Ngày hôm sau, phiên tòa diễn ra nhanh chóng theo kịch bản định sẵn.
Vì là một vụ án lớn nên nó cực kỳ thu hút giới truyền thông.
Trước và sau phiên tòa cánh báo chí vây kín tòa án nhân dân.
Lực lượng cảnh sát được bố trí khắp nơi đề phòng có bất trắc xảy đến.
“Thực ra nếu như kẻ đứng sau không lộ mặt chúng cũng không dại gì ra tay với Hứa Điền Khanh đúng phiên tòa để vụ án tiếp tục bị đào xới đâu.” Dương Tịnh Hương tự nói với chính mình.
Quãng thời gian đơn độc này đã rèn cho Dương Tịnh Hương lối suy nghĩ độc lập, rồi cô lại ép mình không được bộc lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài để ai cũng không đoán được cô đang nghĩ cái gì.
Việc này thực sự có hiệu quả, cũng giúp cô mạnh mẽ và rõ ràng hơn.
“Cô Dương, tới phiên cô ra làm chứng.”
Ở trong căn phòng bí mật, nơi các nhân chứng được bảo vệ sẽ lưu trú ở đó, chờ đợi ra làm chứng trước tòa.
Dương Tịnh Hương bước ra, phiên tòa họp kín nên ngoại trừ những người có phận sự và người nhà nạn nhân thì không có thêm ai.
Thật ra, người làm công trong Tĩnh Thảo Viên toàn là những mảnh đời đơn độc, chẳng còn ai tham dự.
“Kia là...?” Dương Tịnh Hương tự hỏi.
Cô liếc mắt về hàng ghế người nhà Mộ Dung, trên hàng ghế đầu tiên là một người đàn ông, khí chất bất phàm, ánh mắt và vùng miệng có tương đồng với Mộ Dung Vu Quân nhưng gầy hơn nhiều, cũng trẻ hơn anh.
Dương Tịnh Hương ngờ ngợ, nhìn theo hướng ấy.
Đối phương thoáng nhìn cô rồi thờ ơ quay đi.
Phía bên cạnh có Mộ Dung Chính và Mộ Dung Việt.
“Hứa Điền Khanh.”
Dương Tịnh Hương thốt lên.
Trên vành móng ngựa, Hứa Điền Khanh khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt yếu ớt nhìn cô.
Dương Tịnh Hương thấy bao tử mình quặn cả lên.
Thực tế chuyện Hứa Điền Khanh vô tội hay không cô không dám chắc một trăm phần trăm, và suy tính của cảnh sát mau chóng kết thúc vụ án là không muốn bứt dây động rừng hay còn dụng ý gì khác Tịnh Hương cũng cần suy tính thêm nữa.
Nhưng, dù là vậy, khi nhìn thấy Hứa Điền Khanh khổ sở như thế, tâm tình cô trở nên xúc động, nước mắt không tự chủ trào ra.
“Chị Tịnh Hương!” Khóe môi Hứa Điền Khanh hơi mấp máy.
Dường như cũng thấy được Dương Tịnh Hương đang xúc động, nhưng rồi rất nhanh, cô lại quay ra hướng khác, không nhìn Tịnh Hương nữa.
Phiên tòa diễn ra đúng theo trình tự, Dương Tịnh Hương cũng đã có sẵn kịch bản lời khai.
Cuối cùng Hứa Điền Khanh chủ động nhận tội, bị phán chung thân vì luật pháp nhà nước không có tử hình do vấn đề nhân đạo và có giằng co giữa bộ luật giữa các đảng phái đối lập.
“Một kết quả ai cũng biết trước.” Dương Tịnh Hương khẽ nói với chính mình.
Điều quan trọng sau này là tính mạng Hứa Điền Khanh cần được đảm bảo trong khi bị giam giữ, ngày sau vô tội hay không sẽ có câu trả lời.
“Công lý cuối cùng đã được thực thi.” Tiếng Mộ Dung Chính nói ngay khi phiên tòa kết thúc, Dương Tịnh Hương theo cảnh sát rời đi.
Lúc này cô khẽ liếc về phía người nhà Mộ Dung.
Mộ Dung Vu Đình đã không còn ở đó nữa, còn Mộ Dung Chính lại nhìn cô với đôi mắt rất lạ, khác hẳn với lần trước cô gặp khi xử lý Thịnh Như Lan.
Trong lòng cô dâng lên dự cảm xấu.
“Cô Tịnh Hương! Chúng ta đi thôi! Chờ thêm mấy ngày nữa, tất cả bình ổn cô sẽ được về lại Tĩnh Thảo Viên.”
“Vâng.
Tôi sẽ chuẩn bị trước.”
Dương Tịnh Hương nói với viên cảnh sát rồi nhanh chóng bước về phía chiếc xe bọc thép chuyên dụng rồi trở về nhà an toàn.
“Cô Dương! Cô yên tâm, tôi biết trong lòng cô đang nghĩ điều gì, nhưng tôi cũng không thể bỏ dở vụ án ở đây để mình Hứa Điền Khanh gánh hết tội trạng được.
Vậy nên sự an toàn của Hứa Điền Khanh sẽ được chúng tôi tính toán rất kỹ.”
Dương Tịnh Hương lấy làm cảm kích cô khẽ gật đầu nhìn vị cảnh sát trung tuổi.
Trong khoảng thời gian này, địch ta khó phân định, Dương Tịnh Hương cũng dần học cách nhìn người, cô không dám hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không quá nghi ngờ.
“Tôi có chút việc cần nhờ ông, không biết có thể được hay không ạ?”
“Cô muốn làm gì sao?”
“Tôi có thể gặp Hứa Điền Khanh được không? Dĩ nhiên, chuyện này phải diễn ra bí mật.”
Dương Tịnh Hương nhìn vị cảnh sát với đôi mắt mong chờ.
Không phụ lòng mong mỏi của cô, sau một hồi suy nghĩ, đối phương cũng đáp:
“Được! Tôi sẽ lựa đường thu xếp.
Tốt nhất là đêm nay cô đi gặp luôn, tránh cho việc ổn định rồi phe bóng tối kia cũng cài cắm người vào giám sát Hứa Điền Khanh.
Khi ấy muốn làm gì cũng khó.”
“Vâng.
Tôi lấy làm cảm kích.” Dương Tịnh Hương cúi người chân thành nói.
Trong thời điểm này, cô biết khó có thể tin ai một trăm phần trăm, nhưng Dương Tịnh Hương không thể cứ chôn chân một chỗ.
Cô buộc phải hành động.
Mà hành động thì cần người, thế nên, dùng người thì không ngờ, đã ngờ thì không dùng.
Cô sẽ đánh cược một phen.
Cuộc đời luôn biến động.
Con người phải trưởng thành, trải qua mọi hỉ nộ ái ố, thăng trầm, bình lặng, biến cố thì mới có phúc phần về sau..