Tính Tô Thiên Cơ vốn thẳng thắn, cái gì cũng đặt ở miệng với mặt, chỉ là quá si tình với Tống Tử Phong, cũng chẳng biết nhìn rõ nội tâm con người.
Tô Định Nguyên đã thấy em gái mình ở một góc, trong lúc không ai để ý bước nhanh về phía em dặn dò:
“Này, anh không ngờ anh ta sẽ tới, nhưng mà em đừng có mà làm gì nhé.
Bất kể em có giấu anh cái gì thì Mộ Dung Vu Quân vẫn là người không thể dây vào được.”
“Hừm.
Em biết rồi.
Nhưng mà nè, anh chạy theo Hồng An Thư, cun cút nghe cô ta sai bảo, cuối cùng hôm nay anh nhìn rõ rồi chứ.” Tô Thiên Cơ vừa nói vừa khẽ đảo mắt về phía Hồng An Thư đang ở giữa sảnh.
“Nói người phải nghĩ đến thân, Tống Tử Phong cũng thế đó thôi.” Tô Định Nguyên hừ một cái nhắc nhở em gái.
Thực ra so hai chuyện này cũng có chút khiên cưỡng.
Tô Thiên Cơ là thật lòng thật dạ với Tống Tử Phong.
Còn anh trai cô ta Tô Định Nguyên đối với Hồng An Thư không hề có tình ý, chỉ là lợi dụng mà thôi.
Vậy nên, dù có khó hơn nữa, anh ta cũng sẽ không bỏ cuộc.
Tô Định Nguyên nói xong rời đi.
Trong lúc này Mộ Dung Vu Quân vẫn ngồi yên một chỗ, cao ngạo yên lặng.
“Cậu Mộ Dung, con bé An Thư muốn qua đây cảm ơn cậu về món quà.” Ông chủ Hồng cũng nhìn thấy Bạch Đình đưa quà sinh nhật cho con gái mình liền mượn cớ nói.
“Thôi khỏi đi, tôi cũng chỉ đại diện nhà Mộ Dung mà thôi.” Vu Quân rất thận trọng, tặng quà sinh nhật cũng không lấy danh nghĩa cá nhân, bày tỏ rõ ranh giới.
“Hừm.
Xem ra gã này rất chung tình với Dương Tịnh Hương.
Cô ta thật giỏi, có thể khiến đàn ông nào trên đời cũng một lòng một dạ.” Tô Thiên Cơ nói khẽ, cô ta có đôi tai khá thính nên có thể nghe được nội dung câu chuyện.
“Vậy sao được thưa cậu.
An Thư.
Con lại đây.” Chủ tịch Hồng tiếp tục tranh thủ.
Lúc này Hồng An Thư cũng bước nhanh tới.
Hôm nay cô ta là tâm điểm của bữa tiệc nên trang điểm cực kỳ tỉ mỉ, bộ đầm mặc trên người cũng là thiết kế có tiếng.
“Cậu Mộ Dung, thật cảm ơn món quà quý giá của cậu.”
Cô ta đưa bàn tay nõn nà, móng tay được trau chuốt gắn đá tinh xảo về phía Mộ Dung Vu Quân thay cho lời chào.
Nhưng anh lại chẳng cầm lấy mà khẽ gật đầu một cái.
“Hic.
Lần này cô Tịnh Hương mà tới thì...” Bạch Đình ở bên cạnh Vu Quân cũng nhìn ra tâm tư của hai cha con nọ.
Trong lòng thầm ai oán.
Tham gia bữa tiệc này là chủ ý của chính anh ta, cũng chính Bạch Đình khuyên không nên hủy kèo.
Bây giờ thì hay rồi.
Anh ta đã nói là quà chung, ấy thế mà từ miệng Hồng An Thư vẫn thành quà cá nhân được.
“Thực ra tôi cũng không biết quà là gì.
Bộ phận quan hệ khách hàng của chúng tôi chuẩn bị đó.
Nếu như cô Hồng thích thì tôi sẽ khen thưởng họ.” Mộ Dung Vu Quân lên tiếng.
“Khục.” Bạch Đình không nhịn được mà ho khan.
Cậu chủ của anh ta đúng là biết cách nói chuyện.
Khuôn mặt của cả hai cha con họ Hồng lập tức méo xệch.
Lúc này mới thấy bản thân vọng tưởng đến thế nào.
“Dạ, cậu Vu Quân đúng là bận trăm công nghìn việc, sao có thể để ý đến việc nhỏ tí ti này chứ.” Chủ tịch Hồng chữa cháy.
Bữa tiệc cũng bắt đầu sau đó, khi mà Hồng An Thư lên bục thông báo, tuyên bố lý do.
Mộ Dung Vu Quân ngồi thêm một lát rồi sốt ruột âm thầm đi về vào lúc chủ tịch Hồng và cả Hồng An Thư đang bị kìm chân ở một vị đối tác khác, gã này cũng khá có máu mặt, hơn nữa lại có vẻ bám riết Hồng An Thư.
“Cậu Mộ Dung.” Ra tới vườn nhà đột nhiên Mộ Dung Vu Quân nghe thấy tiếng gọi mình.
Anh liền quay lại.
Tô Thiên Cơ bước nhanh đến.
“Cậu Mộ Dung, xin cho tôi một phút.”
Mộ Dung Vu Quân mơ hồ nhận ra cô gái này vì buổi họp mặt tỏ ý bài xích Dương Tịnh Hương rất rõ.
Anh nhíu mày lại, nhưng lúc này anh đeo mặt nạ nên không ai phát giác.
“Cô...?” Bạch Đình định nói nhưng Vu Quân giữ tay đối phương lại.
“Tôi có thứ này muốn đưa cho anh.
Đừng hiểu lầm ý của tôi.
Tôi không muốn tiếp cận anh hay gì.
Chỉ là có một vài sự thật, anh nên biết, tôi nghĩ thế.” Nói xong, Tô Thiên Cơ đưa cho Vu Quân một chiếc điện thoại còn mới, rõ ràng nó chỉ dùng để lưu duy nhất ảnh của Tịnh Hương mà thôi.
“Cảm ơn!” Mộ Dung Vu Quân đột nhiên nói.
Tô Thiên Cơ cũng bất ngờ vì nghĩ mình đã đạt mục đích.
Mà giây phút này, Mộ Dung Vu Quân nhìn thấy Tịnh Hương đang hôn chính mình, đôi mắt hạnh phúc, khuôn mặt đầy tình ý thì vui vẻ trong lòng, nghĩ bản thân vẫn nên cảm ơn đối phương một tiếng.
Bạch Đình có phần ngơ ngác.
“Tiền chiếc điện thoại tôi sẽ chuyển cho cô.” Mộ Dung Vu Quân nói.
Rõ ràng, anh cũng biết đối phương hiểu anh không muốn trao đổi cách thức liên lạc để Thiên Cơ gửi ảnh sang mới dùng cách này.
“Không...” Tô Thiên Cơ định nói, nhưng Vu Quân đã cầm cái điện thoại và rời đi.
“Bạch Đình, xác định cho rõ cái điện thoại này có cài cái gì không, sau đó thì chuyển ảnh cho tôi.”
Cho dù Tô Thiên Cơ đã nghĩ được bước một nhưng cũng không lường được rằng sự cẩn trọng của Vu Quân đạt đến mức không giống người thường.
Rõ ràng có thể rửa ảnh ra mà Thiên Cơ lại đưa điện thoại mới, đối với tư duy của Tô Thiên Cơ trong mắt Vu Quân vẫn là một dạng nghi vấn.
“Thiên Cơ.
Đi theo anh!”
Đột ngột, bóng Tô Định Nguyên đi tới, kéo tay cô em gái mình lại một góc.
“Em vừa làm cái gì vậy? Tại sao tay Mộ Dung Vu Quân lại cảm ơn em?” Qua cách nói có thể thấy Tô Định Nguyên đã tới được một lúc rồi, hơn nữa còn nghe được câu chuyện giữa Tô Thiên Cơ và Mộ Dung Vu Quân.
“Anh lôi kéo cái gì đó, bỏ em ra đã.”
“Nói mau đi.”
Tô Định Nguyên có vẻ như không còn giữ được kiên nhẫn, muốn biết mọi chuyện ngay lập tức.
Nhìn thế cuộc hiện giờ, mặc dù Mộ Dung Vu Quân chẳng bận tâm đến cha con nhà họ Hồng nhưng cũng đã nhảy ra một tay đối tác địa vị quyền thế hơn anh ta rất nhiều, đương nhiên, khả năng anh ta có nhịn nhục để bước vào nhà họ Hồng cũng không dễ.
“Hừm.
Được rồi.
Anh có nhớ Dương Tịnh Hương hay không?” Tô Thiên Cơ cũng không muốn giấu diếm nữa.
“Đương nhiên, ngày còn chưa đi du học ngày nào em chả gọi hồn cái tên đó.
Cô ta là người yêu Tống Tử Phong.”
“Đúng.
Chính là cô ta đó.
Khi nhà họ Tống bị phá sản, trước đó, Dương Tịnh Hương đã bỏ rơi Tống Tử Phong trong ngày đón dâu.”
“Cái gì? Có chuyện này sao?”
“Đúng, tại hôn lễ đó tổ chức nội bộ giữa hai nhà nên người ngoài không có ai biết, sau đó, nhà họ Dương phải ghép cho dương thanh vân gả thay để che mắt những ai biết.
Chỉ là Tống Tử Phong cuối cùng vẫn vào tù vì muốn khẳng định bản thân với Dương Tịnh Hương.”
“Hai người đó yêu nhau lắm mà.” Tô Định Nguyên không tin tưởng lắm.
Trước đây Dương Tịnh Hương là cô gái trong mộng của biết bao nhiêu nam sinh, kể cả anh ta cũng ngẩn ngơ trước nhan sắc ấy, chỉ là Tống Tử Phong cũng là một nam sinh ưu tú, ở Hàn Ninh khó ai bì nên anh ta cũng chỉ dám ngưỡng mộ vậy thôi.
“Nguyên nhân là vì Dương Tịnh Hương nhìn trúng Mộ Dung Vu Quân.
Trong ngày đưa dâu đó, Mộ Dung Vu Quân đã tới đón Dương Tịnh Hương chạy mất.”
“Cái gì cơ?” Tô Định Nguyên nói to lên bởi vì quá sửng sốt.
Ngay lập tức, anh ta phát giác bản thân quá kích động nên kéo em gái đi luôn:
“Về thôi, lên xe phải nói rõ cho anh.”
“Anh không ở đây lấy lòng Hồng An Thư sao?”
“Không.
Cô ta cũng phải biết không phải lúc nào nhìn về phía sau cũng có anh ở đó.
kể cả lão già kia nữa, cũng phải biết.”
Hai anh em họ Tô cùng nhau lái xe trở về.
Trên xe, Tô Thiên Cơ kể hết cho Tô Định Nguyên mọi chuyện, không sót một chữ nào.
“Ảnh đó lát trở về gửi sang cho anh.
Sẽ có lúc dùng đến đó.” Tô Định Nguyên nói.
Mà Tô Thiên Cơ cũng không có ý định giữ mặt mũi cho Dương Tịnh Hương nên đương nhiên không ngần ngại mà gửi ảnh sang cho anh trai mình.
“Lần sau nếu có gặp chuyện thì rửa ảnh đưa cho Mộ Dung Vu Quân thôi.
Em làm như thế Mộ Dung Vu Quân lại có chút tâm lý đề phòng, như vậy sẽ khó tiếp cận hơn nghe chưa?”
“Sao lại đề phòng? Em đã dùng điện thoại mới vì biết chắc anh ta sẽ không chịu để em có được liên lạc mà gửi ảnh sang.”
Tô Định Nguyên thở dài lắc đầu vì thấy em mình đã cố nghĩ chu đáo nhưng lại thành ra không ổn liền giải đáp:
“Vì một tấm ảnh có thể không gắn được chip, cũng không gắn được định vị, càng không đặt được virus thâm nhập vào máy chủ khi anh ta dùng nó hiểu chưa? Một người như Mộ Dung Vu Quân chắc chắn sẽ đề phòng, như vậy thì mục đích của em chỉ đạt được tầm bảy mươi phần trăm thôi.
Ngoài ra, lỡ mà có kẻ đoán trước được, lợi dụng em giở trò với Mộ Dung Vu Quân thì có ngàn vạn cái mạng em cũng không thoát được tội.”
“Phức tạp như vậy sao?”
“Đúng.
Phức tạp như vậy đó.
Em cũng nên để ý thêm một chút, đừng nghĩ ai cũng đơn giản như mình.”
“Haiz.” Tô Thiên Cơ thở dài.
Tô Định Nguyên phân tích một hồi cuối cùng cũng yên lặng suy nghĩ.
Chiếc xe di chuyển trong đêm trở về nhà họ Tô.