Dương Tịnh Hương mong chờ tới đêm, cô trằn trọc và cứ ngóng mãi ra ngoài cửa.
Vị cảnh sát vẫn chưa thấy đâu.
Cô bước chân về phía cổng đón người thì lại lần nữa nghe tiếng rao bán khoai nướng.
"Lại là ông ấy?"
Dương Tịnh Hương nhanh chóng đi tới.
Cô nhìn quanh một hồi để chắc chắn không ai dõi theo mình.
"Ông ơi, cho tôi hai củ khoai mật." Dương Tịnh Hương khẽ nói.
Cô không dám nhìn thẳng người bán khoai, mà hôm nay trời có chút mưa bay bay nên ông ta đội một cái mũ che xuống ngang mặt.
"Tôi gửi tiền." Dương Tịnh Hương nói rồi đưa tay lấy túi khoai mang về, cô hơi ngập ngừng vì có chút mong chờ người đàn ông này sẽ nói gì đó.
"Vậy..."
"Em cứ ăn đi! Khoai rất ngọt, nhất là ở trong nhân sẽ là mật."
Dương Tịnh Hương sửng sốt.
Thanh âm này dù có chút bị bóp méo nhưng rõ ràng đó là Mộ Dung Vu Quân.
"Rốt cuộc..." Dương Tịnh Hương toan nói.
Nhưng vừa vặn lúc này thì chiếc xe của vị cảnh sát kia đi tới, rọi đèn từ phía xa.
Có lẽ ông ta đã thu xếp xong chuyện tới gặp Hứa Điền Khanh.
Dương Tịnh Hương không dám nấn ná, cầm lấy túi đồ ăn vừa mua, miệng khẽ đáp:
"Tiền của ông.
Ngày mai ông vẫn bán khoai chứ."
"Còn tùy nếu trời không mưa quá lớn."
Tiếng nói của người bán khoai vừa đến thì vị cảnh sát từ trên xe cũng thò cổ ra:
"Cô mua khoai à? Bữa tối không đủ no sao?"
"Chào ông.
Tôi buồn chán mà.
Khi buồn chán, đồ ăn là một người bạn rất tốt."
Khi Dương Tịnh Hương đáp mấy lời này thì đối phương cũng đỗ được xe vào bên lề đường, mở cửa bước xuống, tới đi song song với Dương Tịnh Hương.
"Cũng may cô Dương thuộc kiểu người khó hấp thu, nếu không ăn tinh bột vào đêm như vậy sẽ rất dễ tăng cân.
Tôi thì phải cắt khẩu phần tinh bột mấy năm nay trong thực đơn rồi."
Dương Tịnh Hương cười nhẹ một cái rồi cả hai đi vào bên trong.
Cuộc trò chuyện phiếm cũng theo đó mà kết thúc.
"Chuyện cô nói với tôi ấy, đêm nay chưa thu xếp được đâu.
Có vẻ như cấp trên của tôi rất quan tâm vụ án này, bởi vậy mọi chuyện đều rất cẩn trọng.
Tôi sẽ cố giúp cô.
Nhưng cô biết đấy, nếu như có thể biết mục đích cô gặp Hứa Điền Khanh là gì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Dương Tịnh Hương cũng không bất ngờ với câu trả lời này.
Hứa Điền Khanh chịu mức án cao vì thảm sát, cũng chịu sự quản thúc ở một trong những nhà tù khắc nghiệt nhất, tước quyền thăm nom vậy nên nếu như không phải một quan chức cấp cao sẽ khó lòng thu xếp được chuyện này.
"Cô có nghe tôi nói không thế?" Vị cảnh sát tiếp tục nói, có vẻ như giây phút Dương Tịnh Hương ngẩn người suy nghĩ đã bị lọt vào mắt ông ta.
"À, dĩ nhiên rồi ạ.
Chỉ là tôi thất vọng nên mới thế." Dương Tịnh Hương vội vàng đáp.
"Vậy cô có thể cho chúng tôi biết, hoặc là cô biết đấy...!tìm một lý do chính đáng thì khả năng được gặp Hứa Điền Khanh cũng cao hơn."
Dương Tịnh Hương nhíu mày lại.
Viên cảnh sát trước mặt quả nhiên là một người có thể dùng.
Ông ta biết yêu cầu của cấp trên sẽ là như thế, cũng biết Dương Tịnh Hương không đời nào nói mục đích chính nhưng vẫn cố tình gợi ý cô tìm lý do.
Điều này thể hiện động cơ khá rõ ràng.
"Tôi rất biết ơn ông, thật đấy.
Tôi vốn chỉ là một cô gái đơn thuần, có một cuộc sống không thể nào tẻ nhạt hơn đột nhiên bị lôi vào câu chuyện hoang đường này, vậy thì ông nghĩ tôi có lý do gì để gặp Hứa Điền Khanh để hỏi cho rõ một điều vì sao cô ấy lại hành động như vậy chứ? Đối với những người như ông, như Mộ Dung Vu Quân thì mọi chuyện xảy ra là bởi tranh đoạt, lợi ích.
Nhưng tôi, đơn thuần chỉ là muốn thấy rõ lòng người mà thôi.
Tôi còn có mục đích gì khác để gặp Hứa Điền Khanh chứ?"
Dương Tịnh Hương nói một thôi một hồi, từng lời vừa mạnh mẽ, vừa mềm dẻo, đánh thẳng vào tâm lý đối phương.
"Ra vậy." Vị cảnh sát nhàn nhạt đáp.
Cô thừa biết đối phương không tin cô, không tin những gì cô nói.
Nhưng cô tuyệt đối chẳng còn có cách nói khác.
Trong mắt mọi người, cô chỉ là một người phụ nữ bị Mộ Dung Vu Quân đưa về, Hứa Điền Khanh là người ở bên cạnh chia sẻ với cô, vậy thì ngoài việc cảm thấy bị phản bội, thấy đau lòng vì những mất mát từ chính người thân yêu mang lại thì còn lý do nào được nữa đây?
"Tôi sẽ chuyển lời cô đến sếp của tôi.
Hy vọng chúng ta đều được toại nguyện."
Dương Tịnh Hương nở một nụ cười.
Là chúng ta, không phải riêng mình Dương Tịnh Hương.
Lời này có ý.
Đối phương và cô bây giờ là quan hệ hợp tác, và vị cảnh sát này không ngần ngại nói ra chuyện đó.
“Như thế cũng tốt.
Rất thẳng thắn, mình dùng ông ta, ngược lại ông ta cũng xem mình là công cụ dụ rắn ra khỏi hang.
Vậy là hòa.” Dương Tịnh Hương tự nói với chính mình.
Cô đưa bàn tay vào trong túi, cầm lấy túi hương mà Mộ Dung Vu Quân đưa cho mình, tay còn lại cầm chắc lấy túi khoai lang mật nướng để tự thấy mình mạnh mẽ hơn..