mộ Dung Vu Quân nở một nụ cười lạnh lùng.
Cả đám bảo vệ quây xung quanh nhưng chưa ai dám manh động.
Anh lên giọng thách thức:
“Sao còn không lên đi? Chậm trễ chút nữa cảnh sát thật sự sẽ đến, khi ấy tội chồng tội đó.” Tiếng anh vừa nói, tay anh vừa nhẹ nhàng ôm lấy Dương Tịnh Hương vào trong lòng mình, bảo hộ cô trước.
“Lên!” Gã chủ khách sạn hét lên, liền theo đó, hắn hung hăng xông tới, giơ chân lên toan đạp cho Mộ Dung Vu Quân một cú.
“Ồ.” Thanh âm chế giễu, vẫn ôm Dương Tịnh Hương, anh lách mình sang bên tránh được cú đạp, tiện chân tung một đòn vào thẳng hạ bộ đối phương.
Động tác chuẩn xác và nhanh đến không ngờ.
“A!” Gã chủ khách sạn ngã chỏng chơ trên sàn.
Hắn đau quá, kêu oai oái.
Năm tên bảo vệ cũng thấy được thân thủ của Mộ Dung Vu Quân, cả năm người nhìn nhau, rõ ràng thấy bản thân đã gặp phải đối thủ mạnh.
Một trong số đó ra hiệu, ngay lập tức cả năm tên xông tới.
“Hự.”
“Rắc!”
Từng cú xoay người ảo diệu, Mộ Dung Vu Quân nhanh như một con sói túm được đối phương, kẻ lãnh một cú đá, kẻ bị bột phát đấm.
“Tấn công con nhỏ ấy.” Gã chủ khách sạn hét lên.
Dường như sơ hở duy nhất của Mộ Dung Vu Quân chính là Dương Tịnh Hương.
“Bình tĩnh, ôm lấy anh.” Không để cho Dương Tịnh Hương phải lo lắng, Mộ Dung Vu Quân liền trấn an cô luôn.
Tịnh Hương không sợ.
Cảm giác ở trong lòng Vu Quân ấm áp và an toàn.
Anh che chở cô, hoàn toàn dành lưu tâm cho cô, không hề muốn cô bị thương tổn dù chỉ một chút.
“Đứng im!” Không biết từ lúc nào, Mộ Dung Vu Quân rút được từ trong người ra một khẩu súng.
Anh hét lên đe dọa.
Bình thường năm tên này anh có thể giải quyết trong chớp mắt, nhưng có Tịnh Hương anh không muốn vô tình khiến cô đau bởi vậy anh mới rút súng ra.
Năm tên ngừng lại, khẩu súng trong tay anh là loại súng chuyên dành cho sát thủ, khả năng nạp đạn thần tốc.
Lại thấy anh khí thế hùng hồn, ánh mắt sắc lạnh.
Không ai hẹn mà cả năm cùng run rẩy.
“Anh là ai?” Một tên bảo vệ lắp bắp hỏi.
“Xuống âm ti mà hỏi.” Mộ Dung Vu Quân cười lạnh một cái.
“Crắc...” Ở ngay bên cạnh, Dương Tịnh Hương đã nghe ra tiếng nạp đạn.
“Đừng.” Ngay lập tức một tiếng “Đoàng” vang lên liền theo tiếng Dương Tịnh Hương ngăn cản.
Cô đẩy họng súng ra, vì bất ngờ, viên đạn đi lạc bắn thẳng vào vách kính trên cửa sổ.
“Rắc...!Choang!” Cửa sổ vỡ toang.
Từng mảnh vỡ vụn rơi xuống.
“Á...” Có tiếng la thất thanh.
Cả khu vực bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Có người ôm lấy mặt bởi kính vỡ găm vào.
“Cẩn thận.” Ngay lập tức, Mộ Dung Vu Quân ôm lấy Dương Tịnh Hương, xoay lưng che chắn cho cô khỏi vụn kính vỡ.
Trong lòng anh, Tịnh Hương thấy tim mình đập thình thịch.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên sau đó.
Mọi chuyện nhanh chóng được xử lý.
Cuộc tra xét bắt đầu.
Chủ khách sạn bị bắt vì hàng loạt sai phạm, hình ảnh CCTV cũng cho thấy Mộ Dung Vu Quân và Tịnh Hương chỉ tự vệ, bởi vậy cả hai có quyền rời đi.
Khách sạn bị phong tỏa, đồng nghĩa khách du lịch cũng phải tản đi.
Dương Tịnh Hương thở dài nói:
“Bây giờ thì hay rồi, không có chỗ ở, cũng không có cái gì bỏ vào miệng.”
Vu Quân nghe thấy tiếng bụng cô sôi lên ùng ục, đoán là cô đang rất đói.
Anh cười hỏi:
“Đói rồi à?”
“Anh nghĩ sao? Di chuyển cả ngày với một củ khoai nướng buổi sáng và một chai sữa đậu?”
Vu Quân cười hà hà.
Rồi trong khoảnh khắc không ngờ đến, anh tiến lại, bế bổng Dương Tịnh Hương lên trên tay, môi cong lên:
“Vậy anh đưa em đi ăn đồ ngon.”
Dương Tịnh Hương không biết chuyện gì diễn ra trong lúc ở trên tay anh, bởi cô mải đắm chìm vào hình dung khuôn mặt nửa thần bí, nửa đẹp mê hồn và khí chất bá đạo của anh.
Chỉ tới khi hoàn hồn lại, cô nhận thấy bản thân đã ở trên một chiếc thuyền ở giữa hồ.
Ở đó, đồ ăn đã được bày trí ngon nghẻ và đẹp mắt.
“Thế này là sao?” Vừa hỏi xong câu hỏi này, cô liền thấy một chiếc thuyền nhỏ rời đi.
Cô lập tức phát hiện:
“Là Bạch Đình làm?”
“Ừ.”
“Không đúng, em lại thấy có mùi anh ta bị sai khiến.” Dương Tịnh Hương lấy làm vui vẻ.
Cô cũng không thể cưỡng lại sự dụ dỗ của đống đồ ăn ngon lành này, vì vậy nhanh chóng ngồi xuống chiếc ghế ở đó.
“Ngon quá đi thôi!” Dương Tịnh Hương ăn uống rất ngon lành.
Vu Quân ngược lại chỉ mủm mỉm cười, nhìn cô ăn với thái độ cực kỳ hưởng thụ.
“Anh không đói sao?”
“Nhìn em ăn anh đủ no rồi.”
“Khục.” Dương Tịnh Hương suýt chút bị sặc khi uống chút nước canh.
Ai nói Mộ Dung Vu Quân mặt sắt không biết tán gái chứ cô thì không bao giờ tin.
Cô đã chứng kiến không chỉ một lần anh “vô tình gây thương nhớ” bằng những lời thả bả giết chết con mồi rồi.
“Mắt chỉ đánh lừa cảm giác của cơ thế thôi.
Lắng nghe cái dạ dày nói chuyện thì mới hiểu đâu là sự thật.” Dương Tịnh Hương trêu chọc.
Cô chủ động lấy cho anh một bát súp, miệng khẽ nói:
“Tranh thủ ăn khi nó còn nóng.”
Trước mặt cô lúc này, một người đàn ông ưu tú ở đó, đôi mắt ôn nhu nhìn cô không chớp mắt.
Khoảnh khắc ấy, cô lần nữa xúc động bởi cảm giác được yêu thương, che chở, một lòng hướng về cô từ Vu Quân.
Cảm giác ấy không dễ gì nói lên được, nó chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim.
“Tại sao?” Đột ngột Dương Tịnh Hương đặt một câu hỏi không đầu không cuối.
Câu hỏi chẳng rõ cho anh, cho cô, hay cho chính đoạn tình yêu khó đặt tên này..