Độc Chiếm Rơi Vào Lưới Tình FULL


“Bom ư?” Hứa Kim Hoan, Trần Viễn Thụy và Dương Tịnh Hương cùng lúc thốt lên.
Bọn cướp này thực sự không phải là cướp thông thường, nếu không chúng cũng không hành động liều lĩnh và trang bị vũ khí như vậy.
“Đại ca, anh điên rồi.

Chúng ta đã thỏa thuận chỉ liều mạng vào tòa nhà này...” Bất chợt một tên cướp thốt lên, xông thẳng tới gã đàn ông đang đứng ở quầy thanh toán.
Dương Tịnh Hương liền hiểu ra, nội bộ chúng có lục đục, kẻ cầm đầu có mục đích khác trong khi đám vo ve lại chỉ đơn thuần muốn chơi lớn, cướp tại tập đoàn Mộ Dung.
“Câm miệng.

Nếu mày không theo thì bỏ mạng luôn đi.

Mày nghĩ tao cần mấy đồn bạc lẻ của bọn nhà giàu ở đây sao?”
Tiếng tay đại ca quát lên, lần này hắn còn không thèm dùng đến máy bóp âm thanh nữa.
Trong quán, tiếng khóc thút thít vang lên phân tán sự chú ý của đám cướp, ngoại trừ tên cầm đầu, các tên khác có phần hoang mang hơn.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Đột ngột từ bên ngoài một bóng đen thoăn thoắt lao tới, dùng súng bắn thẳng vào những tên cướp nhanh đến mức chúng ngã xuống rồi còn không biết ai đã bắn mình.
Cái bóng đen điên loạn đánh chém, hoàn toàn không giống người thường.

Dương Tịnh Hương lập tức nhận ra đó là Mộ Dung Lan.


Cô ta đã đến, như một cỗ máy điên cuồng.
“Cẩn thận!” Trần Viễn Thụy đột ngột lên tiếng.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ta nhấc hẳn cái tay bị cột vào quầy pha chế, lấy đó làm điểm tựa đạp về phía Mộ Dung Lan vì rõ ràng Mộ Dung Lan đang nhắm về phía Dương Tịnh Hương.
“Rắc!” Bàn tay Mộ Dung Lan túm lấy chân Trần Viễn Thụy bẻ rắc một cái.

Trần Viễn Thụy ngã xuống, mặt mày nhăn nhó.

Hứa Kim Hoan thấy con trai bị hạ liền xông ra, bà ta túm được một khẩu súng trên nền đất nhắm thẳng phía Mộ Dung Lan mà bắn.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!” Liên tiếp đạn nhả, Dương Tịnh Hương lợi dụng lúc đó cô cũng tìm tới một khẩu súng, tấn công Mộ Dung Lan từ phía khác.
“Bụp.

Bịch!” Mộ Dung Lan điên cuồng lao tới túm lấy Hứa Kim Hoan.

Cô ta còn chưa kịp làm gì thì Dương Tịnh Hương nhảy lên lưng cô ta từ phía sau túm chặt lấy đầu trước sự kinh ngạc của rất nhiều người.
“Bác Trần đánh vào bụng cô ta!” Dương Tịnh Hương hét lên.

Cô biết, Mộ Dung Lan đã là một cỗ máy, không còn cảm xúc gì.

Điểm yếu của cô ta chắc chắn nằm ở vùng bụng, nơi các cơ quan nội tạng vẫn của con người.

Trong tình huống này cô thừa hiểu cô ta đã không còn nghe lệnh Mộ Dung Vu Quân nữa.
Hứa Kim Hoan nghe lời Dương Tịnh Hương, hạ súng xuống bụng của Mộ Dung Lan bắn liền mấy phát:
“Đoàng! Đoàng!”
Nhưng Mộ Dung Lan vẫn đứng đó, hoàn toàn không có đau đớn gì.

Dương Tịnh Hương đâm hoang mang, cô cảm nhận được lực tay của Mộ Dung Lan đang túm lấy Hứa Kim Hoan nâng lên chuẩn bị ném xuống.
Trong khoảnh khắc đó, Dương Tịnh Hương liền dùng bàn tay của mình kẹp chặt lấy cổ Mộ Dung Lan dùng hết sức bình sinh vặn ngược lại.
“Rắc!” Tiếng kêu vang lên.

Nhưng Mộ Dung Lan lại quay hẳn đầu về phía Dương Tịnh Hương.

Lúc này thì Dương Tịnh Hương triệt để nhận ra đối phương chỉ là một cỗ máy được lắp ráp bằng một loại hợp chất đặc biệt, khuôn mặt giống Mộ Dung Lan mà thôi.


Cô kinh hồn bạt vía.
“Cô...”
“Bịch!” Hứa Kim Hoan quả nhiên bị ném xuống.

Bà ta văng ra một đoạn, ngã đè vào Thanh Vân.
“A!” Dương Thanh Vân và Tô Thiên Cơ sợ mất mật cùng lúc hét lên.”
“Cô phải chết.” Mộ Dung Lan khào khào nói.

Thanh âm như được lập trình sẵn, sự oán hờn của cô ta đối với Dương Tịnh Hương đến lúc thành cỗ máy vẫn bị kẻ làm chủ cô ta biến thành động cơ.
“Điều hương.” Ngay lập tức Dương Tịnh Hương nhận ra trong cuốn sách bà để lại có nhắc đến thuật điều khiển con rối bằng hương.

Chỉ nghĩ đến đó, Dương Tịnh Hương đánh liều mang cái túi hương mà Mộ Dung Vu Quân cho cô ra, hướng thẳng túi hương về phía Mộ Dung Lan.
Mùi hương hoa cỏ lan trong không khí.

Mộ Dung Lan đột nhiên đứng khựng lại.

Mà Dương Tịnh Hương cũng rơi vào hoang mang.
“Mùi hương của cô có khả năng dẫn dắt cô ta.” Tiếng nói vang lên, Dương Tịnh Hương vẫn đu trên người Mộ Dung Lan nhìn về nơi người nói.

Không ai khác chính là người phụ nữ nọ.
“Tìm thấy rồi.” Người phụ nữ kia liền cười một nụ cười tà mị.

Rồi rất nhanh, bà ta xông tới, túm lấy Dương Tịnh Hương từ trên người Mộ Dung Lan.

“Buông cô ấy ra.”
Một tiếng thét vang lên, từ bên ngoài cánh cửa kính, Mộ Dung Vu Quân xuất hiện.

Anh đứng đầu một đoàn quân đeo huy hiệu, chắc chắn đó là quân đội bí mật của chính phủ.
“Là cậu? Mộ Dung Vu Quân!”
Tiếng nói của người phụ nữ ngạo mạn hướng về phía anh mà hỏi.
Dương Thanh Vân ngây ngốc ở đó, không tin nổi người trước mắt biến từ Mộ Dung Vu Đình thành Mộ Dung Vu Quân.
“Là tôi.

Cuối cùng tôi cũng tìm được bà rồi.” Mộ Dung Vu Quân lên tiếng nói.
“Tìm tôi?”
“Đúng.” Mộ Dung Vu Quân từ từ tiến về phía Dương Tịnh Hương.

Người phụ nữ nghe thấy Vu Quân nói thì buông tay Dương Tịnh Hương ra.
Mộ Dung Lan đứng đó như vô hồn.

Dương Tịnh Hương chỉ chờ có thế toan dùng hương điều khiển ra lệnh nhưng Vu Quân ngăn lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận