Vu Quân ngồi trong phòng khách sạn giải quyết mớ hỗn độn từ tập đoàn.
Mấy ngày hôm nay anh đi công tác, làm việc bất kể ngày đêm, không có thời gian mà nghỉ ngơi.
“Reng!...” Đột ngột tiếng điện thoại vang lên.
Vu Quân nghi hoặc nhấc máy.
“Anh họ, Tịnh Hương biến mất rồi!” Đầu dây bên kia Mộ Dung Lan thảng thốt gọi, khẩn trương trong từng hơi thở.
Dưới lớp mặt nạ, nộ khí Vu Quân tỏa ra dọa người, anh chưa kịp hỏi thì hòm email vang lên thông báo.
Anh ấn nút mở email, lập tức đôi mắt anh tối đen lại, bàn tay co thành nắm đấm.
“Tịnh Hương! Thương nhớ em rất nhiều, hẹn em vào đêm ngày mười lăm bên ngoài Tĩnh Thảo Viên, anh sẽ đón em.” Người gửi là Tử Phong và người nhận là Tịnh Hương.
“Đi rồi? Các người trông coi kiểu gì vậy? Hả?” Tiếng anh như hét vào cái điện thoại.
Mộ Dung Lan giật bắn mình, răng cắn chặt lấy môi đến bật máu để ngăn mình không run lên.
“Dạ, là cô Dương...!trốn dùng máy tính gửi tin đi...!Em tình cờ phát giác vì cô ấy quên không thoát email ra.
Hiện em đã cho người đi tìm...”
Vu Quân lập tức phát điên.
Anh gầm lên: “Tìm người! Lũ vô dụng! Nếu không tìm thấy Tịnh Hương thì cuốn xéo hết đi!” Vừa mắng, anh đồng thời cầm điện thoại ném mạnh vào tường:
“Choang! Bịch!”
Chiếc điện thoại nện thẳng vào bình sứ khiến nó vỡ tan tành trên nền đá hoa cương.
Đôi mắt anh rực lửa, bàn tay nổi gân xanh lên trông vô cùng đáng sợ.
“A!” Mộ Dung Vu Quân bắt đầu đập phá.
Anh đã hoàn toàn đánh mất bình tĩnh.
Anh điên cuồng như là thú hoang đạp đổ bất cứ thứ gì.
Căn phòng bỗng chốc trở nên vô cùng hỗn loạn.
“Xẻng!”
“Rầm! Rầm!”
“Ding!”
Hàng loạt những thanh âm chói tai vang lên.
Bạch Đình từ bên phòng bên cũng nghe rõ mồn một vội vàng chạy qua.
Anh ta xô cửa xông vào.
“Cậu chủ! Cậu chủ! Đừng tự làm mình bị thương!”
Bạch Đình nhào tới, ôm lấy người Mộ Dung Vu Quân nhưng không ăn thua, bị kìm hãm anh càng điên cuồng hơn không cách nào xoa dịu được.
Bạch Đình bị Vu Quân xô ngã nhào trên sàn nhà.
Anh ta muốn xông tới mà đối phương quá đỗi hung hãn.
“Cút! Cút hết đi! Cút hết đi!” Vu Quân gào lên, thanh âm như tiếng vỡ nát.
Sâu trong nội tâm đó chính là biểu hiện của đau khổ cùng cực, cũng là cô đơn đến xé lòng.
“Cậu chủ!” Bạch Đình có phần bất lực, anh ta không dám tiến thêm, để cho Vu Quân trút cơn giận của mình lên đồ vật.
Nhân viên khách sạn cũng chạy đến.
Vừa tới cửa, họ nhìn căn phòng tổng thống mà mồm miệng không khép nổi vì quá kinh hãi.
“Yên tâm.
Bên trong là ông chủ của các cô, thiệt hại không đến các cô phải lo.” Bạch Đình mệt mỏi nói, rồi anh ta phẩy tay cho mấy nhân viên rời đi, còn ra hiệu họ đóng cửa lại.
“Mau trở về Hàn Ninh.
Ngay lập tức!”
Mộ Dung hét lên, anh hầm hầm đạp cửa xông ra trong khi Bạch Đình còn chưa kịp phản ứng gì cả.
“Cậu chủ! Cậu chủ!” Bạch Đình tuyệt vọng chạy theo, mặt nhăn mày nhó.
Cho đến giờ phút này Bạch Đình vẫn chưa biết Vu Quân tức giận vì điều gì.
Lúc này, ở Tĩnh Thảo Viên trải qua một phen nhốn nháo.
Vệ sĩ gần như lật tung từng tấc đất lên, vạch từng ngọn cỏ ra tìm Tịnh Hương mà không thấy đâu.
Mộ Dung Lan chạy ngược chạy xuôi, thỉnh thoảng lại đưa tay lên miệng cắn vì quá căng thẳng.
“Reng!” Tiếng điện thoại vang lên làm cô ta giật bắn mình, hoảng hồn đến mức suýt chút thì rơi cả tim ra ngoài.
“Đã xong.
Chúng tôi đã nhận được hàng.”
Mộ Dung Lan nghe xong thì môi mỏng cong lên, đôi mắt thấp thoáng tia nhìn hiểm độc đắc thắng.
Cô ta tự nói với lòng mình:
“Dương Tịnh Hương! Là do cô ngu!”
“Cô Mộ Dung Lan, Bạch Đình nói cậu chủ đang bay về.
Chúng ta phải làm sao đây?” Từ bên ngoài cô giúp việc tên Lê Hà Thư vội vã chạy tới thông báo, khuôn mặt cực kỳ căng thẳng.
Mộ Dung Lan cất lại chiếc điện thoại, cũng giả bộ sợ hãi theo nói:
“Chúng ta cố gắng tìm kiếm.
Nếu không thấy...!chịu tội thôi chứ biết làm thế nào.”
Lê Hà Thư bật khóc ngay tức khắc.
Trong nhà họ Mộ Dung này ai mà không biết cơn giận của Vu Quân đáng sợ đến thế nào.
Thậm chí có người vì sợ quá mà còn trụy tim đi cấp cứu.
“Khóc lóc cái gì? Mau đi tìm đi.” Mộ Dung Lan nạt nộ, Lê Hà Thư liền nín bặt chân chạy như bay lao ra trong bóng tối tìm người.
Vu Quân bay trở lại Hàn Ninh, nhưng anh không về Tĩnh Thảo Viên.
Anh lao tới nhà họ Tống, tông thẳng xe vào cánh cửa lớn của họ.
“Chuyện gì vậy?” Tống Tử Hàng chạy ra kinh hoàng nhìn cánh cổng nhà mình đã bị một chiếc xe húc vào.
Từ trên xe Mộ Dung Vu Quân sải chân bước ra, khí thế kinh người.
“Cậu...!Mộ Dung...?” Tống Tử Hàng lắp bắp như không tin được người mình nhìn thấy trước mặt.
Vu Quân không thèm để ý đến ông ta.
Anh xông thẳng tới phía Tống Tử Phong cũng vừa từ trên lầu chạy xuống xách cổ lên bóp chặt:
“Dương Tịnh Hương ở đâu?”
Tống Tử Phong kinh hoảng bị kẹp chặt đến mức không thở nổi, mắt sợ hãi run rẩy nhìn Vu Quân, bàn tay đưa lên cố gỡ gọng kìm trên cổ.
Cả nhà họ Tống khiếp vía, Tống phu nhân mặc nguyên bộ đồ ngủ lụa mỏng manh chạy xộc ra gào lên:
“Con trai, sao thế này? Cậu...!cậu nương tay.
Có chuyện gì từ từ nói.”
Tiếng Tống phu nhân khẩn khoản, còn Tống Tử Phong đã mất không khí đến mức mặt xanh như tàu lá.
Tống Tử Hàng sợ quá, hai chân run lên không đứng nổi:
“Cậu Mộ Dung...”
“Mang Dương Tịnh Hương ra đây!” Sau lớp mặt nạ, Vu Quân trợn mắt lên, môi mỏng rít qua kẽ răng, gằn từng chữ.
“Huhu.
Không có...!Ở đây không có Dương Tịnh Hương, anh tha cho con trai tôi đã.”
“Đúng đúng, muốn Tử Phong nói phải buông ra trước.” Cả hai người nhà họ Tống gần như là quỳ xuống thuyết phục van lơn.
Đôi mắt Vu Quân liếc xéo một cái.
Tống phu nhân giật bắn mình kêu “Á” một tiếng.
“Phịch!” Tử Phong bị bàn tay thô to như gọng kìm ném xuống.
Hắn thở gấp gáp để lấy không khí, mặt cắt không còn giọt máu.
“Nói mau, Tịnh Hương ở đâu?” Thanh âm của Vu Quân vẫn không dịu đi chút nào, cũng rất thiếu kiên nhẫn.
Tống Tử Phong vội vã:
“Không có, tôi không có gặp Tịnh Hương...”
“Nói dối! Mau khai ra mấy người đã mang cô ấy đi đâu?”
“Tôi không biết.
Huhu...!Tôi không biết thật mà.” Thanh âm tuyệt vọng vang lên.
Ánh mắt Vu Quân sắc bén quét qua cả nhà họ Tống một lượt.
Anh gầm lên đe dọa:
“Nếu không mang Tịnh Hương trở lại nhà họ Tống các người đừng hòng tồn tại.”
“Huhu...!Không có...!Xin cậu tha cho chúng tôi...” Tống phu nhân quỳ xuống, bò rạp trên đất muốn bám lấy gót giày của Vu Quân mà van xin.
Tống Tử Phong run rẩy lê về phía mẹ mình ôm lấy bà ta.
Vẻ thư sinh hàng ngày biến đâu mất, trông lúc này hắn hèn mọn vô cùng.
“Cậu Mộ Dung! Tôi nói thật...!tôi không biết Tịnh Hương ở đâu.
Tôi thậm chí đã phủi sạch mọi quan hệ.”
Môi mỏng của Vu Quân nhếch lên, khinh bỉ nhìn Tống Tử Phong.
Anh nói:
“Khá lắm.
Đây là các người tự chọn.
Hạn cho các người đến sáng mai mang Tịnh Hương trở lại.
Nếu không các người biết hậu quả rồi đó.”
Mộ Dung Vu Quân không nói thêm lời nào sau đó Anh co chân đạp thẳng chiếc ghế trong sảnh khiến nó bay vèo một cái xô thẳng vào cột nhà.
“Ui...” Tống phu nhân ôm chặt lấy con trai, vì khiếp sợ mà lại kêu lên không tự chủ.
Tống Tử Hàng mặt trắng như tượng sáp, hai chân run dọ vào nhau nói không lên lời, chỉ biết kinh hoàng nhìn bóng dáng Vu Quân rời đi..