Đốc Chủ Có Bệnh


Hoàng hôn, A Sồ ngồi bên lăng hoa cửa sổ nhìn ra đình viện, mưa bên ngoài rơi tí tách, hoa thụy hương rũ đầu phiền não trong màn mưa, giống như không còn sức sống.
Mấy hôm trước, phiên tử Đông Hán đêm khuya bỗng nhiên ập đến, đem Vân Tiên Lâu lật ngược lên trời.

Toàn bộ khách làng chơi cùng kỹ nữ đều bị đuổi xuống giữa sân, mọi người chen thành một đoàn, giống đám gà con bị dọa sợ.

Phiên tử gõ cửa, không khác gì ác quỷ lấy mạng.

Mọi người vừa thấy màu đen duệ rải chân liền nhũn ra , run rẩy cúi đầu, không ai dám nhúc nhích.
A Sồ cũng trong đám người đó, cùng đám tỷ muội sợ hãi nhìn xung quanh.

Nàng thấy thi thể tú bà bị phiên tử khiêng ra, để nằm trên nền đất lát gạch xanh.

Trên gương mặt loang lổ phấn trắng của người phụ nữ già giờ chỉ còn một vẻ tĩnh mịch, ngày thường bà lúc nào cũng thần thái phấn khởi, còn không nhìn ra tuổi tác, hiện tại người đã chết, mặt xụi lơ, giống một đám bùn nhão.
Tỷ muội bọn họ đều che miệng, lộ ra ánh mắt kinh hãi.

Ngay sau đó lại thêm một thi thể được khiêng ra, A Sồ lập tức nhận ra, là Hạ Hầu, gã người làm của nàng.

A Sồ muốn chạy qua, nhưng các tỷ muội gắt gao kéo nàng lại, mấy khách làng chơi cũng ngăn không cho nàng cử động.

Nàng chỉ có thể bịt miệng mà khóc, thế giới như đảo ngược một vòng, tất cả thoáng chốc đã đổi thay.
Phiên tử chạy ra chạy vào trong viện, khám xét ra rất nhiều ấm thuốc cùng bầu rượu cất giữ cực lạc quả.

Toàn bộ vật chứng đều vất ra giữa sân, đám nữ nhân vừa nhìn mặt đã trắng bệch.

Quan phủ sớm có lệnh cấm mua bán cực lạc quả, tuy rằng ở những nơi không thấy ánh sáng như kỹ viện vẫn ngầm lưu thông, nhưng một khi bị tra được chính là tội lao tù án tử.
Thủ lĩnh đương đầu dùng đao gạt qua gạt lại đám bình bình lọ lọ liểng kiểng, liếc mắt nhìn đám nữ nhân đang sợ hãi, hừ một tiếng nói: "Quả nhiên đều là loạn đảng Già Lam, giải hết đi!"
Chớp mắt tiếng khóc rung trời, A Sồ cũng thất kinh, ở đâu ra nhiều cực lạc quả đến vậy? Nàng chưa từng dùng đến cũng bị bắt vào đại lao sao? Đám tỷ muội nàng khóc cầu xin: "Đại nhân minh xét, thứ này đều là tú bà cung cấp cho chúng ta, Già Lam là gì, chúng ta không biết a!"
Phiên tử mắt điếc tai ngơ, khách làng chơi bị đẩy ra đứng sang một bên, đám kĩ nữ xếp thành một hàng bị dẫn rời khỏi sân.

Giáo úy cầm roi đi phía trước và phía sau, dáng vẻ như đang lùa một đàn gia súc.

Dung mạo ngày thường trang điểm xinh đẹp của các nữ nhân đều không còn nữa , lời nói ôn nhu đều thay thành tiếng khóc thét chói tai
A Sồ bị xô đẩy đến choáng váng đầu óc, khi ra khỏi viện mới nhớ tới nàng còn có cứu tinh Hạ Hầu Liễm.

Vội xách váy nghiêng ngả quỳ xuống dưới chân người cầm roi, ai oán nói: "Đại nhân, dân nữ là người quen của đại nhân Thẩm Liễm, xin ngài cho dân nữ gặp hắn một lần, hắn nhất định nguyện ý cứu ta."
"Ngươi là A Sồ?" Đương đầu đứng bên cạnh hỏi.
"Là là, là ta." A Sồ vội vàng gật đầu.
"Ngươi không cần đi theo , qua bên kia." Đương đầu chỉ chỉ về phía hành lang.
Tai qua nạn khỏi còn chưa kịp vui sướng, A Sồ đã nghe các tỷ muội sau lưng xin cứu mạng, vội tiếp tục dập đầu cầu tình, đương đầu kia xắn ống tay áo, nói: "A Sồ cô nương, ngươi có biết vì sao Vân Tiên Lâu bị tra xét không? Ma ma của các ngươi là gián điệp Già Lam.

Đốc chủ truy lùng Già Lam lâu như vậy, không quản là hoàng thân quốc thích hay dân thường, dính đến Già Lam chính là án tử.

Ngươi vận khí tốt, đốc chủ mở miệng vàng tha ngươi đường sống, những người khác thì khỏi nghĩ."
A Sồ lo sợ không yên nói: "Có phải có hiểu lầm gì không? Ma ma chúng ta từ nhỏ đã ở hẻm Yết Chi, có giao tình với rất nhiều quan lão gia, ngài cứ hỏi là biết, sao có thể là gián điệp Già Lam?"
Đương đầu lấy đao chỉ thi thể trên mặt đất, "Hôm nay ma ma các ngươi tặng rượu cho tiểu Thẩm đại nhân, tiểu Thẩm đại nhân vừa uống liền ngã bệnh.

Chúng ta tới cửa bắt người, ả liền treo cổ tự sát , ngươi còn nói là hiểu lầm?"
"Tiểu Thẩm đại nhân bị làm sao!" A Sồ bỗng trừng lớn hai mắt.
"Làm sao ư? Thiếu chút nữa mất mạng!" Hắn hừ một tiếng, "Tên Hạ Hầu trong viện cô nương cũng là gián điệp, không phải cũng tự sát sao ? Đáng lẽ cô nương cũng không tránh thoát khỏi bị liên can, đốc chủ lão nhân gia tâm từ bi tha cho một mạng, ngươi liền ôm mạng mình mà vui mừng đi, đừng tự làm thiêu thân lao vào lửa.

Đợi lát chúng ta còn phải thấm vấn một số việc, còn thỉnh cô nương phối hợp, đừng khiến chúng ta khó xử."
A Sồ kinh ngạc gật đầu, lui về phía hành lang trơ mắt nhìn đám tỷ muội mình bị dẫn đi.

Trong đầu nàng mênh mông một mảnh, giống như tất cả đã ngưng đọng.

Hai ngày nay quá nhiều chuyện xảy ra, nàng đã không còn khả năng suy tư , bước tiếp theo nên làm gì, nàng không biết nữa.
Vân Tiên Lâu bị dán giấy niêm phong, nàng bị nhốt bên trong không thể đi ra, một ngày ba bữa cơm do phiên tử mang đến.

A Diên không tới thăm nàng, nàng nghĩ không tới càng tốt, A Diên cũng chỉ là một tiểu quân hầu vùng thôn quê hẻo lánh, một khi dính lên tội danh loạn đảng Già Lam, Thẩm xưởng công muốn lấy mạng nàng cũng chỉ cần một cái nhấp môi.
May mắn phiên tử đối đãi với nàng tử tế, trừ việc không thể tùy ý đi lại, thì không gây trở ngại gì, so với ngày thường đàn hát ca múa còn thanh nhàn hơn nhiều.

Nàng không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi bên cửa sổ ngẩn người.
Vân Tiên Lâu là nơi tụ hợp đủ hạng người, nàng lăn lộn nhiều năm nay cũng tính là có chút hiểu biết.

Mấy năm trước lúc Già Lam hưng thịnh nhất, thường có vài ba người tới kéo kĩ nữ vào trong ngực, thần thần bí bí lấy ra một chiếc mặt nạ trắng, nói chính mình là bát bộ Già Lam.

Tên gì cũng có, Già Lâu La, Khẩn Na La, Phi Thiên La, Địa Đà La, tên kỳ dị, nàng cũng không nhớ hết.

Kỳ thật hơn phân nửa là giả, mặt nạ sứ Già Lam sớm đã lưu hành đầy ngoài đường , thậm chí có cả tiểu hài tử vừa đội vừa chạy.

Bọn họ giả mạo thích khách Già Lam, kỳ thật là muốn lừa đám kỹ nữ không có đầu óc, để trêu hoa ghẹo nguyệt không mất tiền.
Nàng nghĩ cái gã nô bộc khờ khạo của nàng sao có thể là gián điệp Già Lam? Nếu hắn là người của Già Lam chẳng nhẽ sẽ thêm một tên Ngốc La La sao, nghĩ mãi cũng không ra đáp án.

Nàng nằm về giường La Hán thở ngắn thở dài, nhớ tới đám tỷ muội trong vòng lao lý còn có Hạ Hầu Liễm không biết sống chết, nàng lại càng khổ sở sốt ruột, nhưng cũng chẳng có cách gì giúp họ.
Bên ngoài lan hoa của sổ vang lên hai tiếng cộc cộc, nàng bật dậy mở cửa, đã thấy Bách Lý Diên đứng ở phía dưới.

Nàng sợ hãi, vội vàng nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có phiên tử, mới vội kéo người vào.
Trên người Bách Lý Diên dính đầy nước bùn, chiếc váy mã diện dệt kim màu lam đã bẩn đến mức không thể nhìn , trâm cài tóc cũng lỏng lẻo , hạt châu rủ xuống mặt.

A Sồ vừa giúp nàng lau sạch, vừa quở trách: "Ngươi tới làm gì? Nếu bị phiên tử phát hiện, ngươi không sợ bị tống vào đại lao sao?" Váy của nàng không thể làm sạch, chỉ có thể vất đi, A Sồ cả giận, "Trên đời sao lại có một quân hầu như vậy, cô nương khuê phòng mỗi ngày đều đi chui lỗ chó."
Bách Lý Diên đáng thương nhìn nàng, "Ta chỉ chui qua lỗ chó của ngươi."
A Sồ thấy lại mềm lòng , hít một tiếng, xoay người đi pha trà, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Hạ Hầu, quay đầu muốn chậm rãi nói cùng Bách Lý Diên, nhưng do dự một chút, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Thật khó khăn mới có một ca ca, lại chết như vậy, nàng nhất định sẽ rất khổ sở.

A Sồ lại âm thầm hít một hơi, đi lấy ấm trà.

Bách Lý Diên kéo vạt váy nàng, A Sồ xoay người nàng cũng xoay người, A Sồ dừng bước nàng cũng dừng bước, giống một con chó nhỏ đang theo đuôi.
"Ngoan ngoãn ngồi xuống, đi theo ta làm chi?" A Sồ bất đắc dĩ .
"Ta không tới thăm tỷ, tỷ có trách ta không?" Bách Lý Diên mở to đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn nàng.
"Trách ngươi làm gì?" A Sồ nhéo nhéo gáy nàng, "Ngươi không đến mới đúng."
Bách Lý Diên bị đau, dẩu môi, nói: "Ngày đó Đông Hán đến tra xét Vân Tiên Lâu, ta vốn phái người dọc đường cướp tỷ về, nhưng là tỷ không có mặt ở đó.

Nhà ta có người bị bệnh, tỷ cũng không việc gì, nên ta không đến xem."
A Sồ ngồi xổm xuống nhìn nàng, "Người nhà ngươi bị bệnh, có nặng lắm không?"
Bách Lý Diên rũ mi mắt, nói: "Hắn vốn đã có bệnh, ta cho hắn uống thuốc hắn sẽ khỏe, ta nghĩ cứ thế uống thuốc thì không việc gì, nhưng không ngờ mấy ngày trước bộc phát , chảy rất nhiều máu.

Thúc thúc ta nói hắn hết thuốc chữa, sắp chết rồi."
Ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên búi tóc Bách Lý Diên, nhuộm một tầng bàng bạc, nàng nâng mắt nhìn A Sồ, A Sồ thấy vẻ sợ hãi và bi thương sâu trong mắt nàng."A Sồ tỷ tỷ, hắn sẽ chết sao?" Bách Lý Diên nhẹ giọng hỏi.
A Sồ ôm lấy nàng, xoa nhẹ lên đỉnh đầu nàng, "Đừng sợ, A Diên, tất cả cũng sẽ qua, cũng như uống thuốc, nuốt xuống miệng đắng một trận rồi thôi."
"A Sồ tỷ tỷ, chết đi là cảm giác ra sao? Một mình hắn nằm trong quan tài, nằm dưới bùn lầy, có lạnh hay không? Hắn có nghe thấy âm thanh bên ngoài không? Người đi qua đỉnh đầu hắn, nói chuyện trên đỉnh đầu hắn, nhưng hắn không thể động đậy , liệu có buồn không?"
A Sồ cảm thấy bi ai, A Diên còn nhỏ tuổi như vậy, đã chứng kiến người thân lần lượt rời đi.

Nàng ôm chặt Bách Lý Diên, nói: "Sẽ không đâu A Diên, người đã chết sẽ đi đầu thai.

Hắn sẽ đi xuống đường hoàng tuyền, qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà."
"Vậy chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"
"Có chứ, " A Sồ ôn nhu cười, "Nhất định sẽ gặp lại, nói không chừng hắn đầu thai thành tiểu hài tử chạy qua trước mắt ngươi, ngươi còn không nhận ra."
Bách Lý Diên không cười, nàng quay đầu nhìn dãy núi xa xăm ngoài cửa sổ, trùng điệp như một nét mực nhạt màu, dần dần tan trong mây khói.

Cơn gió khẽ thổi qua, chuông đồng dưới mái hiên vang lên tinh tang không ngừng, kéo liền thành một chuỗi, như giai điệu chiêu hồn.

Ở Sóc Bắc người sau khi chết đều sẽ phải chiêu hồn, bọn họ treo rất nhiều chuông đồng nhỏ trong phòng, khi hồn bay về sẽ có gió, chuông sẽ vang.

Người nhà sẽ chuẩn bị đồ ăn cho họ, vì bọn họ làm một lần tiễn đưa cuối cùng.
Nàng vươn tay chạm đến cơn gió kia, giống như muốn chạm vào những cô hồn dã quỷ đang phiêu lãng.

Gió tràn qua đầu ngón tay, biến mất không tung tích.

Bách Lý Diên thu tay về, bỗng nhiên nói: "Tỷ tỷ, ta sắp phải đi rồi."
A Sồ ôm tay nàng bỗng chốc cứng đờ.
"Ta phải về Sóc Bắc , sang năm mới quay lại ." Bách Lý Diên nói.
"A Diên.

.

.

.

.

." A Sồ muốn khóc, mũi đều là vị chua xót, nhưng nàng nhịn xuống, tiểu hài nhi còn chưa có khóc, nàng một người trưởng thành thì khóc cái gì.
"Ngươi cùng ta đi được không? Kinh thành bất ổn, Hạ Hầu Liễm tự thân khó bảo toàn, không bảo vệ được ngươi.

Theo ta quay về Sóc Bắc đi, nơi đó là địa bàn của ta.

Ta mang tỷ quay về tuyết sơn, ta có rất nhiều vàng, tỷ muốn cái gì đều được."
A Sồ nghe xong vừa muốn khóc vừa muốn cười, "Ngươi đứa nhỏ này, cả ngày nói lời ngốc nghếch." Nàng sụt sịt mũi, "Ta quan kĩ của kĩ viện, không đi được."
"Có thể, " Bách Lý Diên nâng tay xoa xoa hạt châu tròn trên trâm tóc, "Tỷ tỷ tin ta, ta có thể làm được.

Cuối tháng ta đi, lúc đó sẽ tới đón ngươi."
Nàng chần chờ , nếu có cách thoát thân là tốt nhất.

Nàng thử thăm dò hỏi: "Có gây phiền toái hay không?"
Bách Lý Diên lắc đầu nói không.
A Sồ hạ quyết tâm, gật đầu nói: "Được, ta chờ ngươi tới đón ta."
Bách Lý Diên nhảy cửa sổ ra ngoài, theo đường cũ trở về.

Thế giới chìm trong một tầng hoàng hôn, mưa lại lất phất rơi, chủ các tiệm hàng đang xếp từng phiến từng phiến gỗ cửa, sau đó cài then.

Trên đường có vài tiểu hài nhi nô đùa, đuổi bắt nhau, giống như vĩnh viễn không ngừng lại.

Mấy con chim yến bay qua tấm bảng hiệu, màu đen cắt ngang màn mưa, biến mất dưới mái hiên.

Nàng đi qua miếu thờ bên dưới chử lâu, đối diện một người đang thực hiện nhiệm vụ, lúc nàng đi ngang qua thấy hắn đang dùng thần ngữ truyền lời, ý là Hạ Hầu Liễm chưa chết.
Nàng không có phản ứng gì, lập tức trở về hầu phủ.

Tiếng huân thanh kì ảo du dương truyền đến, nàng theo huân thanh mà đi, giống rất nhiều năm trước, thiếu niên xiêm y xám trắng ngồi trên mái hiên nhà, tựa như u hồn thổi một giai điệu cô đơn.

Tiếng huân đứt đoạn trong mưa gió, giống như hạt châu không nối liền thành sợi.
Bách Lý Diên đứng giữa tiếng mưa rơi cùng tiếng huân cất giọng hô: "Ca ca."
Trì Yếm buông huân, sắc mặt y tái nhợt, con ngươi lại vẫn điềm tĩnh, ẩn chứa cả thế gian mưa gió tiêu điều, giống như một mặt gương cổ sâu thẳm âm u.
"Đừng gọi ta là ca ca nữa , Bách Lý, ta phải giết ngươi." Y nói.
"Nhưng ngươi đã sắp chết, ngươi không giết được ta ." Bách Lý Diên ngồi trên hành lang gấp khúc, hai người cách màn mưa nói chuyện, "Ngươi sợ sao? Chết đi rất lạnh lẽo, không thể ấm lại được nữa."
"Ta không sợ." Trì Yếm vươn tay trụ vào mái ngói nhảy xuống trong màn mưa, "Mọi người đều sẽ chết."
"Vậy vì sao Hạ Hầu Liễm không chết!" Vẻ mặt Bách Lý Diên trở nên dữ tợn, "Ca ca, hắn không chết, hắn còn sống rất tốt.

Ngươi xem, Thí Tâm yêu hắn, Hạ Hầu Bái thương hắn, lão thiên gia cũng thương hắn, chỉ có ngươi không ai chiếu cố.

Hắn công thành danh toại, hắn tiêu diêu tự tại, mà ngươi lại phải chịu khó chịu khổ, vì sao ngươi không hận hắn?"
"Ngươi lầm rồi." Ánh mắt Trì Yếm tĩnh mịch, không nói được là hạnh phúc hay bi ai, "Chúng ta là huynh đệ, chúng ta huyết mạch tương liên, vận mệnh tương thông."
"Nhưng chung quy hai ngươi không thể trùng phùng." Đoạn Cửu che ô đi tới, "Ngày tháng của ngươi không dài , Trì Yếm, có lẽ kiếp này ngươi sẽ không còn được gặp lại đệ đệ của mình."
Trì Yếm rũ mắt, gương mặt tái nhợt không giấu được đau thương.
"Ta nói rồi, ta cho ngươi cơ hội." Đoạn Cửu lấy Sát Na từ trong áo choàng ra, chầm chậm nâng lên trong mưa, giọt mưa rơi xuống vỏ đao đen bóng, vỡ thành từng hạt nhỏ bắn tung tóe, "Giết Thẩm Quyết, ta trả cho ngươi tự do, cho ngươi đi tìm đệ đệ."
"Ngươi dự định khi nào giết hắn?" Bách Lý Diên đứng sau Đoạn Cửu hỏi
"Diêm La, ngày ngài rời kinh, ta lấy đầu Thẩm Quyết thay lời tiễn biệt ." Đoạn Cửu cười cười, "Trì Yếm, giết Thẩm Quyết rất khó, ngươi là thích khách mạnh nhất Già Lam, chỉ có ngươi có hi vọng làm được.

Ngươi đáp ứng không?"
Mưa bay lất phất trên thềm, dày đặc mảnh mai như mũi kim.

Hoàng hôn bao trùm, bọn họ trầm mặc đối diện nhau trong màn mưa.
"Được." Trì Yếm nói, "Ta đồng ý với ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui