Dương Tịnh Hương không biết tất cả những phán đoán, nghĩ ngợi, suy luận của hai mẹ con Diệp Vân Du.
Nói cô tha thứ cho Diệp Vân Du về ngày cướp dâu hôm đó thì chắc chắn không, nhưng không đến mức tiêu cực như thể không nhìn được mặt nhau.
“Con đã về đó à?” Từ trên lầu Diệp Vân Du ngọt ngào.
Lời nói như chưa từng có bất cứ mâu thuẫn gì xảy ra giữa hai người.
Dương Tịnh Hương ngước mắt nhìn lên, nhẹ mỉm cười:
“Con chào dì.”
Rồi cô liếc mắt sang bên canh, Thanh Vân cũng đã xuống tới nơi.
Thấy cô, Thanh Vân cũng rất niềm nở:
“Chị!”
Dương Tịnh Hương dừng một chút trên khuôn mặt trong sáng và thánh thiện của Thanh Vân.
Từ miệng Bạch Đình, cô cũng nghe ra được một chút thông tin.
Chỉ là chuyện cô ta đã phản bội cô trong nhiều năm liền thì cô không biết.
Bởi vậy, lúc này, cô không quá hận, chỉ thấy chút mất tự nhiên.
“Mọi việc ổn chứ?” Dương Tịnh Hương cất tiếng hỏi một câu.
“Ổn, rất ổn.” Dương Hoàng Kiên đỡ lời.
Mộ Dung Vu Quân vẫn không rời thắt lưng của Dương Tịnh Hương, bảo hộ cô bên cạnh, đôi mắt không hướng tới đâu ngoài cô cả.
Dương Hoàng Kiên hay Diệp Vân Du đều thấy rất rõ điều này, cả hai cũng tự tính toán trong lòng.
“Nào, mau ngồi xuống đi.
Tịnh Hương, trở về mà không báo gì khiến dì còn chưa kịp chuẩn bị.” Vẫn là Diệp Vân Du đon đả.
“Cũng không có gì đâu ạ.
Con về thăm gia đình và thắp hương cho mẹ con.” Dương Tịnh Hương bình thản nói.
Khuôn mặt Diệp Vân Du đang cười, liền cứng đờ lại, gượng gạo thu hồi.
Trước đây Dương Tịnh Hương coi bà ta như mẹ, nhưng một lời lần này cho thấy rõ, bây giờ bà ta chỉ là dì ghẻ không hơn không kém, mẹ của cô, đã mất rồi.
Ngay lúc đó, Vu Quân quay người ra phía cửa, đưa tay ra hiệu.
lập tức Bạch Đình và Hứa Điền Khanh mang rất nhiều đồ đi vào.
“Dạ, đây là quà cô chủ và cậu chủ chuẩn bị gửi biếu mọi người ạ.”
Hứa Điền Khanh đặt quà lên bàn nước, vì số quà quá nhiều nên cô lại phrai để tạm lên ghế.
Thanh Vân liếc mắt sửng sốt.
Trong khi đó, Bạch Đình thì mang theo khay đồ lớn đi cùng Vu Quân và Tịnh Hương, tiến về phía phòng thờ.
“Trời ạ! Đây toàn là...” Thanh Vân không nhịn được mà thốt lên một lời.
Diệp Vân Du xấu hổ, bấm tay con gái không cho nói.
Lúc này không có Dương Tịnh Hương ở đây, nhưng Hứa Điền Khanh vẫn còn đứng đó.
“Tịnh Hương ở đó tốt chứ?” Diệp Vân Du hỏi bâng quơ.
Điền Khanh nhìn quanh mới phát hiện ra đối phương đang hỏi mình liền nói:
“Dạ.
Cô Tịnh Hương sống ở đó rất tốt ạ.
Cậu chủ coi cô ấy như bảo bối.
Chúng tôi là người làm trong nhà thật sự mừng cho hai người.”
Thanh Vân bất giác nhăn mặt lại.
Cảm giác ghen tức dâng lên.
Diệp Vân Du cũng đắng cả miệng, nụ cười tắt ngấm.
“Tốt lắm.
Chúng tôi cứ sợ con bé không hiểu chuyện...” Dương Hoàng Kiên khôn khéo hơn nên đỡ lời.
Hứa Điền Khanh cười đáp lại.
Đây là chuyện mà cô không được quyền bàn luận.
Chẳng qua, Hứa Điền Khanh cũng rất nhạy cảm, bước vào đây đã cảm giác được có sân si từ hai người phụ nữ nên mới lên tiếng như vậy.
May thay, lúc đó, Vu Quân cũng quay lại, vẫn nhẹ đỡ lấy Tịnh Hương không rời.
“Vu Quân, anh có bận gì không? Nếu bận anh cứ đi làm đi, em ở đây cũng được.” Dương Tịnh Hương cất tiếng nói với anh.
Thực ra cô có mấy lời riêng muốn nói với người trong nhà, có Vu Quân sợ không tiện.
“Anh không bận gì.
Nhưng nếu em không muốn anh ở đây, anh ra xe ngồi đợi.”
Dương Tịnh Hương cạn lời không biết nói sao.
Thanh Vân thì đố kỵ đến mức cả người run lên.
Tiếng Vu Quân nhẹ nhàng, lời nói lại cưng chiều đến mức ngọt như mật mía.
Điền Khanh phải lấy tay che miệng để không cười.
“Cậu chủ đúng là muốn người kia tức đến chết à?” Điền Khanh lẩm bẩm ở bên Bạch Đình.
Kể cả Bạch Đình cũng nhìn ra.
Anh ta kéo Điền Khanh đi ra ngoài trước.
“Nhìn con hạnh phúc thế này, bố rất mừng.
Ngày đó...” Dương Hoàng Kiên cất tiếng nói, cũng thấy đôi chút tự trách nên nhắc lại, chỉ là không thể nói ra hết.
Dương Tịnh Hương mỉm cười, khách sáo nhìn cha mình:
“Không sao.
Chuyện đã qua rồi.
Con bây giờ cũng rất tốt.
Ngược lại, chuyện nhà họ Tống...!sau đó nhà họ Dương có gặp phiền phức gì không ạ?”
Dương Tịnh Hương không gọi bằng từ “nhà mình” mà nói “nhà họ Dương”, sự xa cách là có thể nhìn thấy.
Dương Hoàng Kiên cười khổ:
“Cũng may mà...!chưa gả con qua đó.
Ai mà biết họ làm ăn phi pháp đâu chứ.”
“Vậy nên...!chị Tịnh Hương nên cảm ơn bố mẹ đã giúp chị tống cái của nợ ấy đi đúng không?” Thanh Vân lên tiếng đúng vào lúc không ngờ.
Diệp Vân Du tái mặt kéo tay con gái.
Nhưng Tịnh Hương lại bình thản như không:
“Thì...!đúng là thế.
Dì không cần cấm Thanh Vân nói.
Con đúng là nên cảm ơn mọi người.”
Vu Quân có chút chua xót thay cho Dương Tịnh Hương, đau lòng thay cho cô khi phải sống giữa những con người giả tạo như vậy biết bao năm.
Anh liền nói:
“Sắp tới, tôi và cô ấy sẽ kết hôn.
Tôi sẽ không để cô ấy chịu thiệt thòi.”
Một lời ngắn gọn vang lên, mà cả nhà đều kinh động đến mức sửng sốt.
Dương Tịnh Hương cũng không ngờ anh sẽ nói ra chuyện kết hôn trong tình huống này, cô xúc động đến phát khóc.
“Anh...”
“Vốn đã nói với người trong dòng họ nhà anh rồi, cũng nên nói trước với người nhà em chứ.” Vu Quân ôm lấy vai Tịnh Hương, bàn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên má cô.
Trong khi đó, Thanh Vân và Diệp Vân Du đã sợ đến mức sống lưng lạnh toát..