“Bây giờ chỉ có thể tìm anh ấy.” Dương Tịnh Hương lại nói với chính mình.
Cô đã suy nghĩ suốt cả quãng đường đi lúc trở về nhà an toàn.
“Vu Hương Đền.
Cạnh chữ “Hương” có một chữ “Vu”.
Chữ “Vu” có nghĩa là đồng cỏ, nó biểu trưng cho quê hương của bà nội hay nó còn có ý nghĩa khác? Chữ “Vu” này trong tên Vu Quân có liên quan đến nhau không?”
Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu Dương Tịnh Hương.
Cô không hiểu, cuộc sống của cô lúc đầu vốn rất bình lặng, thế rồi từ sau khi Mộ Dung Vu Quân xuất hiện thì nó không còn như thế nữa.
Và, đến lúc này cô mơ hồ nhận ra, đây là định mệnh của cô, không liên quan đến Vu Quân, thậm chí cô có cảm giác Mộ Dung Vu Quân xuất hiện bên cạnh cô, lựa chọn cô cũng liên quan đến việc này.
“Dương Tịnh Hương! Cô trở về rồi!” Đón cô ở cửa căn nhà an toàn là vị cảnh sát nọ.
Nhìn thấy người đàn ông này cô thu phục lại biểu tình bình thường.
“Chào ông! Ông tới giúp tôi trở về sao?”
“Đúng thế! Mọi việc đã sắp xếp xong rồi.
Phía nhà Mộ Dung cũng nhận được thông báo cô sẽ về Tĩnh Thảo Viên.”
“Bạch Đình.
Tôi chỉ cần đảm bảo anh ấy sẽ được chăm sóc tốt nhất.
Được như vậy tôi lấy làm cảm kích.” Dương Tịnh Hương nhẹ nói.
Vướng bận duy nhất của cô lúc này là Bạch Đình.
Mặc dù trong lòng cô đã có một vài lời đáp cho chuyến trở về này, nhưng nếu để Bạch Đình theo cô, thực sự là rất nguy hiểm.
Cô không dám đánh cược.
“Vậy cô vào thăm cậu ta rồi chúng ta xuất phát.”
“Được.”
Dương Tịnh Hương bước nhanh vào trong phòng của Bạch Đình.
Đối phương vẫn nằm im lìm trên giường, hô hấp vẫn phải nhờ đến thiết bị trợ thở.
Tâm tình Dương Tịnh Hương nặng nề trở lại:
“Bạch Đình! Anh phải cố gắng, nhanh thôi tôi và Vu Quân sẽ đón anh về.
Bảo trọng!”
Dương Tịnh Hương nói xong câu này thì bàn tay khẽ nắm lấy Bạch Đình.
Đối với cô, người đàn ông này không chỉ là một vệ sĩ.
Còn nhớ khi mới tới Tĩnh Thảo Viên, chính Bạch Đình đã cho cô rất nhiều lời khuyên chân thành, cũng chính đối phương đã bóc trần bộ mặt Tống Tử Phong và Dương Thanh Vân giúp cô.
Xem như cô cũng nợ anh một ân tình, coi Bạch Đình giống như một người bạn vậy.
“Tôi về trước.
Anh ở lại bảo trọng nhé!”
Dương Tịnh Hương nói xong thì nhẹ đặt vào tay anh chiếc lá trà đắng đã khô.
Thứ mà cô chắc chắn Hứa Điền Khanh đã để lại.
Cô bước nhanh ra bên ngoài
Chiếc xe chở cô và vị cảnh sát kia rất nhanh đã trở về Tĩnh Thảo Viên.
Đón cô là Mộ Dung Vu Đình, còn có cả mấy người nhà Mộ Dung.
“Phiên tòa đã kết thúc.
Chúng tôi đã loại cô Dương đây ra khỏi chương trình bảo vệ nhân chứng.” Vị cảnh sát nói.
Mộ Dung Chính nhanh nhảu lên tiếng:
“Vậy còn Vu Quân nhà chúng tôi đã có tin tức gì chưa? Còn nữa, cậu Bạch Đình thì sao?”
“Thưa ngài, chúng tôi vẫn đang tìm kiếm.
Hiện tại có nguồn tin cho thấy cậu Vu Quân đã rời Tĩnh Thảo Viên trước khi vụ việc xảy ra, chúng tôi tìm được bằng chứng anh ấy đã đi vào Đảo Vực Vòng.
Ông biết đấy, đây là một nơi thần bí, để có được tin tức không dễ, tin tức tới được đó cũng không dễ.
Chúng ta trước mắt chỉ nên chờ.
Có điều chúng tôi chắc chắn, cậu Vu Quân không hề có mặt hay bị bất cứ tác động nào từ Hứa Điền Khanh hôm đó.
Cô ta ra tay sau khi anh ấy rời đi, chỉ có Bạch Đình xấu số ở lại.
Lời khai trong phiên tòa ngài cũng nghe cả rồi.
Vụ án cũng đã khép lại.”
Vị cảnh sát nói rất lưu loát, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào.
Mộ Dung Chính nhìn đối phương, vẻ như không tin tưởng cũng không làm được gì.
Dương Tịnh Hương liếc mắt nhìn, từ đầu đến cuối, Mộ Dung Vu Đình không ra mặt, ngược lại âm thầm quan sát diễn biến.
“Thôi, tôi xin phép rời đi.
Vụ án đã khép lại, người cũng bị bắt rồi, cô không cần lo lắng hay ám ảnh về nó.” Vị cảnh sát nói thêm sau đó cúi chào rồi ra xe.
Chiếc xe lăn bánh xa dần khung cảnh Tĩnh Thảo Viên.
“Cô Dương! Chuyện của Vu Quân nhà chúng tôi hiện nay vẫn rất mờ mịt, không có tin tức.
Cho dù cô và Vu Quân chưa có quan hệ hợp pháp trên văn bản nhưng chúng tôi không muốn để cậu ấy trở lại mà khó xử.
Vậy nên cô có quyền lựa chọn hoặc ở lại Tĩnh Thảo Viên hoặc trở về nhà họ Dương.”
Mộ Dung Chính là người cất tiếng.
Không khó để Dương Tịnh Hương nhận ra đối phương muốn đuổi người nhưng vẫn ra vẻ tử tế, sợ nếu Mộ Dung Vu Quân quay lại thì khi ấy anh hỏi tội nên không dám làm quá.
“Tôi sẽ chờ anh Vu Quân, sau ba tháng nếu không có tin tức của anh ấy, tôi sẽ trở về nhà họ Dương.” Dương Tịnh Hương nhanh chóng nói.
Mộ Dung Chính nhìn cô chằm chằm, nhịn lại những suy nghĩ và ghét bỏ trong lòng.
Ông ta nặn một nụ cười:
“Vâng.
Chúng tôi hy vọng không có ngày ấy.”
Trong khi Dương Tịnh Hương và Mộ Dung Chính nói chuyện, Mộ Dung Vu Đình đứng tựa ở cửa.
Mấy ngày nay tin tức về sự xuất hiện thêm một nhân tài xuất chúng, em trai Vu Quân từ nước ngoài trở về đã thu hút sự chú ý của truyền thông, nổi đình nổi đám trên mặt báo, mang lại cho tập đoàn những tín hiệu lội ngược dòng đáng để vui mừng.
Dương Tịnh Hương biết tất cả, cô cúi người rồi nhanh chóng đi về căn phòng cũ của cô.
“Vậy mà...!mới đó đã qua biết bao nhiêu kiếp người.” Dương Tịnh Hương cảm thán.
Ngồi trong phòng, cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những khuôn mặt nhỏ nhắn, những bóng dáng quen thuộc giờ lại chẳng thấy đâu.
“Cốc cốc.” Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên.
Dương Tịnh Hương quay người nhìn ra.
Mộ Dung Vu Đình bước vào với một khay trà trên tay:
“Xin chào! Tôi là Mộ Dung Vu Đình, em trai của Vu Quân!”
“Anh bớt đi được rồi đấy.
Nhây hoài.
Lúc trong phiên tòa em đã thấy và ngờ ngợ, đến vừa rồi nhìn anh tựa cửa quan sát thì em chắc chắn chẳng có Mộ Dung Vu Đình nào cả.
Anh là Vu Quân.
Tưởng gầy đi, trắng hơn, trẻ hơn mà lừa được em à?” Dương Tịnh Hương nhíu mày giận dỗi nói.
Mộ Dung Vu Quân bật cười thành tiếng, kéo Dương Tịnh Hương vào lòng:
“Mới nhìn mặt anh có một lần mà nhận ra được sao?”
“Coi thường em quá rồi đó.” Dương Tịnh Hương dụi đầu vào ngực Mộ Dung Vu Quân, có rất nhiều điều thắc mắc, muốn hỏi nhưng rồi lại không thể nói ra.
Nhưng cô biết chắc một điều quan hệ của Vu Quân và cô sẽ thay đổi kể từ hôm nay.
Bản thân cô cũng có lý do để ở lại bên anh, không đơn thuần chỉ là yêu nữa..