Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, kéo Trần Manh Manh lại cố ý nói: “Manh Manh, có một số người lòng dạ rất đen tối, sau này tốt nhất chúng ta nên cách xa một chút, đừng để khuôn mặt này lừa gạt.
Đi thôi, đi ăn cơm.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Tưởng Mỹ giúp Manh Manh, cho nên cô cũng ‘giúp qua giúp lại’.
Trần Manh Manh gật đầu, vừa định cất bước thì Ngụy Tiêu Tiêu ở phía sau đột nhiên nổi điên nhào tới túm lấy tóc Trần Manh Manh.
“A!” Trần Manh Manh đau đớn la lên.
Kỷ Hi Nguyệt xoay người qua giúp đỡ.
Mọi người cũng xúm vào giúp kéo ra.
“Đều tại cô, là cô làm vỡ đạo cụ, làm tôi xui xẻo, là cô tìm phóng viên đến tung tin.
Đừng tưởng tôi không biết, Trần Manh Manh, tôi sống không tốt thì cô cũng đừng mong sống yên bình!” Ngụy Tiêu Tiêu bất chấp xấu hổ, và cũng không quan tâm đến hình ảnh.
Quả là một người phụ nữ điên cuồng.
“Ngụy Tiêu Tiêu, nếu cô không buông tay, chuyện này sẽ lại được đưa lên tin tức!” Kỷ Hi Nguyệt dùng sức đẩy tay Ngụy Tiêu Tiêu ra, “Là tôi tung tin!”
Kỷ Hi Nguyệt vừa dứt câu, mọi người đều dừng lại, Ngụy Tiêu Tiêu nhìn cô với ánh mắt khó tin: “Cô?”
“Tôi tên là Vương Nguyệt, là phóng viên của đài truyền hình Cảng Long.
Vì cô ức hiếp Manh Manh nên tôi đã kêu phóng viên của chúng tôi phục kích cô.
Là do cô sơ suất nên cô ấy mới có cơ hội chụp được, chuyện này cô trách ai được chứ!”
Kỷ Hi Nguyệt thấy Trần Manh Manh đau đến méo mặt, hai mắt ngậm lệ nhìn rất đáng thương, cho nên cô đương nhiên phải vì cô ấy mà thừa nhận tất cả.
Kiếp trước vì chuyện của Triệu Vân Sâm mà cô đã làm tổn thương người bạn này, kiếp này cô nhất định phải bảo vệ cô ấy.
“Cô là phóng viên của đài truyền hình Cảng Long, tại sao lại đến đây? Lẽ nào thật sự đến để spoil?” Sắc mặt của đạo diễn Vương thay đổi.
“Không phải, tôi không phải spoiler, tôi chỉ đến để tìm Manh Manh ăn cơm thôi, chúng tôi là bạn thân.” Kỷ Hi Nguyệt giải thích.
(Thuật ngữ spoil hay spoiler: là nhũng người chuyên làm giảm chất lượng sản phẩm, trong ngữ cảnh showbiz, sản phẩm đó là những bộ phim hoặc những show diễn chất lượng, cần được giữ bí mật, thay vì giữ im lặng thì spoiler sẽ kể từ đầu đến cuối diễn biến như thế nào, từ đó làm giảm độ hot của sản phẩm- nguồn: Google.)
Trần Manh Manh vừa khóc vừa nói: “Đúng vậy, Tiểu Nguyệt thực sự đến tìm tôi để ăn cơm.”
“Cô là người phụ nữ thối tha, thì ra là cô chơi sau lưng tôi.” Ngụy Tiêu Tiêu mặt mày dữ tợn nhìn về hướng Kỷ Hi Nguyệt, hận không thể ăn thịt được cô.
“Nếu cô minh bạch rõ ràng thì cho dù tôi có gọi người đến phục kích, cô cũng chẳng có gì xảy ra.
Ai bảo cô ăn vụng mà không chùi mép.
Đây chính là điều cấm kỵ của giới giải trí.
Loại người như cô sớm muộn gì cũng bị khai trừ khỏi showbiz.”
Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta.
“Cô, cô, cô dạy đời cái gì chứ!” Ngụy Tiêu Tiêu tức không chịu được, nhưng vừa nãy lôi kéo đã khiến cô ta mất sức thở không ra hơi.
“Bản thân cô vu cáo hãm hại Manh Manh, đây chính là ác giả ác báo.
Cô không cần ức hiếp Manh Manh, chủ ý là của tôi.
Nếu cô không phục, cứ nhắm vào tôi, tôi thuộc bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long!” Nói xong Kỷ Hi Nguyệt kéo Trần Manh Manh đi.
Trần Manh Manh thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn về đám khán giả đang bị kinh ngạc.
“Cô nhóc này dữ dằn thật đấy.
Không ngờ Trần Manh Manh có cô bạn lợi hại như vậy.”
“Đúng vậy.
Hạnh phúc thật.
Có bạn ra mặt giúp đỡ.”
“Ôi tôi cũng muốn một người bạn như vậy.”
“Nhưng mà cô ta xấu thật.
Thời buổi nào rồi mà còn ăn bận như bà cô già thế nhỉ.”
“Cô không nghe người ta là phóng viên à? Phóng viên thì phải giản dị.
Nếu không cô ấy vào nghề lâu vậy rồi mà sao chúng ta không biết.
Nếu là một đại mỹ nhân thì sớm đã tiếng lành đồn xa rồi.”
“Haha, nói cũng có lý.”
“Tưởng Mỹ, sau này cô nhớ xử lý tốt đời sống riêng tư của mình đấy.
Ngụy Tiêu Tiêu chính là một bài học.” Đạo diễn Vương nói với Tưởng Mỹ.
“Đạo diễn Vương, anh yên tâm.
Tôi sẽ không như thế đâu.” Tưởng Mỹ cau mày nhìn Ngụy Tiêu Tiêu.