“Mình về xem thử.
Tiểu Nguyệt, cậu ăn trước đi nhé.” Trần Manh Manh vội vàng nói, “Chu Dân tìm mình không được sẽ rất lo lắng.”
“Mình cũng đi luôn.
Nếu Ngụy Tiêu Tiêu vẫn còn ở đó, cậu lại bị ức hiếp.” Kỷ Hi Nguyệt cũng vội vàng đứng dậy, nói nhanh với chủ tiệm, “Ông chủ, chúng tôi để quên đồ.
Đi về xem thử rồi quay lại sau nhé!”
“Được, đi nhanh rồi về, trễ quá lại không còn chỗ ngồi.” Ông chủ cười niềm nở nói.
Hai người con gái đáp lại một tiếng rồi kéo tay nhau chạy về đài truyền hình Hương Thành.
Vừa mới đến cổng đài truyền hình đã nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu đen chạy lướt qua mặt hai người.
“Wow, xe sang!” Trần Manh Manh đứng lại, đôi mắt sáng rực khi nhìn thấy chiếc xe sang đang chạy về hướng bọn cô.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, chiếc xe này sao lại quen mắt vậy.
Chết tiệt, biển số xe này, không phải là xe của Triệu Húc Hàn sao?
Tên đại ma vương này đến đài truyền hình Hương Thành làm gì?
Kỷ Hi Nguyệt tròn xoe mắt nhìn chiếc xe chạy ngang qua bọn cô, sau đó lướt một vòng quanh vòng xoay ở cổng đài truyền hình rồi đi về phía bãi đậu xe dưới tầng hầm bên cạnh.
“Tiểu Nguyệt!” Trần Manh Manh thấy chiếc xe đã đi khuất nhưng Kỷ Hi Nguyệt vẫn đứng đực mặt ra, “Cậu chưa nhìn thấy xe sang bao giờ à?”
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, vội vàng nói: “Cậu có thấy ai ngồi ở bên trong chiếc xe vừa rồi không?”
“Sao có thể thấy được.
Loại xe xịn xò này từ bên ngoài không thể nhìn thấy được bên trong.
Nhưng chiếc xe này mình biết là của ai.” Trần Manh Manh có chút đắc ý.
“Của ai?” Kỷ Hi Nguyệt hơi ngạc nhiên.
“Chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị.” Trần Manh Manh bày ra dáng vẻ si mê ngưỡng mộ.
Kỷ Hi Nguyệt thót tim, khẽ chép miệng nói: “Sao cậu biết đó là xe của Triệu Húc Hàn?”
“Gì thế? Biển số xe đặc biệt như vậy ai mà không biết.
Cậu có phải là phóng viên không đấy?” Trần Manh Manh cười nói.
“Mình đương nhiên là biết, ngay cả cậu cũng biết nên mới thấy kỳ lạ thôi.”
“Có gì đâu kỳ lạ.
Lời đồn đại về vị đế vương này rất là nhiều, nhưng thâm tàng bất lộ, biết thì cũng chỉ biết xe anh ta ngồi mà thôi.
Hơn nữa anh ta không những chỉ có chiếc xe này mà xe sang nhiều vô số kể đấy.” Trần Manh Manh nói.
“Xem ra cậu rất để ý anh chàng đẹp trai này nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.
“Đó đã tính là gì! Mấy phóng viên bên đài truyền hình Hương Thành tụi mình đều cố gắng đào tư liệu về Triệu Húc Hàn, nhưng không ai thành công.
Tiểu Nguyệt, cậu nói xem, nếu cậu đưa được tin tức về Triệu Húc Hàn, chắc chắn sẽ rất phát tài đấy.” Trần Manh Manh đưa ra chủ ý.
Kỷ Hi Nguyệt nhéo cô một cái: “Cậu bị thiểu năng à.
Chuyện của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị cậu có thấy trên tin tức không? Hầu như là không có! Điều đó có nghĩa là mọi tin tức đã bị phong tỏa và không ai dám moi lên, biết chưa?”
Trần Manh Manh cười cười: “Nói cũng có lý.
Đi nhanh thôi, còn phải tìm di động nữa.
Đừng nói với mình là mất rồi.
Mình mới mua được ba tháng thôi đấy.” Nói rồi vội vã chạy vào trong.
Kỷ Hi Nguyệt trong lòng bất an.
Sáng nay Triệu Húc Hàn không phải có việc gấp à? Sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào có liên quan đến đài truyền hình Hương Thành?
Anh có trong xe không? Có nhìn thấy cô không?
Trường quay trên tầng tám.
Ngụy Tiêu Tiêu không còn ở đó nhưng Trần Manh Manh cũng không tìm thấy di động của cô ấy.
Kỷ Hi Nguyệt sực nhớ đến bộ phận an ninh, hai bên lối đi của tầng tám đều có camera.
Hai người lại chạy đến bộ phận an ninh, yêu cầu trích xuất lại hình ảnh ban nãy.
Cuối cùng phát hiện di động của Trần Manh Manh bị Ngụy Tiêu Tiêu lấy đi.
“Trời ạ.
Người phụ nữ này sao lại thế này! Ngay cả điện thoại cũng lấy trộm.” Khuôn mặt tròn trịa của Trần Manh Manh vì tức giận mà càng tròn hơn.