Độc Chiếm Tuyệt Đối



Tại Munich này vừa muốn không đụng chạm vào nguyên tắc của mình, lại vừa có thể kiếm tiền nhanh thì chỉ có mấy nơi mà thôi.

Thẩm Mộ Khanh chưa bao giờ đến những nơi ấy, cô chỉ từng nghe Tiểu Yên nhắc đến nên mới ghi nhớ mà thôi.

Trung tâm đấu giá Lei của thành phố và một câu lạc bộ cao cấp có tên là Thâm Hải Di Châu.

Thẩm Mộ Khanh xuống xe, gió lạnh thổi tới khiến cô kìm lòng không đậu co rúm người lại, vuốt ve làn da trên cánh tay bị lộ ra ngoài.

Mặc dù thời tiết không như ý muốn nhưng cô vẫn kiên trì tiến về phía trung tâm đấu giá Lei.

Hai ngày nay, cả thành phố đều chấn động, hầu như các thương nhân nổi tiếng khắp thế giới đều đến Munich để tham dự buổi đấu giá đáng chú ý nhất trên thế gian này.

Trong lòng Thẩm Mộ Khanh ấp ủ một chút mong đợi, mình là người Trung Quốc, có lẽ mình sẽ có cơ hội cung cấp dịch vụ cho một ông chủ nào đó xúi quẩy không mang theo phiên dịch viên.

Chỉ có điều, không ngờ trung tâm đấu giá này lại nằm ngay bên cạnh câu lạc bộ cao cấp kia.

Muốn đến trung tâm đấu giá Lei thì trước hết phải đi ngang qua câu lạc bộ Thâm Hải Di Châu.

Khí chất độc đáo của cô gái châu Á thu hút ánh nhìn của vô số người qua đường.

Thẩm Mộ Khanh hơi cúi đầu.

Cô vẫn không thích bại lộ trước mặt nhiều người như thế này.

Ánh mắt đánh giá của họ cứ như từng cây kim châm nhỏ li ti, khiến trái tim của cô run lên.

Cô không nói một lời, chỉ tăng tốc bước chân tiến về phía trung tâm đấu giá Lei.

Chỉ có điều, khi băng qua câu lạc bộ mang tên Thâm Hải Di Châu kia, ánh sáng chiếu ra từ tòa nhà của câu lạc bộ khiến cô kìm lòng không đậu dừng bước chân.


“Chết tiệt! Một nơi quan trọng cỡ này, cậu lại nói với tôi là Shaley không đến được ư?”

Đúng lúc này, một người đàn ông Đức mặc âu phục màu xanh lam đậm nổi giận đùng đùng bước ra từ Thâm Hải Di Châu, vẻ mặt hùng hổ liên tục gào rú vào chiếc điện thoại trong tay anh ta.

“Cả câu lạc bộ chỉ có mình cô ta là nghệ sĩ dương cầm, nếu đắc tội ông lớn ấy thì cậu hãy nói với Shaley, cô ta cứ chờ bị đuổi việc đi!”

Người đàn ông nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, xoay người định quay về câu lạc bộ, nghĩ cách giải quyết tình huống này.

Song đúng lúc anh ta vừa xoay người, một giọng nữ mềm mại chợt vang lên:

“Thưa anh, nếu anh không có cách nào khác thì… Có lẽ tôi có thể cung cấp sự trợ giúp cho anh chăng?”

Collin bỗng ngoảnh đầu lại, lập tức thấy Thẩm Mộ Khanh đang đứng trong gió.

Cô mỉm cười dịu dàng, rất giống một đóa hoa cúc dại đón gió nở rộ.

Một cô gái phương đông mặc sườn xám đứng bên đường phố ngựa xe như nước của nước ngoài, vốn đã khiến người ta hoảng hốt.

Collin sửng sốt, sau đó khẽ lắc đầu, hỏi: “Cô biết chơi đàn dương cầm không?”

Thẩm Mộ Khanh khẽ gật đầu: “Tôi từng được học.”

Nhận được đáp án này, Collin phấn khởi chắp tay trước ngực: “Tạ ơn Chúa.”

Nói đoạn, anh ta mời Thẩm Mộ Khanh vào câu lạc bộ: “Cô bé Trung Quốc, chỉ cần cô cứ ngồi sau tấm bình phong này và đánh đàn là được, nếu khách hàng không kêu ngừng thì cô nhất định không được dừng tay.”

Thẩm Mộ Khanh gật đầu lia lịa, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ.

Mắt thẩm mỹ của ông chủ Thâm Hải Di Châu rất tốt.


Sau khi tiến vào bên trong, khung cảnh không sơn son thếp vàng như Thẩm Mộ Khanh tưởng tượng.

Mỗi một vị trí trong tòa nhà này đều được trang hoàng một cách tao nhã và hoàn hảo như tác phẩm nghệ thuật đương đại.

Thẩm Mộ Khanh mơ màng được người quản lý tên là Collin này đưa đến trước cửa phòng trên tầng cao nhất của câu lạc bộ.

“Cố gắng đánh đàn.”

Thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, Collin chuẩn bị rời đi ngay.

Nhưng anh ta chưa kịp xoay người thì đã thấy cô gái Trung Quốc này đỏ mặt.

Collin nhíu mày, còn tưởng cô khó chịu chỗ nào, bèn khom lưng hỏi cô: “Thưa cô, cô có vấn đề gì à?”

Thẩm Mộ Khanh vội lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt như thể vừa đưa ra một quyết định nào đó, chậm rãi lên tiếng: “Anh Collin, tôi muốn hỏi thù lao của tôi.”

Nghe vậy, Collin bị Thẩm Mộ Khanh chọc cười thành tiếng: “Cô yên tâm, sau khi xong việc, tôi sẽ cho cô mức thù lao là 10 nghìn euro.”

Nghe thấy con số như giá trên trời này, đôi mắt hạnh của Thẩm Mộ Khanh thoáng chốc tròn xoe, còn tưởng Collin nói nhầm.

“Thưa anh, có thật là 10 nghìn euro không?”

“Dĩ nhiên rồi, Thâm Hải Di Châu chưa bao giờ giả dối.

Mau vào đi, khách hàng đã chờ rất lâu.”

Collin nâng tay lên xem đồng hồ, sau đó vội vàng mở cửa phòng giúp Thẩm Mộ Khanh, đẩy cô vào phòng.


Trong phòng có hai cánh cửa, một cánh cửa là cửa chính nghênh đón khách hàng tiến vào, còn Thẩm Mộ Khanh tiến vào phòng từ cánh cửa nhỏ đằng sau tấm bình phong.

Căn phòng rất rộng, chính giữa có một tấm bình phong lưu ly khổng lồ hoàn toàn che khuất khung cảnh bên kia.

Trước mắt Thẩm Mộ Khanh chỉ có một chiếc đàn dương cầm màu đen.

Thẩm Mộ Khanh bước vào phòng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dè dặt, rón rén tay chân tiến đến bên cạnh cây đàn dương cầm kia rồi chậm rãi ngồi xuống.

Đôi mắt hạnh của cô quan sát cây đàn dương cầm trước mắt, khi thấy logo trên cây đàn, trái tim Thẩm Mộ Khanh càng trở nên thấp thỏm.

Đàn dương cầm Petrof, một trong năm nhãn hiệu piano đứng đầu thế giới.

Xem ra, vị khách mà căn phòng VIP này chiêu đãi có thân phận rất cao quý.

Bên kia bình phong lưu ly, Fred Keith đang tựa lưng vào sofa, nhấm nháp ly rượu vang đỏ trên tay.

Một người đàn ông run cầm cập ngồi đối diện với anh.

“Ngài Fred, đúng là do quyết sách của tôi có vấn đề, tôi có thể đền bù đúng với giá trị của lô hàng này nhưng…”

Vẻ mặt Joseph tràn đầy khó xử, hai tay siết chặt vào nhau, ra sức vặn vẹo để lại vệt đỏ trên da.

Cuối cùng, ông ta vẫn không nhịn được nói ra: “Nhưng mong ngài hãy tin tưởng tôi lần nữa, tôi sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm.”

Ông ta vừa dứt lời, bỗng có tiếng đàn dương cầm du dương vang lên từ sau tấm bình phong lưu ly kia.

Fred Keith đang lắc lư ly rượu vang trên tay thì chợt khựng lại.

Gramophone Waltz.

Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, ánh mắt lại tràn đầy lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.

Ngay cả khúc nhạc gần đây anh hay nghe, Thâm Hải Di Châu cũng biết ư?


Cứ tưởng Fred Keith đồng ý với lời nói của mình, Joseph thoáng chốc nở nụ cười rạng rỡ.

Ông ta vội vàng cầm chai rượu vang trên bàn, chạy đến bên cạnh Fred Keith để rót rượu cho anh.

Khúc nhạc bỗng trở nên dồn dập, đã tiến vào giai đoạn cao trào.

Bàn tay đang cầm ly rượu chân dài bỗng buông ra, ly rượu rơi xuống sàn nhà ngay trước mắt Joseph.

Tấm thảm trải trên sàn nhà thoáng chốc bị rượu vang nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Joseph hoảng sợ lùi về sau một bước, nhìn người đàn ông ngạo mạn đến cực hạn trước mắt: “Ngài Fred…”

Chỉ thấy Fred duỗi tay ra, nhận lấy chiếc khăn tay mà trợ lý đưa cho mình, nhẹ nhàng lau tay.

Sau đó, anh tháo kính của mình xuống, ngả lưng lên ghế sofa đằng sau, đôi mắt màu xanh nhạt kia đã nhắm lại.

Trợ lý đứng bên cạnh anh cũng ít nói ít cười.

Khi thấy Fred tháo kính xuống, anh ấy lập tức tiến về phía Joseph.

Giơ tay đấm một cú vào mặt ông ta.

Thẩm Mộ Khanh đang đánh đàn dương cầm chợt nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết truyền đến từ bên kia, thân thể không khỏi run lên, không kịp ấn lên phím đàn kế tiếp.

Cả khúc nhạc đều bị biến dạng.

“Không được dừng lại, Thẩm Mộ Khanh, không được dừng lại.” Thẩm Mộ Khanh khẽ nỉ nôn, cô vẫn còn nhớ lời dặn của Collin.

Cô liên tục điều chỉnh hô hấp, hai tay run lẩy bẩy, song vẫn tiếp tục đàn tấu từ đoạn nhạc bị ngắt quãng lúc nãy.

Tiếng đàn dương cầm vang dội và tiếng rên rỉ liên tục cứ thế vang vọng một cách kỳ dị trong gian phòng rộng lớn này.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi khúc nhạc gần đến hồi kết, cuối cùng Joseph cũng bị đánh hôn mê bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận