“Theo ý cô Dương thì nên thế nào?” Vị cảnh sát hỏi.
“Thực ra có trở về Tĩnh Thảo Viên thì cũng toàn những người xa lạ tôi chưa từng quen.
Những người cũ đã chết hoặc mất tích, tôi không dám đánh cược an nguy của anh ấy.
Vậy nên tôi sẽ trở về một mình.” Dương Tịnh Hương dường như cũng đã sớm nhìn ra chuyện này sớm muộn cũng xảy đến, nhất là sau khi cô nhận được tin tức của Mộ Dung Vu Quân.
“Vậy thì quyết định như vậy.
Cô yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
“Vâng.
Tôi rất biết ơn và lấy làm cảm kích.”
Dương Tịnh Hương nói xong thì vị cảnh sát cũng rời đi.
Cô đưa tay mình lên, nhìn vào sợi dây đeo tay nghĩ đến những lời Mộ Dung Vu Quân nói.
Đúng như anh đã dự đoán trong đường hầm, cô thực sự sẽ sớm về Tĩnh Thảo Viên.
Mấy hôm nay cô đã thử suy đoán về thân phận của anh, rồi một ý nghĩ mơ hồ thoáng qua trong đầu.
“Nếu như vậy...!thật sự như vậy...!anh có tàn nhẫn quá không? Dù sao đó cũng là mạng người?”
Dương Tịnh Hương thoáng nói.
Cô cũng không hiểu vì sao bản thân lại có ý nghĩ đó, nhưng càng suy xét cô lại càng thấy nó có cơ sở.
Đầu tiên là sợi dây anh chủ động cho cô.
Thứ hai lại là việc họa tiết của nó giống hệt với họa tiết giá gương trong nhà an toàn? Không lẽ anh có khả năng tiên tri? Hay cái nhà an toàn này vốn đã quen thuộc với anh?
Vị cảnh sát đi rồi, Dương Tịnh Hương nhìn Bạch Đình nằm im lìm trên giường bệnh, sinh mạng phụ thuộc vào cái bình oxy ở kia thì trong lòng quặn thắt.
“Mộ Dung Vu Quân là một kẻ tàn nhẫn...” Lời nói của Diệp Vân Du, của Dương Thanh Vân, Tống Tử Phong và rất nhiều những người khác trôi qua trong đầu cô.
Dương Tịnh Hương vẫn biết thế, quen anh, bước vào thế giới của anh cô vẫn biết thế.
Nhưng ngay cả Bạch Đình...!là sự cố hay cùng được tính toán sẵn như tất thảy chuyện này?
“Không...!anh ấy sẽ không tàn nhẫn như vậy với người thân bên cạnh.”
Dương Tịnh Hương chuẩn bị thêm chăn cho Bạch Đình, trời mùa này về chiều cũng đã lạnh hơn.
Trong nhà an toàn, vắng người lại càng khiến hơi người ít ỏi đến đáng thương, quạng quẽ và lạnh lẽo.
Sau khi kéo chăn xong thì cô nằm xuống bên giường cạnh cửa sổ, nhắm mắt lại chỉ để suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện.
...
Tập đoàn đa ngành Mộ Dung.
“Nếu như chúng ta vẫn không có tin tức của cậu Vu Quân thì buộc lòng phải chọn ra một người tiếp quản, xét theo số lượng cổ phần thì bác Mộ Dung Chính sẽ là người đứng đầu giống như hiện nay.
Khoảng thời gian qua, bác ấy cũng đã gắng sức chống đỡ cho tập đoàn để hạn chế tổn thất, vậy nên tôi nghĩ vẫn nên để bác ấy tiếp tục ở vị trí này.” Người lên tiếng là Mộ Dung Việt, xét vai vế thì gọi Mộ Dung Chính là bác.
Ngay lập tức Thịnh Như Lan cũng gật đầu đồng tình.
Nhưng chính lúc bà ta định đứng lên phát biểu lại có tiếng nói xen vào:
“Tôi phản đối.
Chúng ta đều biết bác Chính đã quá nhiều tuổi, việc đảm bảo sức khỏe còn khó khăn, sao có thể cáng đáng được? Nếu đã chọn chúng ta nên chọn tuổi trẻ tài cao, con đường phát triển mới bền vững.” Người nói là Mộ Dung Khoa, chú họ của Vu Quân, tham vọng có, dã tâm có chỉ tiếc là trước đây bố ông ta không được trọng dụng, cổ phần thu về không có nhiều, lép vế hơn so với những người khác trong tộc.
Một vài người gật gù theo.
Mặc dù Mộ Dung Chính đã nhiều năm lui về sau cái chết của con trai, động cơ tham vọng không bao giờ thể hiện, nhưng miếng bánh ngon thế này ai mà chả muốn rơi vào tay mình, còn nữa, nếu như Mộ Dung Chính lại có chuyện, tập đoàn thêm một phen lao đao, khi ấy cổ phiếu sụt giảm, người mất lợi ích chính là người mang họ Mộ Dung chứ không ai khác.
“Nhưng chú thấy ai có khả năng được chứ? Chúng ta phải thừa nhận những năm qua Mộ Dung Vu Quân đã làm rất tốt, người trẻ thì quá trẻ, còn ngồi trên ghế nhà trường, người tiềm năng hơn thì không xấu số cũng yểu mệnh, trung tuổi như chúng ta thì không có địa vị bằng bác Chính.” Mộ Dung Việt ngay lập tức lên tiếng phản đối.
“Khoan nói chuyện này, tôi có một chút thắc mắc.
Đó là khi cậu Mộ Dung Vu Quân còn chưa mất tích, cậu ấy từng nhắc đến cô Dương Tịnh Hương và nói cô ấy chính là bà chủ của Mộ Dung.
Việc này còn là lời nói hay đã hợp thức hóa trên giấy tờ rồi? Nếu đã hợp thức hóa, cô ấy sẽ có thể thừa kế tài sản của cậu Vu Quân, nếu bàn, chúng ta không thể thiếu được cô Dương.” Đúng vào lúc này thì có tiếng nói cất lên.
Tất cả mọi người đều giật mình chấn động nhìn ra nơi phát ra tiếng nói.
Từ sau cánh cửa phòng họp, một người đàn ông rất trẻ, độ tuổi chỉ chừng hai mươi hai mốt nhanh nhẹn bước vào.
Trên người anh ta mặc một bộ đồ âu màu ghi sáng, chẳng hề giúp anh ta chững chạc hơn mà lại càng làm bật lên cái vẻ non nớt, thư sinh, trẻ trung..