Vô Ngôn nhấc bổng, bế nàng đặt lên giường, nhẹ nhàng thả xuống nệm, đè lên trên ra sức hôn mút.
Nụ hôn quấn quít, gấp gáp khiến hai người thở dốc liên hồi.“Phu quân…” Tiếng nức nở, nỉ non của Thẩm Yên khiến lòng Vô Ngôn chìm đắm trong hư tình“Yên Yên…” Vô Ngôn nhìn tiểu nhân nhi dưới thân, mặt hồng, môi đỏ, tóc tai tác loạn, một bộ dạng câu mị vô cùng.“Phu quân, hôm qua trong lúc mờ hồ hình như thiếp cảm thấy mình có hôn một nam nhân.
Người đó… có phải chính chàng không?”Vô Ngôn mím môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Thẩm Yên ôm cổ y, cười duyên dáng“Phu quân, thật may người đó là chàng”“Nàng còn dám nói! Không phải nàng muốn tìm nam nhân khác sao?”“Thiếp xin lỗi! Do thiếp nhất thời hồ đồ, tưởng chàng… không thích nữ nhân”“Nàng cũng không tìm ta hỏi rõ.
Nếu ta đến không kịp, nàng nói xem nàng định bồi tội thế nào?”Ánh mắt tà mị, nụ cười dụ tình, Thẩm Yên kéo tay Vô Ngôn đặt lên ngực mình.
Tay y lần đầu chạm vào nơi non mềm, nhô cao, lòng bàn tay nóng lên như chạm vào than hồng“Thiếp dùng thân thể này để bồi tội được không?”“Yên Yên”Trái tim băng lãnh bao năm qua bị một mồi lửa châm vào, bùng nổ tan tành.“Phu quân, chúng ta bỏ lỡ hai tháng không gần gũi.
Chàng có nên bồi thường cho thiếp không?” Thẩm Yên chớp chớp đôi mắt động lòng người“Yên Yên, ta…ta…” Vô Ngôn rất muốn, nhưng y…Bàn tay mềm mại vuốt ve một bên mặt.
Sườn mặt y rất đẹp, khiến lòng Thẩm Yên say đắm.
Nàng biết điều khó nói của y.
Nàng chính là dùng hết tất cả biểu lộ cho y biết dù hắn có khiếm khuyết thì nàng vẫn chọn hắn.“Phu quân, chuyện nam nữ thân mật, không nhất thiết phải dùng một thứ.
Phu quân chàng xem, chàng mới chạm vào thiếp mà người ta đã nóng rang, tâm can ngứa ngáy.
Chàng thử động như thế này được không?” Thẩm Yên sờ một bên ngực còn lại làm mẫu cho Vô NgônY hoa mắt nhìn nàng đem mình ra câu dụ.
Tay y run run, mồ hôi xuất ra, cách một lớp áo, thử bóp một cái.
Độ đàn hồi mềm mại vừa xa lạ vừa thích thú“Phu quân, chàng xoa thêm nữa đi, Yên Yên thích” Lời nói dụ hoặc kia khiến máu toàn thân y cuộn trào.
Vô Ngôn mạnh dạn siết nhẹ, rồi xoa tròn, đem khối no đủ kia nhào nặn trong tay mình, cảm giác thích thú không nói nên lời.“Phu quân, bên này nữa” Thẩm Yên thẹn thùng, cố ý nâng một bên ngực còn lại vươn lênHai tay Vô Ngôn bắt lấy hai khối ngực căng đầy của nàng, ra sức vân vê, chơi đùa.
Thẩm Yên sảng khoái, nức nở rên rỉ“Phu quân, chàng xoa thiếp như vậy thật thích.
A…a…”Vô Ngôn bị lời kích thích của nàng trở nên điên cuồng.
Y cúi đầu hôn môi nàng, hai tay một chút cũng không rời khỏi đồi núi nhấp nhô kia.
Hết hôn, gặng cắn, miết môi nàng đến tê dại, theo bản năng, Vô Ngôn liếm lấy cần cổ trắng tinh của Thẩm Yên.
Bị Vô Ngôn xoa nắn ngoài y phục, Thẩm Yên ngứa ngáy khó chịu vô cùng.
Nàng kéo cổ áo, để lộ chiếc yếm màu hồng nhạt thêu hoa anh đào.
Vô Ngôn lại như được tiếp sức, cậy mở từng lớp áo, chỉ đến khi còn chiếc yếm che dấu cặp đào hồng đang phập phồng lên xuống.
Y nhìn trân trân như vừa khai quật được báu vật vô giá“Phu quân, thiếp ngứa”“Nàng ngứa ở đâu?” Giọng y khàn điThẩm Yên chỉ lên hai đỉnh nhỏ nhô lên sau chiếc yếm.
Hai viên đậu nhỏ bị y xoa nắn đến mức tê liệt, cứng rắn.
Tay y bắt lấy hai bên ngực, dùng hai ngón cái khẩy nhẹ lấy hai viên đậu, mang đến tiếng rên rỉ thất hồn của nàng“Thế này có bớt ngứa không?” Vô Ngôn không hiểu thân thể nữ nhân, hắn theo bản năng muốn vồ lấy cặp ngực kia.
Bình thường y cũng vân vê hai hạt châu trong lòng bàn tay, nhưng không có những xúc cảm râm râm khi chạm vào thứ mềm mại, đẹp đẽ này“Ư…phu quân, thiếp…ư…” Thẩm Yên cật lực đè nèn cảm xúc đang muốn vỡ tung trước ngực.
Ngực nàng bị trêu đùa trướng đau nhưng nàng không muốn y buông tay một chút nào“Làm sao? Vẫn còn ngứa?”Rõ ràng là cơn ngứa không hề dứt mà càng khó chịu vô cùng.
Nàng muốn, muốn có thứ gì cắn mút để giải tỏa.
Thẩm Yên trực tiếp kéo phăng chiếc yếm.
Trước ánh mắt mịt mờ khó tả khi lần đầu nhìn thấy hai quả đào hồng trắng mịn, tuyệt đẹp trên cơ thể nữ nhân, Thẩm Yên kéo đầu Vô Ngôn áp lên ngực mình“Chàng mút đi, thiếp ngứa lắm”Bị nàng ghì đầu ép vào ngực có chút bối rối, nhưng Vô Ngôn nhanh chóng thay đổi tình thế.
Hắn đưa lưỡm, khẩy mấy cái lên nụ hoa của nàng rồi há mồm ngậm hết.
Vô Ngôn ra sức hút lấy, lưỡm liên tục chà sát lên đỉnh hoa, dẫn đến toàn thân Thẩm Yên sảng khoải vô cùng“A…phu quân…thật thư sướng”“Yên Yên” Vì muốn nàng sung sướng hơn, một bên dùng tay xoa nắn, khẩy lên đầu ngực, một bên hút chùn chụt ngực nàng đến phát đỏ.Thẩm Yên không chịu nổi những khoái cảm dâng trào, luồn tay vào mái tóc ánh kim của Vô Ngôn, ôm lấy đầu y, nhấn sâu vào ngực mình.
Một màn kịch liệt làm toàn thân Thẩm Yên run rẩy, mệt nhoài.
Vô Ngôn hết hôn bên này lại đổi bên kia, tay ra sức nhào nặn ngực nàng.
Hắn lần đầu tiên hoan ái, làm một nữ nhân rên rỉ, tâm tư thỏa mãn vô cùng.Đến khi ngực nàng bị hắn cắn đỏ hết cả lên, những dấu hôn ngâm dày đặc phủ kín bên trên, ngực nàng căng cứng trướng đau, Thẩm Yên mới đẩy đầu y ra, khóc lóc“Phu quân, đừng mút nữa, thiếp đau”Vô Ngôn ngước nhìn dung mạo mê tình của nàng hết sức thỏa mãn.
Nụ cười nhếch lên, hắn đè thấp người, thổi khí bên tai nàng khẽ nàng“Phu quân làm thế này nàng có hài lòng không?”Thẩm Yên thẹn thùng gật đầu.
Đối với nàng, chỉ cần là hắn, hắn có làm gì nàng cũng sung sướng, hạnh phúc.
Những việc khác không còn quan trọng nữa..