Mấy thái y của Thái y thự đang ngủ trong ổ chăn thì bị phiên tử túm dậy, giầy chưa kịp xỏ, mặc vội một lớp áo bào liền lên ngựa, thêm một phiên tử chạy theo xách hòm thuốc, một đoàn người cứ thế gấp gáp tiền về Thẩm phủ.
Đám thê thiếp còn tưởng phu quân nhà mình phạm tội lỗi gì, vịn ở cổng gào khóc.
Đám thái y sợ hãi rụt rè vào phòng, bên trong yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Thẩm Quyết ngồi bên cạnh giường, nửa ôm một người không động đậy.
Thẩm Vấn Hành thấy thái y đều tới rồi, cong thắt lưng ghé vào bên cạnh Thẩm Quyết nhẹ giọng nói: "Cha, thái y đến rồi, ngài mau buông tay."
Thẩm Quyết như ở trong mộng mới tỉnh đem người buông ra, mấy thái y thấy dáng vẻ y thất hồn lạc phách, cũng không dám hỏi nhiều, yên lặng tiến lại, liền thấy một nam nhân, lập tức trong lòng như hiểu ra điều gì.
Người lật mí mắt thì lật mí mắt, người vạch miệng thì vạch miệng, thất khiếu đều kiểm tra một lần, mới lui xuống chụm đầu thảo luận.
Trên trán Hạ Hầu Liễm cuốn khăn, nằm sau rèm trướng bất tỉnh nhân sự, một người ngày thường sinh long hoạt hổ, giờ phút này vô thanh vô tức tựa một bức tượng khắc gỗ.
Sắc mặt cũng tái nhợt, giống như sắp biến thành trong suốt, chớp mắt là có thể rời khỏi nhân gian.
Tim Thẩm Quyết như bị ai bóp nghẹt , ngay cả thở cũng khó khăn.
Thẩm Vấn Hành lệnh người mang bầu rượu Hạ Hầu Liễm uống đến, lấy phần còn sót lại bên trong dùng ngân châm kiểm tra thực hư, không có độc.
Có thái y dùng ngón tay dính chút rượu, thử trên đầu lưỡi, mặt biến sắc, nói: "Là chiến thanh kiều."
Sắc mặt Thẩm Quyết tối tăm, "Chiến thanh kiều chỉ có thể trợ tình, không thể khiến người ta thất khiếu đổ máu.
Các ngươi khám lâu như vậy, rốt cuộc chẩn ra cái gì? Không đem người cứu lại, gia gia cho các ngươi vào chiếu ngục tự xem bệnh cho mình!"
Thái y giật mình, lấy khăn tay lau mồ hôi, vội trình bày: "Vị tướng công này thất khiếu đổ máu, tứ chi chết lặng, xem tình trạng bệnh, chắc chắn là bị người ta hạ dược.
Đối với các loại độc dược, chỉ có thiết ngưu thất và ô đầu có thể khiến người ta thất khiếu đổ máu, nhưng dược tính của thiết ngưu thất cùng ô đầu rất nóng, dùng xong lưỡi hồng ban lưỡi vàng, mạch tượng có lực.
Vị tướng công này lưỡi lại trắng bệch, mạch trì trầm, là hiện tượng khí huyết ngưng trệ.
Hơn nữa kiểm tra những thứ tướng công này ăn phải, trừ chiến thanh kiều, không tra ra thứ gì khác.
Xưởng công ở trong cung, chắc hẳn cũng rất hiểu chiến thanh kiều, thuốc này ngoài trợ tình thì không có tác dụng gì, dùng nhiều cũng không thể chết người.
Chuyện này.
.
.
.
.
.
chúng thần.
.
.
.
.
."
Thẩm Quyết nắm tay đến mức vang lên tiếng răng rắc, vừa vung tay lên, chén trà trên bàn đều vỡ nát.
Mọi người trong phòng đều quỳ xuống, run cầm cập.
Thẩm Quyết cười lạnh một tiếng, nói: "Trình bày nửa ngày, ngay cả độc gì cũng không chẩn ra được, xem ra các ngươi là quyết tâm muốn đi chiếu ngục!" Mấy thái y liên mồm xin tha, Thẩm Quyết quay đầu nhìn Hạ Hầu Liễm, trong lòng chua xót.
Thất khiếu Hạ Hầu Liễm đã không còn chảy máu , nhưng người vẫn hôn mê , quen biết hắn lâu như vậy, trừ lúc trong cung thất nguyệt ban phát tác, Thẩm Quyết lần đầu tiên thấy dáng vẻ hắn yếu đuối như vậy.
Đợi đã, thất nguyệt ban! Thẩm Quyết sợ hãi cả kinh, nói: "Là trịch trục hoa."
Đám Thái y bốn mắt nhìn nhau, vội đi lên cẩn thận bắt mạch lần nữa, gật đầu nói: "Đúng rồi, đúng rồi, là bí dược Già Lam, thất nguyệt ban.
Xưởng công đừng vội, nếu riêng là thất nguyệt ban, chỉ cần tiếp tục dùng trịch trục hoa là có thể cứu lại, tiếp theo, chúng ta lại nghĩ cách."
"Không cần, phương thuốc của Phương Tồn Chân ta còn giữ " Thẩm Quyết chỉ vào Thẩm Vấn Hành, "Đi đem phương thuốc cùng đan dược đến đây."
Thẩm Vấn Hành vội vén bào chạy đi, không bao lâu liền mang về một hộp gỗ đàn.
Thẩm Quyết đem hộp mở ra, lấy phương thuốc giao cho thái y, thái y nhìn qua, đều nói có thể thử một lần.
Viên thuốc ban đầu đã để quá lâu, không thể dùng , Thẩm Vấn Hành vội vàng phân phó người đi bốc thuốc, trong Thẩm phủ có nhà thuốc nhỏ, những loại bình thường như xuyên đại hoàng, hoàng sầm, sơn chi nhân nhân đều có.
Nhưng mà sắc thuốc cần thời gian, nồi đun ùng ục trước mắt nhưng vẫn chưa được mở ra, thời gian từ từ trôi qua, Hạ Hầu Liễm hai mắt nhắm nghiền, chỉ có thở ra không thấy hít vào, Thẩm Quyết hoảng đến sắp sụp đổ.
Ngày thường bày mưu nghĩ kế, binh lai tương đáng, có chuyện gì từng khiến y hoảng loạn qua? Chỉ có Hạ Hầu Liễm, bàn tay run rẩy của y nắm chặt tay Hạ Hầu Liễm.
Cũng không quan tâm thái y bên cạnh, giống như chỉ cần nắm chặt như thế, Hạ Hầu Liễm sẽ không bỏ y mà đi.
Thẩm Vấn Hành cũng nóng lòng, nhìn bộ dáng của Thẩm Quyết, giống như đã hoảng loạn đến mức không còn thần trí.
Nhưng chuyện này không quan trọng, hắn thở dài, tiến lên nhắc nhở: "Cha nuôi, hung thủ còn chưa bắt được.
Thất nguyệt ban này làm sao có còn chưa rõ, có lẽ không liên quan gì đến chiến thanh kiều.
Thu lộ bạch là do Vân Tiên lâu đưa tới, chúng ta phải đi bắt người trước."
Thẩm Quyết lẩm bẩm nói: "Không sai, ngươi nói đúng, là ta hồ đồ , hiện tại không phải là thời điểm ruột gan rối bời." Y bước xuống, chuyển tới gian ngoài, mấy chưởng ban Đông Hán đều đang đứng đằng kia, Thẩm Quyết hít sâu một hơi, nói: " cho người phong tỏa Vân Tiên Lâu, đem tú bà bắt đến đây, gia gia muốn đích thân thẩm vấn.
Người trong phủ cũng phải thẩm, thu bạch lộ đi qua tay những ai đều phải điều tra rõ.
Thất nguyệt ban.
.
.
.
.
.
Quả thật là thủ đoạn cao tay, thất nguyệt ban chốc lát không thể chết ngay, liền dùng chiến thanh kiều tra không ra độc, đây là muốn mượn đao gia gia giết người!"
Thẩm Quyết đập một quyền xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi.
Y hận nhất chính là đến giờ vẫn không biết tên Diêm La chết tiệt kia ở nơi nào, hắn nhất định có một thân phận khác, nếu không không thể giấu kín như vậy? Tâm trí Thẩm Quyết xoay chuyển, trong đều sắp xếp ra danh sách toàn bộ quan lại quyền thế trong kinh và ở Sóc Bắc, thủ lĩnh ngầm của hắc đạo, Đông Hán đều ghi chép lại trong hồ sơ, nhưng lại không hề nghe đến tên Diêm La bao giờ.
Phiên tử theo lệnh từng đám nối đuôi nhau ra, thuốc cuối cùng cũng nấu xong, Thẩm Vấn Hành nhận lấy giao cho Thẩm Quyết, Thẩm Quyết vén áo bào ngồi trên sạp, dùng thìa đút cho Hạ Hầu Liễm.
Răng hắn ngậm chặt, đút không vào, Thẩm Quyết lo lắng, thổi nguội thuốc, dùng tay cậy mở khớp hàm hắn, đem thuốc đổ vào.
Uống thuốc nửa canh giờ, Hạ Hầu Liễm cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Trong lòng Thẩm Quyết càng hoảng loạn, năm đó mọi chuyện diễn ra thế nào? Hạ Hầu nương đem hắn mang về bao lâu hắn mới tỉnh? Không không, y nhớ lầm , Hạ Hầu Liễm khi đó không hề hôn mê.
Lòng dạ y từng tấc đau đớn, quay người túm lấy một thái y, nắm cổ áo hắn dữ tợn mà hỏi, "Tại sao hắn còn chưa tỉnh?"
Thái y cũng sầu mi khổ kiểm, "Tiểu thần.
.
.
.
.
.
Tiểu thần không biết."
Lòng y chìm xuống tuyệt vọng, thất nguyệt ban là một loại kì độc, năm đó họ Hạ Hầu Bái nói hàng năm dùng thuốc một lần, không dùng cũng được, chịu nhịn mà qua, chính là không biết hậu quả ra sao.
Hiện nay y đã biết hậu quả, những gián điệp cùng thích khách Già Lam y chộp được, nếu không dùng dược đúng hạn đều lâm vào trạng thái tê dại chết lặng, mất hết ngũ cảm, thần thức quan bế, tuy có hô hấp cùng nhịp tim, nhưng lại không khác gì người chết.
Có phải do kéo dài quá lâu , y thê lương mà nghĩ.
Thái y đứng cúi đầu, tôi tớ đều im lìm quỳ trên mặt đất, y nhìn mà phiền lòng, đuổi hết ra ngoài, lại ngồi xuống bên cạnh Hạ Hầu Liễm.
Ngưng thần nhìn hắn, tứ chi chết lặng, khí huyết không thông, có lẽ xoa bóp có thể đỡ phần nào.
Y lần theo cánh tay Hạ Hầu Liễm bắt đầu xoa bóp.
Trước kia làm tiểu hoạn quan, y học được không ít tay nghề, năm hoa quyền lưu thông mạch máu, nhất điệp đánh xuống, khiến thân thể thoải mái dễ chịu.
Y đem hai tay Hạ Hầu Liễm đều xoa bóp một lượt, sắc da đã hồng hào lại, giờ chỉ có thể mong hắn mau chóng tỉnh dậy.
Người còn chưa tỉnh, đương đầu đi bắt người đã trở về.
Vừa vào cửa đã báo một tin tức xấu, tú bà kia đã treo cổ tự sát.
Tới Vân Tiên Lâu chỉ thấy xác chết của nàng, trừ dấu vết ở cổ thì không có vết thương hay dấu vết kháng cự nào khác, là tự mình treo cổ.
Y lạnh mặt, oán hận nói: "Hành động cũng thật nhanh.
Một Vân Tiên Lâu to như vậy, gia gia không tin chỉ tú bà kia là gián điệp, điều tra tất cả một lượt, rút hết sạch răng, miễn cho bọn chúng cắn lưỡi tự sát, dùng hình gì cũng được, chỉ cần quan tâm, phải tra ra ngọn nguồn."
Thẩm Vấn Hành ngượng ngùng nói: "A Sồ cô nương kia cũng dụng hình sao? Nàng là người quen biết đã lâu của Hạ Hầu đại nhân, chiếu ngục kia chỉ cần xuống một chiêu, chỉ sợ không thặng được nửa cái mạng."
Thẩm Quyết dùng sức nắm chặt tay đến mức nổi gân xanh, đầu ngón tay trắng bệch, "Hận nhất chính là nữ nhân này, nếu không cứu nàng, A Liễm há có thể ra nông nỗi này."
Nhìn dáng vẻ y hận không thể lập tức tiêu trừ, lòng gia hỏa này liền hiểu ra.
Cảm tình ngoài mặt là phụ tử, thực tế là nhân tình.
Có điều loại chuyện này cũng rất bình thường, Thẩm Quyết quyền cao chức trọng như vậy, nuôi một tiểu quan nhân cũng không ngạc nhiên.
Mọi người đều là tâm phúc, biết đạo lý giả câm vờ điếc.
Có một đương đầu họ Bạch chắp tay nói: "Thuộc hạ còn chú ý tới một chuyện, đám kỹ nữ của Vân Tiên Lâu đều dùng cực lạc quả, tuy rằng hiện nay những tụ điểm như kỹ viện dùng thuốc là chuyện không lạ, nhưng đám kỹ nữ này khai ra, cực lạc quả các nàng dùng đều do tú bà kia cung cấp."
"Xem ra tú bà này là mấu chốt, đáng tiếc người đã không còn." Thẩm Vấn Hành vẻ mặt đau khổ nói.
"Phòng chứa củi ở Vân tiên lâu còn phát hiện một thi thể, là gã nô bộc giặt quần áo, tên gọi Hạ Hầu, cũng là tự thắt cổ chết.
Có điều chúng ta tra xét hộ tịch hắn, phát hiện là giả, ước chừng là ngầm mua của hắc đạo.
Người này có khả năng cũng là gián điệp Già Lam, giống tú bà, bị giết người diệt khẩu ." Đương đầu lại nói.
"Họ Hạ Hầu?" Thẩm Quyết cau mày, "Có thấy rõ dung mạo không, dáng vẻ thế nào, có phải giống hình truy nã của Hạ Hầu Liễm hay không? Có dịch dung, đeo mặt nạ?"
Đông Hán tìm Trì Yếm đã lâu, trong lòng đương đầu này cũng biết rõ, lập tức nói: "Chưa từng dịch dung, dáng vẻ cũng không giống Hạ Hầu đại nhân ngày trước, có lẽ không phải huynh đệ của đại nhân."
Xem ra như vậy, mặc dù Vân tiên lâu có quan hệ với Già Lam, cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Thẩm Quyết chầm chậm đi đến song hoa bên cửa sổ, nhắm mắt thật lâu, "Tiếp tục thẩm vấn, có phát hiện mới quay về báo với ta."
Mọi người hô một tiếng tuân mệnh, lục tục xuất môn, Thẩm Quyết đứng một lúc, bỗng nhiên gọi họ lại, nói: "Cái người tên A Sồ kia, đem nàng tra hỏi một phen, nếu không có gì giấu diếm thì đem nàng giam lỏng ở Vân tiên lâu, không cho phép xuất môn."
Đương đầu nhận lệnh, sau đó ai đi làm việc người nấy.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Thẩm Quyết quay vào gian trong, vén rèm nhìn Hạ Hầu Liễm, dáng vẻ hắn im lìm vô thanh vô tức khiến Thẩm Quyết thấy mà lo lắng.
Thẩm Quyết sờ tay hắn, lại sờ lên mặt hắn, bi ai mà gọi tên hắn, "A Liễm, A Liễm, sao ngươi còn chưa tỉnh? Mau đứng lên đi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, chuyện gì ta cũng thuận ý ngươi.
Kêu Đại tiểu thư cũng được, làm tức phụ ngươi cũng được, đều nghe ngươi , ngươi muốn làm gì ta cũng tán thành.
Ngươi không phải muốn dẫn ta tới trước linh đường nương ngươi dập đầu sao? Trời cũng sắp sáng rồi, ngươi không phải muốn nuốt lời chứ?"
Hắn vẫn bất động, Thẩm Quyết nằm xuống, áp mặt vào mặt hắn, hơi thở hắn thật nhẹ, dường như chỉ giây lát thôi sẽ không còn nữa.
Rõ ràng đã sớm chữa khỏi thất nguyệt ban, đang khỏe mạnh như thế lại tái phát? Thẩm Quyết nhắm mắt, mũi dâng lên mùi vị chua xót.
Đêm tan dần, chân trời hửng sáng, giống như được đốt một ngọn đèn.
Từ lúc nửa đêm Thẩm Quyết không tự giác mà ngủ quên, nghe thấy tiếng gà gáy mà tỉnh lại, mới vừa mở mắt ra, đối diện một đôi con ngươi đen thẫm.
Y hồi thần, không tin được giống như bản thân nằm mơ, run giọng hỏi hắn: "Ngươi tỉnh rồi! Cảm giác thế nào, có khá hơn chút ? Có thể cử động không? Có khát không, muốn uống trà chứ?"
Hạ Hầu Liễm vừa muốn nói chuyện, Thẩm Quyết lại luống cuống đứng lên, cao giọng gọi Thẩm Vấn Hành, "Truyền thái y, mau đến xem, xem còn phải uống thuốc gì nữa không, độc đã hết chưa."
Thẩm Vấn Hành khoác áo tiến vào, thấy Hạ Hầu Liễm đã tỉnh, vui vẻ ra mặt nói: "Thế này là tốt rồi, cuối cùng cũng tỉnh, ngươi không biết một lần ngủ này của ngươi khiến cha nuôi gấp đến chết rồi." Hắn buộc lại dây lưng, giục hai nô bộc đi thỉnh thái y.
Thừa lúc này, Thẩm Quyết yên lặng nhìn hắn, nhìnhắn đã thực sự sống lại , trong lòng mới hậu tri hậu giác cảm thấy may mắn.
Y đem người ôm vào trong lồng ngực, ôm đến chặt cứng mới cảm giác thực tế, người quả thật đã trở lại, không phải nằm mơ cũng không phải ảo giác.
Hốc mắt y nóng lên, cơ hồ muốn khóc.
Hạ Hầu Liễm nhẹ nhàng vỗ sau lưng y, cúi đầu kêu một tiếng"Thiếu gia" .
Hạ Hầu Liễm vừa mới tỉnh, thân mình còn chưa lưu loát.
Thẩm Quyết dìu hắn tựa vào trụ giường, vừa xoa bóp tay cho hắn, vừa nói: "Lần này phải tẩm bổ cho tốt, ngươi không biết ngươi đã chảy nhiều máu thế nào, còn tưởng tai mắt sẽ hỏng hết , may mắn không có việc gì.
Giữa trưa uống thuốc ăn thêm chút gan lợn tiết vịt, để hồi lại máu."
Hạ Hầu Liễm "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại, dáng vẻ còn muốn ngủ tiếp.
Thẩm Quyết sợ hắn ngủ rồi lại không tỉnh lại, liền nói: "Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, năm năm trước không phải đã giải được độc dược sao? Ta đoán ngươi trúng độc ai đó hạ, nhưng tra xét toàn bộ đồ ngươi dùng hôm qua, không điều tra ra cái gì."
Hạ Hầu Liễm chớp mắt, hai mắt lẳng lặng nhìn nắng sớm lờ mờ ngoài cửa sổ.
Thần sắc yên tĩnh này khác hẳn vẻ bình thường vốn có của hắn, Thẩm Quyết thấy trong lòng có một loại tư vị nói không nên lời.
Hạ Hầu Liễm nhìn một lát, quay lại nhìn Thẩm Quyết, khan giọng nói: "Thiếu gia, ta nói với ngươi một chuyện."
Tim Thẩm Quyết chậm rãi co chặt, khó khăn mà bình ổn giọng nói, hỏi: "Chuyện gì?"
Hạ Hầu Liễm đáp: "Dược trà năm đó Thí Tâm cho ta uống, có lẽ có vấn đề."