Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời

Editor: Vi + Beta: Điêu

Anh Mập rất kích động, ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt ngập tràn cảm kích. Liễu Đông vội vàng cười nói: "Anh Mập! Chào mừng anh gia nhập tổ của chúng ta."

Anh Mập gật đầu liên tục. Cố Du Du kêu lên: "Bây giờ thực lực của Tiểu Nguyệt rất kinh khủng rồi! Sau này được thăng chức thì nhớ đề bạt anh em nhé!"

Liễu Đông vừa định nói thì giọng nói của Lộc Hùng vang lên trong loa phát thanh. Yêu cầu tất cả mọi người chuẩn bị họp.

Mọi người vội tiến vào phòng. Sắc mặt Lộc Hùng hơi nghiêm trọng, ngồi ở vị trí chính giữa, nhìn từng người một bước vào.

"Lão đại! Xảy ra chuyện gì?" Anh Hâm cười híp mắt hỏi.

Lộc Hùng tức giận nói: "Mọi người không thấy hôm nay có gì đặc biệt hay sao hả?"

"Lão đại! Có phải liên quan đến mấy người kia?" Trần Thanh hỏi.

Mọi người nhao nhao ngồi xuống. Bây giờ Kỷ Hi Nguyệt mới biết được, thì ra Phòng thông tin có hơn 20 người. Chỉ là có rất nhiều người cô không nói chuyện, cho nên không để ý.

Cô đảo mắt một lượt. Đột nhiên nhìn thấy một ánh mắt âm ngoan. Cô hơi nhíu mày.

Ánh mắt này đến từ Chu Lê. Cô và cô ta cùng là thực tập sinh, trông cũng khá thanh tú. Công việc của cô ta là biên tập lại bản tin giúp các vị tiền bối, không có liên quan đến cô. Kỷ Hi Nguyệt không hiểu vì sao cô ta lại có ánh nhìn bất thiện như vậy?

Sau khi tất cả mọi người đến đủ, Lộc Hùng đưa mắt nhìn quanh phòng rồi nói: "Tôi tin rằng mọi người đã biết rõ tình huống của ngày hôm nay. Những người vừa đến kia là cấp dưới của tân chủ tịch. Rất nhanh sẽ thu mua đài truyền hình."

"Ôi! Thật sự thay chủ tịch sao? Có khi nào chúng ta sẽ bị kiểm tra không?"

"Trời ạ! Sao lại thay chủ tịch!"

"Chuyện này… Đài truyền hình Hương Thành cũng thay chủ tịch à?"

Tiếng nghị luận vang lên xôn xao.

Đôi mắt dưới lớp kính Kỷ Hi Nguyệt hơi híp lại. Kiếp trước cô không trải qua việc này, vì vậy cũng không rõ ràng lắm.

Lộc Hùng thấy một đám người líu ríu, đau cả đầu, đột nhiên lớn tiếng quát: "Lăn tăn cái gì! Tôi còn chưa nói xong."

Mọi người thấy trưởng phòng nổi giận vội vàng câm miệng.

"Mặc kệ chủ tịch mới hay cũ, nhân viên tạm thời sẽ không bị điều động. Nhưng sau này thì chưa biết. Phía trên đã thông báo, Phòng thông tin sẽ bắt đầu sàng lọc nhân viên. Tổng cộng chia ra làm năm nhóm nhỏ đi thu thập tin tức. Bây giờ lấy một quý để bắt đầu sát hạch."

Lộc Hùng chưa dứt lời, sắc mặt mọi người thoáng cái đã trắng bệch. Ngoại trừ Kỷ Hi Nguyệt rất bình tĩnh. Sóng to gió lớn gì cô cũng đã trải qua, những việc này cũng rất bình thường thôi.

"Tiêu chuẩn thấp nhất là trong một quý, mỗi tổ phải có một tin tức lớn. Chỉ cần hoàn thành được thì tạm thời an toàn vượt qua. Nếu như tất cả mọi người đều không có tin lớn, cả tổ sẽ bị sa thải. Nếu lấy được nhiều tin tức, sẽ được thưởng một vạn tiền thưởng cùng với một ngày nghỉ ngơi ở hội sở Thiên Trì xa hoa nhất Cảng Thành."

"Con mẹ nó!" Trong nháy mắt mọi người kinh hỉ nói: "Một vạn tiền thưởng đó! Cả Thiên Trì nữa!"

Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt co giật. Thật sự cô không quan tâm cái này, ai bảo cha cô có tiền. Thiên Trì là nơi cô đi qua vô số lần khi theo đuổi Triệu Vân Sâm.

"Đặc biệt hơn! Trong một tháng tìm được 3 tin tức lớn, thưởng luôn một vạn!" Lộc Hùng nói.

"Oa!" Trong mắt mọi người đều tỏa sáng.

"Oa cái gì mà oa! Một tháng kiếm được ba tin lớn là chuyện không thể nào!" Cố Du Du là một người yêu tiền nhưng cũng dễ dàng nhìn được, một vạn tiền thưởng này không quá lời.

"Còn có một tin tức xấu!" Lộc Hùng nhìn phản ứng của mọi người rồi nói.

"Vừa rồi cũng đâu phải tin tốt đâu!" Có người nói nhỏ.

Lộc Hùng tức giận lườm tên kia rồi nói tiếp: "Về sau đài truyền hình Cảng Long và đài truyền hình Hương Thành sẽ cùng một chủ tịch."

"Trời ạ! Thật sự là vậy? Ai mà giàu thế? Vung tay một phát là mua hai đài truyền hình lớn nhất Cảng Thành. Đây đúng là muốn khống chế truyền thông và dư luận rồi."

"Con mẹ nó! Thực lực lớn vậy, có khi nào là tổng giám đốc thần bí của Triệu thị không?" Có người lập tức nghĩ đến đại hào phú duy nhất không cho phép truyền thông đào tin tức.

Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt lộp bộp một cái. Không thể nào! Triệu Húc Hàn sẽ không nhàm chán như vậy.

"Là một tập đoàn bên nước ngoài. Mấy người cũng không biết đâu. Nhưng tôi còn chưa nói xong. Tin tức xấu chính là đã đưa tin lớn trước Cảng Long, không được tính là tin lớn của các người."

"A!" Trong nháy mắt mọi người kêu gào ầm ĩ.

"Mặc dù là cùng một chủ tịch, tuy nhiên vẫn còn quan hệ cạnh tranh. Chỉ là cùng báo cáo với chủ tịch mà thôi. Vì vậy nếu các cô cậu không muốn bị mất mặt, nhất định phải vượt qua đài truyền hình Hương Thành!" Lộc Hùng nghiêm nghị nói.

Tất cả mọi người đều ủ rũ, cảm thấy tương lai thật xa vời.

"Trưởng phòng! Chúng ta không đủ người!" Trần Thanh đột nhiên nói: "Vương Nguyệt có một tổ ba người. Chúng tôi không có tạp công a."

Lộc Hùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lườm Trần Thanh: "Trần Thanh! Năng lực của Vương Nguyệt thế nào, chắc rằng cậu biết rất rõ. Ai cũng có thể mang đến thành tích và lập công lớn. Đừng nói là ba người, cho dù năm người, tôi cũng đồng ý! Nếu như tháng sau cậu có thể cho tôi hai tin tức lớn, tôi sẽ cho cậu tạp công!"

Trong nháy mắt sắc mặt Trần Thanh đen trắng lẫn lộn, không dám nói lời nào. Rõ ràng là lão đại đang tức giận.

"Mặc dù Vương Nguyệt là thực tập sinh, nhưng trong ba tháng cô ấy đã thu hoạch được 5 tin lớn, còn chưa nói đến rất nhiều tin tức nhỏ nữa. Các người không cảm thấy hổ thẹn sao? Thường ngày tôi yêu cầu quá thấp với các cô cậu nên giờ các cô cậu đều nghĩ mình tài giỏi rồi!" Giọng điệu Lộc Hùng vô cùng bén nhọn, cơ bắp trên người hơi rung động.

"Nửa năm sau, Phòng thông tin của chúng ta bị đánh bại bởi đài truyền hình Hương Thành, lão tử đây cũng phải cuốn xéo! Mấy người nghĩ mấy người còn có năm tháng tốt lành sao? Bây giờ lập tức dùng cái đầu, đi tìm tin tức cho lão tử! Rõ chưa?" Lộc Hùng mạnh mẽ đập bàn.

"Rõ!" Tất cả mọi người trăm miệng một lời. Sắc mặt Trần Thanh trắng bệch.

Sau khi tan họp, Kỷ Hi Nguyệt trở về chỗ của cô. Ngồi còn chưa ấm mông lại bị gọi vào văn phòng của Lộc Hùng.

"Vương Nguyệt! Đây là của cô." Lộc Hùng đưa cho Kỷ Hi Nguyệt một phong thư.

"Đây là gì?" Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên cầm lấy.

"Tiền thưởng của cô! Là ban lãnh đạo phát đấy. Năm nghìn. Cô có thể mời đồng nghiệp đi ăn bữa cơm. Dù sao quá nghiêm túc cũng không có lợi trong công việc." Lộc Hùng với tư cách trưởng bối hiền hòa nói.

Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, hiếu kỳ hỏi: "Tại sao cấp trên lại cho tôi tiền thường? Đáng lẽ phải phát cùng với tiền lương tháng này chứ?" Kỷ Hi Nguyệt nhớ rõ tin tức lớn sẽ có tiền thưởng. Nhưng không phải năm nghìn, nhiều như vậy. Mà cũng sẽ không phát phong thư thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui