Tô Thiên Cơ trở về nhà với tâm trạng ưu phiền cực độ.
Mọi xúc cảm đều thể hiện cả trên mặt.
Tô Định Nguyên thấy em gái thái độ kỳ lạ bèn hỏi:
“Này, có chuyện gì vậy?”
“Hừm.
Đừng nói em phiền chết mất.” Tô Thiên Cơ ấm ức lên tiếng.
Tô Định Nguyên cầm tách cà phê ngồi xuống bên cạnh, hiếu kỳ nhìn chằm chằm:
“Nào, nói ra nghe nào, có cái gì mà phiền chết được cô chủ Tô.
Hay có thằng nhóc nào khiến em bực mình, anh sẽ thay em giải quyết.”
Tô Thiên Cơ nhìn sang đôi mắt đầy vẻ tò mò của anh trai mình thì như nghĩ ra cái gì đó.
“Anh này, anh có biết gì về người tên là Mộ Dung Vu Quân không?”
Tô Định Nguyên vừa nghe cái tên này thì giật mình hoảng hốt, đứng bật dậy hỏi:
“Mộ Dung Vu Quân? Sao đột nhiên em lại hỏi đến anh ta?”
“Sao? Có gì mà anh giật mình vậy?” Tô Thiên Cơ phụng phịu.
Danh tiếng Mộ Dung Vu Quân ở đất Hàn Ninh này đã sớm lan đi muôn nơi.
Nhưng Tô Thiên Cơ vốn không bận tâm lắm, chỉ nghe đối phương hủy dung, tính tình quái gở, tàn độc.
Nhưng tàn độc như thế nào, Vu Quân đã loại bỏ đối thủ của mình trên thương trường theo những cách nào Tô Thiên Cơ đương nhiên không biết, vì không biết nên cũng không thấy sợ hãi.
Ngược lại, Tô Định Nguyên là người làm ăn, những chuyện kia sẽ nghe nhiều hơn một chút.
“Em có ý gì với Mộ Dung Vu Quân hay sao? Anh nói trước, một người như em không thích hợp thành phụ nữ bên cạnh gã đàn ông đó.
Nhà họ Tô cũng không đủ sức bảo vệ em.”
“Hừm.
Em không có ý đó, chỉ muốn hỏi về hắn ta thôi.”
“Không đơn giản như thế chứ?” Tô Định Nguyên lộ ý nghi ngờ.
Từ trước đến nay, tâm tư của Tô Thiên Cơ rất dễ đoán, nếu không có chuyện sẽ không bao giờ hỏi đến cái tên Mộ Dung Vu Quân ấy.
“Tối mai anh có đi dự tiệc sinh nhật con gái nhà chủ tịch Hồng không?” Tô Thiên Cơ chuyển chủ đề.
Tô Định Nguyên vẫn còn nghi ngại trong lòng nhưng không dò hỏi nữa.
“Có chứ.
Mẹ bảo em cũng nên đi một chút.
Sắp tới mẹ muốn gửi gắm em ở chỗ chủ tịch Hồng.
Nếu như chuyện của anh và Hồng An Thư mà thành thì em cũng sẽ cần phải có chỗ đứng tại Hồng thị.”
Tô Định Nguyên cũng là gã đàn ông có dã tâm.
Từ mấy năm nay đã công khai theo đuổi cô chủ nhà họ Hồng là Hồng An Thư.
Nhà họ Hồng cũng là một trong những gia đình hàng đầu tại Hàn Ninh, nếu thành công, nhà họ Tô cũng có chỗ dựa, sản nghiệp nhà họ Hồng trước sau cũng về tay Tô Định Nguyên, nghĩ sao cũng chỉ thấy có lợi mà thôi.
“Được, vậy em sẽ đi.” Tô Thiên Cơ nói.
Thực ra, cô ta cũng có mục đích của riêng mình trong bữa tiệc.
“Vậy nhớ chuẩn bị.
Anh vẫn phải dặn lại, chuyện về Mộ Dung Vu Quân, bất kể em có ý đồ gì thì nên từ bỏ đi.
Nhà Mộ Dung Vu Quân không phải cái tên họ Tô chúng ta có thể dây vào được.” Tô Định Nguyên đã đứng lên rời đi rồi nhưng vẫn không quên dặn dò cô em gái.
“Biết rồi mà.” Tô Thiên Cơ đáp qua loa rồi cũng đứng lên vào nhà tắm ngâm mình trong bồn.
Nghĩ đến những lời dương thanh vân nói cô ta vẫn thấy sôi sục.
“Không được, mình không thể để cho Dương Tịnh Hương yên ổn được.
Tử Phong vì cô ta mà phải vào tù, một người như anh ấy, phải bị đả kích như thế nào mới sa vào con đường lầm lỗi để mà khẳng định bản thân chứ.
Nếu không phải Dương Tịnh Hương tham vàng bỏ ngãi, anh ấy phải nôn nóng sao?”
...
Ngày hôm sau, Mộ Dung Vu Quân trở về sau giờ làm việc.
“Tịnh Hương, tối nay anh sẽ không ăn cơm nhà, có một bữa tiệc quan trọng.
Em ăn tối với Hứa Điền Khanh nhé.”
“Vâng.
Anh cứ đi đi.” Dương Tịnh Hương khẽ nói.
Sau sự việc vào sáng nay cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên khi đối diện với anh.
“Ừ.”
Mộ Dung Vu Quân đáp.
Anh chờ đợi cô quay ra trò chuyện hoặc tạm biệt mình nhưng Dương Tịnh Hương lại không hề hành động như anh mong đợi.
Cảm giác một chút thất vọng len lỏi trong anh.
Anh bước ra xe theo Bạch Đình, không quên nói với Hứa Điền Khanh lúc đi ngang qua.
“Chăm sóc cô ấy nhé.”
“Dạ, thưa cậu chủ.” Hứa Điền Khanh cúi đầu đáp.
Mộ Dung Vu Quân nhanh chóng bước ra xe thì Dương Tịnh Hương cũng thấy bớt căng thẳng hơn hẳn.
Về phần Vu Quân, ngồi trên xe vẫn thấy không yên tâm.
“Tôi nghĩ tôi vẫn không nên đi thì hơn.
Tịnh Hương có vẻ không vui lắm.”
Bạch Đình đang lái xe, liếc mắt nhìn lên gương chiếu hậu, đã thấy Mộ Dung Vu Quân thở dài.
Anh liền cười:
“Nhưng ông chủ Hồng đã hẹn cậu chủ rất nhiều lần rồi.
Hôm nay chúng ta đã gửi lời đồng ý, nếu không tới thì không hay lắm.”
“Không tới cũng kệ.
Lão Hồng ấy cũng chẳng dám nói ra nói vào.”
Mộ Dung Vu Quân có phần cáu kỉnh.
Bạch Đình thấy thế liền lựa lời:
“Không phải không phải.
Chủ tịch Hồng chắc chắn không dám tỏ thái độ gì, nhưng mà cậu chủ nể mặt người ta cũng nên cho người ta chút mặt mũi.
Thêm nữa, cậu suốt ngày ở bên cô Dương cũng không tốt lắm.”
“Sao lại nói không tốt được?”
“Thì...!hai người dù có yêu nhau bao nhiêu cũng nên cho đối phương chút thời gian riêng, nếu không tình cảm sẽ trở nên nhàm chán.”
“Sao có thể nhàm chán được?” Mộ Dung Vu Quân tỏ ra khó hiểu.
Bạch Đình liếc mắt đoán dò thái độ, tiếp tục nói:
“Tôi biết cậu chủ đối với cô Tịnh Hương là thật lòng thật dạ, son sắt bền lâu, nhưng đổi lại là cô Dương, thế giới cô ấy sống khác với cậu...!cô ấy có thể, đây là tôi nói có thể thôi nhé sẽ cảm thấy bí bức, ngột ngạt nếu như suốt ngày ở bên cạnh cậu.
Thực ra khả năng này rất thấp, nhưng...!vẫn nên đề phòng không phải sao?” Bạch Đình vừa nói và vừa toát mồ hôi, chỉ sợ nếu nói sai một chút thôi thì sẽ gây nên tức giận cho Mộ Dung Vu Quân.
“Cậu nói cứ như...!bản thân hiểu chuyện yêu đương lắm vậy.” Vu Quân bất ngờ nói, Bạch Đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau cả hai đã tới biệt thự nhà họ Hồng.
Được báo tin từ trước, chủ tịch Hồng đã chờ sẵn ngoài cổng.
Thấy xe của Mộ Dung Vu Quân thì mừng rỡ ra mặt.
Trong nhà, Tô Định Nguyên cũng bước theo chân chủ tịch Hồng, anh ta mấy năm nay xem như là cánh tay đắc lực của ông ta, cũng được đối phương rất tín nhiệm.
“Mộ Dung Vu Quân sao?” Trong lòng anh ta tự hỏi.
Đôi mắt len lén nhìn về phía cánh cửa xe đang mở ra.
“Cậu Mộ Dung! Thật vinh hạnh quá.” Chủ tịch Hồng vui vẻ nói.
Tô Định Nguyên ở phía sau cũng cúi chào thật thấp, bàn tay đưa ra làm thân.
Nhưng Mộ Dung Vu Quân chỉ liếc mắt một cái chứ không thèm đưa bàn tay ra.
Anh bước thẳng vào bên trong sảnh.
“Cậu Mộ Dung!”
Khuôn mặt Tô Định Nguyên sượng sùng giây lát.
Nhưng anh ta nhận ra, đối với cả sự niềm nở của chủ tịch Hồng, Mộ Dung Vu Quân cũng coi như không vậy nên không để bụng chút nào.
“Xin mời cậu.” Chủ tịch Hồng mở lối.
Trong sảnh, những bàn tiệc đã bày sẵn, từ trên lầu, bóng dáng thiếu nữ bước xuống, khuôn mặt cao sang quyền quý, chiếc váy đuôi cá dài quét đất lấp lánh ánh vàng, xẻ ngang tới đùi lộ ra một đôi chân dài miên man.
Đây chính là con gái của chủ tịch Hồng, tên là Hồng An Thư, nổi tiếng là người có nhan sắc và rất kiêu kỳ.
“Cô Hồng An Thư xuống rồi kìa.”
Như có sự sắp đặt sẵn khi Mộ Dung tới thì cũng là lúc Hồng An Thư bước xuống.
Những người dự tiệc liền dõi mắt hai nơi, người nhìn Tô An Thư xinh đẹp bước xuống, người lại nhìn Mộ Dung Vu Quân soái khí ngút trời bước vào.
Phút giây này Tô Định Nguyên bất giác nhíu mày.
Sự sắp đặt này của chủ tịch Hồng đương nhiên không qua nổi mắt anh ta.
Trong lòng liền không vui lắm.
“Bố.
Con gái tới rồi ạ.” Hồng An Thư e lệ lên tiếng, nụ cười mừng vui nở trên đôi môi hồng đào e ấp, ánh mắt nhìn về phía Vu Quân.
Chủ tịch Hồng thấy con gái tươi cười, đưa tay dắt con xuống định quay sang phía Vu Quân để giới thiệu.
“Bạch Đình.”
Mộ Dung Vu Quân không hề liếc một chủ nào về phía Hồng An Thư, trực tiếp gọi vệ sĩ của mình tiến đến bên cạnh, còn bản thân bước nhanh về chiếc bàn có đề tên khách ở vị trí trung tâm ngồi xuống.
“Cô chủ Hồng, đây là quà sinh nhật cậu chủ tôi thay mặt nhà Mộ Dung gửi tặng.
Chúc cô như ý cát tường.” Bạch Đình đưa quà cho Hồng An Thư khi cô ta vừa chạm chân xuống dưới cầu thang.
Cô ta thoáng nhíu mày, mắt liếc về Mộ Dung Vu Quân, rõ ràng đối phương chẳng bận tâm đến cô ta, uổng công cô ta và bố mình sắp xếp một phen cũng không thành công.
Mà khoảnh khắc này, ở một góc, Tô Thiên Cơ cũng thấy tất cả.
“Nhan sắc như Hồng An Thư so với Dương Tịnh Hương vẫn là một trời một vực.” Dù không muốn thừa nhận, nhưng giây phút này Tô Thiên Cơ vẫn phải thốt lên..