Người cảnh sát rời đi, chỉ còn lại Dương Tịnh Hương với Bạch Đình.
Những người bảo vệ trong nhà an toàn vẫn làm nhiệm vụ thầm lặng xung quanh căn nhà.
Cô kéo màn gió, thận trọng bẻ đôi củ khoai mật ra.
“Mật ngọt.
Anh ấy đã nói thế.”
Dương Tịnh Hương lẩm bẩm trong miệng.
Cô chắc chắn người bán khoai lang hôm nay là Mộ Dung Vu Quân.
Nhưng tại sao anh phải ngụy trang như vậy? Nhà Mộ Dung căn cơ sâu như thế, đội vệ sĩ được đào tạo bài bản, anh hoàn toàn có thể trú ngụ ở một nơi nào đó, sai người làm đi thực hiện.
Rốt cuộc đối thủ của anh là ai mà khiến anh buộc lòng phải ẩn mình tới mức này?
“Hương!”
Tịnh Hương chỉ nhìn thấy một chữ “Hương” ở trong tờ giấy giấu giữa củ khoai.
Khuôn mặt cô liền biến sắc.
Cô nhắm mắt lại, mường tượng ra mọi việc.
“Chữ Hương, túi hương, mùi hương trong đường hầm, phòng điều hương của Hứa Điền Khanh.” Dương Tịnh Hương lẩm bẩm.
Trong trí nhớ mơ hồ của cô chữ “Hương” này có nghĩa.
Năm đó ông ngoại cô có nói cái tên của cô mang một câu chuyện đặc biệt.
Dương Tịnh Hương giật mình.
Ngay cả mẹ cô cũng tên Vân Hương.
“Không được, mình phải về nhà họ Diệp một chuyến.”
Mấy ngày sau, việc thu xếp cho Dương Tịnh Hương gặp Hứa Điền Khanh vẫn chưa có tin tức.
Dương Tịnh Hương cũng có thể trở về Tĩnh Thảo Viên nhưng cô chưa muốn.
Cô cần thời gian tìm hiểu thông điệp mà Vu Quân để lại cho cô.
“Cũng nên về nhà họ Diệp thôi.” Dương Tịnh Hương nói.
Kỳ thực nhà họ Diệp đã chẳng còn ai, chỉ giữ lại một hai người coi sóc hương khói, thỉnh thoảng Diệp Vân Du sẽ trở về, còn cậu của cô sớm đã theo đuổi nhiếp ảnh, định cư ở nước ngoài rồi.
“Cô Tịnh Hương! Là cô phải không?” Vị quản gia già nhìn thấy Dương Tịnh Hương ngoài cửa thì vui mừng cười niềm nở.
Ông mở rộng cổng đón Dương Tịnh Hương trở lại.
“Bác Khả.
Bác khỏe chứ?”
“Tôi khỏe, rất lâu rồi không thấy cô.
Cô thế nào rồi? Chuyện nhà họ Tống có ảnh hưởng tới cô không?”
Cố Định Khả là một người làm lâu năm ở nhà họ Diệp.
Ông theo ông ngoại cô từ hồi còn làm trong quân đội, tính tình điềm đạm, biết điều, cũng rất hiểu biết.
“Dạ, cháu không sao.”
Dương Tịnh Hương về nhà Mộ Dung gán nợ không truyền ra ngoài, chỉ có nhà họ Dương biết, còn nhà Mộ Dung thì ngoài người trong Tĩnh Thảo Viên lại chẳng hề nghe đến câu chuyện gán nợ luôn vậy nên phía nhà họ Diệp đương nhiên cũng không thể nghe.
Mà, ông ngoại đã mất được mấy năm, chỉ còn họ hàng xa xôi thì ai quan tâm đến chuyện một cô cháu gái có mẹ mất sớm nữa chứ?
“Cháu vào thắp hương cho ông bà và các cụ.” Dương Tịnh Hương nói nhanh.
Dương Tịnh Hương bước vào bên trong từ đường, hương khói nghi ngút, sau đó cũng trở ra.
Cố Định Khả đã chờ cô bên cạnh bàn trà dưới gốc cây hoa hạnh.
“Cô Tịnh Hương vẫn thích trà chứ?”
“Dạ vẫn thích ạ.”
“Cô rất giống mẹ cô.
Năm xưa, khi cô chủ Vân Hương còn trẻ suốt ngày chỉ ủ trà, rồi làm hương liệu, trong nhà không biết treo bao nhiêu là túi hương.”
“Mẹ cháu...!túi hương?” Dương Tịnh Hương giật mình hỏi.
Khuôn mặt không giấu được vẻ ngạc nhiên, dường như đã nhớ lại thứ gì đó.
Cô mất mẹ từ nhỏ, vậy nhưng tính cách cô và mẹ khá tương đồng.
Tuy vậy, cô thừa hưởng khả năng ủ trà, còn về hương thì cô chưa từng nghĩ đến, cũng chưa từng thử.
“Đúng thế, mẹ cô rất hay từ mày mò làm hương, phối các loại hoa cỏ lại với nhau, giữ túi hương bên người.
Đặc biệt khứu giác của mẹ cô cực kỳ nhạy bén.”
Người quản gia già nói thêm.
Dương Tịnh Hương trong lòng mơ hồ nhớ đến rất nhiều câu chuyện thuở nhỏ ông ngoại kể cho cô nghe.
“Bác có biết vì sao mẹ cháu tên Hương, cháu cũng tên Hương không bác? Bà ngoại của cháu cũng là người thích điều hương ạ?”
Cố Đình Khả thay đổi sắc mặt nhất thời không nói được.
Mãi một lúc sau, ông vuốt mái tóc đã bạc của mình một cái rồi nói:
“Không biết cô có rõ tổ tiên đằng ngoại, tức cụ ngoại của cô là con cháu của một bộ tộc cổ trên đồng cỏ hay không?”
“Dạ!”
Cố Đình Khả thủng thẳng kể tiếp:
“Năm đó cụ nội cô, cha của đại tướng Diệp Thoại Khanh chỉ là anh lính quèn bị lạc vào một vùng đất xa lạ ngoài thảo nguyên được cụ bà của cô giải cứu.
Hai người nên duyên rồi cụ bà theo cụ ông về Hàn Ninh này xây dựng nên dòng họ Diệp.”
“Chuyện này thì cháu cũng có mấy lần nghe ông ngoại nhắc tới ạ!” Dương Tịnh Hương không giấu diếm mà nói.
Cô chờ đợi đối phương lên tiếng sau lời còn dang dở.
“Cụ bà thích điều hương vì là truyền thống dòng tộc.
Nhưng mấy thứ này chỉ truyền dạy con gái mà cụ bà không có con gái nên khi cô Vân Hương được sinh ra thì cụ bà đặt tên có chữ Hương, truyền dạy rất nhiều bí kíp mang về từ đồng cỏ quê hương mình.
Đúng là thiên phú một phần, chăm chỉ chín phần, cô Vân Hương điều hương rất giỏi, thậm chí còn giỏi hơn cả cụ bà nữa.
Tiếc rằng cô chủ yểu mệnh nên chẳng thể nào dạy được cho cô Tịnh Hương đây.”
“Nói như vậy, tên của cháu cũng có nguồn gốc thế này ạ?”
“Đúng vậy.
Tên Tịnh Hương là do đại tướng Diệp đặt.
Ngài ấy nghĩ đến mẹ mình, lại nghĩ đến cô Vân Hương nên cũng đặt tên cô có chữ Hương.
Nhưng là “Tịnh”, không phải “Vân”.
Hương của mây thì bay theo gió, hương của cô là đồng cỏ tĩnh lặng, gần gũi, thanh tao.”
Dương Tịnh Hương dường như hiểu được rất nhiều điều trong cuộc nói chuyện này.
Cô đưa tay xuống túi áo mình, trong đó có túi hương của Mộ Dung Vu Quân.
Cô đánh bạo hỏi:
“Nó chỉ đơn thuần như vậy, hay còn ý nghĩa khác ạ? Với lại, bộ tộc của cụ bà...!họ còn không ạ? Cháu thật sự muốn biết.”
Lần này thì Cố Đình Khả đổi sắc hoàn toàn, thậm chí lẩn tránh cái nhìn của Tịnh Hương, xem ra câu trả lời kia không thỏa mãn cô, cô cũng không phải hỏi để cho vui.
“Cô Tịnh Hương! Cô biết cái gì rồi?”.