“Mọc râu?” Vô Ngôn đưa tay sờ cằm, mọc râu có gì đâu mà khiến nàng ngạc nhiên “Nếu không cạo thì râu mọc là chuyện bình thường mà”“Nhưng…chàng không phải là…” Thẩm Yên kinh ngạc.
Theo nàng được biết, hoạn quan đã bị thiến thì làm gì còn hooc môn mà sản sinh ra râu.
Nàng còn phát hiện giọng nói của y lúc trước không rõ âm sắc, bây giờ lại nam tính hơn.
Thẩm Yên thối lui vì Vô Ngôn đang ép sát vào.
Không kịp trở tay, nàng bị y đè ngã, chôn dưới thân.Cả hai kề cận, thân mật nhau bao lâu nay.
Y làm cho nàng sung sướng triền miên, mà y lại không hề có chút phản ứng nào.
Nàng cũng dần chấp nhận sự thật y thật sự là thái giám.
Chỉ cần y yêu thương, đem lại cho nàng cũng cảm giác hạnh phúc là đủ rồi.
Nàng nguyện ý ở bên y cả đời.
Nay Vô Ngôn lại làm nàng không suy đoán nổi nữa.“Ta là thái giám? Ý nàng muốn nói vậy chứ gì?” Vô Ngôn trưng bộ mặt đắc ý nhìn nàng.“Ta…ta… không phải muốn chàng là thái giám… nhưng nếu là vậy… ta cũng không ngại ở bên chàng” Thẩm Yên càng thổ lộ càng nhỏ giọng, nhưng Vô Ngôn nghe rõ, y biết rõ tâm ý nàng từ lâu.
Dù y là hoạn quan hay không nàng cũng không để ý.
Nàng chính là thích con người y.
Nay nghe được nàng thổ lộ, lòng y như được bôi mật ngọt.“Thật tiếc, ta không phải hoạn quan, càng không phải là thái giám” Vô Ngôn điểm nụ cười nửa miệng, ánh mắt chứa tia điện say đắm nhìn nàng.“Nhưng… làm sao… lại thế được” Thẩm Yên đỏ mặt.“Sao lại không được?” Vô Ngôn nhướng mày hỏi.“Nếu không phải bất lực, tại sao chúng ta hoan hảo bao lâu nay, ta câu dẫn chàng đến vậy mà chàng không hề phản ứng.
Hay là…ta không đủ sức quyến rủ? Hay là… chàng không thích cơ thể ta? Hay là… chàng chê ta” Thẩm Yên càng nói càng đưa ra những suy đoán cùng cực.Vô Ngôn phải chặn cái miệng chỉ biết nói mấy lời càn quấy rồi chứng minh cho nàng thấy hắn có phải hoạn quan hay không, hắn có phải không yêu thích nàng hay không, hắn đã phải kiềm chế biết bao nhiêu.Lần đầu đụng đến nàng, lần đầu làm nàng, hắn như được khai phá một chân trời mới, chìm đắm trong biển tình bao la.
Hắn muốn gục ngã trên người nàng, buông thả dục vọng.
Vì còn gánh nặng trên vai, nên hắn đã đè nén khổ sở thế nào.
Phải nói hắn có một ý chí cứng cỏi, chỉ làm cho nàng sung sướng, để nàng không thiệt thòi khi phải lấy một người mang thân phận hoạn quan như hắn.
Những lúc làm nàng là hắn uống tuyệt tình đơn, loại đan dược giúp cơ thể hắn bất nam bất nữ, giọng nói vô thanh sắc, râu cũng không mọc ra, dục tính giảm đi nhiều.
Là y dùng cách này để trở thành hoạn quan, phục dịch cho hoàng đế mà không phải trải qua bị thiến, không bị hoàng đế nghi ngờ.
Thời gian nay, y biết mọi việc đã sáng tỏ, không muốn tiếp tục phục vụ cho hoàng thất đã nhẫn tâm giết hại gia tộc mình.
Hắn cũng muốn khôi phục thân phận, lên kế hoạch sắp xếp để biến mất cùng nàng nên không dùng đan dược nữa.“Chàng…khoan đã…ta vẫn không hiểu…chàng mau nói rõ!” Thẩm Yên đẩy đầu Vô Ngôn ra, muốn nghe y kể rõ sự tình.“Nàng có nhớ Tịnh Lan không?”Thẩm Yên gật đầu thay câu trả lời.“Trước đây ta biết được Dược Quỷ cốc có một loại thuốc tên là Tuyệt tình đan.
Khi uống vào sẽ làm cho cơ thể bất nam bất nữ, giọng nói cũng không phân rõ âm sắc.
Mỗi tháng ta phải đều đặn dùng nó để loại bỏ dục căn, tự khắc giống như một thái giám, để hoàng thượng không nghi ngờ thân phận giả”“Vậy thì liên quan gì đến Tịnh Lan?”“Do cơ duyên, ta gặp Tịnh Lan.
Biết nàng ta là môn đồ của Dược Quỷ cốc nên cùng nàng ta trao đổi điều kiện.
Ta sẽ giúp Dược Quỷ cốc một số việc, để đổi lấy đơn dược.
Và Tịnh Lan là người duy nhất kết nối giữa ta và Dược Quỷ cốc”“Hèn gì lúc trước nàng ấy nói nếu không có nàng ấy, ai sẽ đưa thuốc cho chàng.
Vậy sau đó thì sao?”“Ta cũng không để bản thân rơi vào thế bị động.
Ta đã ngấm ngầm cho người theo dõi nên đã nắm được hành tung của Dược Quỷ Cốc.
Với lại, sau khi sự việc hoàn thành, ta cũng không muốn tiếp tục phục vụ cho hoàng thất, nên không cần dùng đan dược nữa”“Chàng dùng như vậy có ảnh hưởng gì đến cơ thể không?”“Tịnh Lan cũng đã nói rõ nếu dùng trong thời gian dài, tất nhiên tự khắc cơ thể sẽ trở nên bất nam bất nữ.
Lúc đó không là hoạn quan cũng bất lực”“Nói vậy cơ thể của chàng hiện giờ có bị tổn thương gì do việc dùng thuốc không?”“Ta vốn nghĩ đời này chỉ trả thù cho gia tộc, hậu quả thế nào ta cũng không màng.
Nhưng đêm giao thừa, nàng nói nàng muốn có con với ta, ta đã rất hạnh phúc.
Ta đã ngưng dùng lại.
Ta không nghĩ đụng đến nàng, dù có dùng tuyệt tình đan vẫn không khiến ta thanh tâm quả dục”“Tại sao đụng đến ta liền không thể thanh tâm quả dục”“Nàng…còn hơn cả độc dược” Như người xưa vẫn nói lấy độc trị độc, quả không sai.Bắt lấy cánh môi ngọt ngào, ướt át, Vô Ngôn hôn mút không ngừng nghỉ.
Thẩm Yên chỉ còn biết nhắm mắt hưởng thụ.“Yên Yên, bấy lâu này để nàng phải chịu thiệt thòi.
Hôm nay vi phu sẽ động phòng viên mãn cùng nàng”Dục căn ngủ say bao lâu nay được dịp hồi sinh, bành trướng dưới hạ khố, đâm vào giữa chân, khiến nàng bất giác rùng mình.
Lâu nay quen với cảm giác trống trải ở dưới, giờ đây lại có một vật cứng rắn đâm vào hạ thân, nàng vừa tê dại vừa hoang mang.“Vô Ngôn, chàng…chàng…” Thẩm Yên không biết nên nói thế nào, vừa muốn y nhanh chóng làm mình vừa có chút lo lắng.
Dẫu sao đây cũng là lần đầu, nghe bảo rất đau.
Nhưng nếu là hắn, nàng cam tâm tình nguyện.“Yên Yên, có muốn sờ thử không?” Hắn còn rất nhàn rỗi khiêu khích.Mắt nàng nhắm chặt, môi cắn chặt, bộ dạng đáng thương thật khiến cho tâm can sôi sục, muốn hung hăng một phen ức hiếp.
Vô Ngôn không ngần ngại đưa tay nàng chạm tới tiểu huynh đệ hùng dũng, to lớn của mình“Á” Tay nàng giật bắn [Cái gì mà to như khẩu sung thế kia] Nàng cũng chỉ biết so sánh như thế, chứ hình dáng ra sao, nàng không dám mở mắt nhìn.“Yên Yên, không phải mong đợi vi phu cho nàng thứ này sao? Mở mắt xem, vi phu có làm nàng thất vọng không?” Vô Ngôn rất xảo quyệt.
Ngôn từ tà tứ, đầy kích động.
Nếu bây giờ mở mắt, nàng sẽ thua trước nhan sắc của y, sẽ mê luyến, buông thả trong ánh mắt hút hồn kia.
Vô Ngôn thấy nàng còn ngoan cố, cắn lấy một bên ngực một cái.“Đau!” Thẩm Yên trợn mặt.
Cái con người này, ngoài mặt tỏ vẻ thanh cao, lãnh cảm, một khi sa vào nhục dục lại vô sỉ không từ thủ đoạn“Yên Yên, nhìn vi phu” Bốn mắt giao nhau.
Đôi mắt như có ma lực, cuốn hết hồn phách của nàng.
Nàng biết mình sẽ không thể kháng cự nổi.Tay hắn vẫn nắm lấy tay nàng, để nàng chạm vào dục căn.“Yên Yên, vi phu có chút không được”“Không được là sao?” Thẩm Yên nghi hoặc.“Vi phu không biết, Yên Yên xem thử” Vô Ngôn lưu manh, kéo quần xuống để lộ vật nam tính khủng bố của mình.
Trái với thân hình thon thả, eo thon cân xưng, bụng phẳng sáu múi, giữa chân hắn là cái gì thế kia, nói khẩu súng e còn thua xa.Mặt Thẩm Yên bốc cháy đỏ rực.“Không xem…không xem nữa…cái thứ này…khủng bố như vậy…hay là chàng uống tuyệt tình đan đi!” Thẩm Yên nuốt nước bọt, lắp bắp từ bỏ.
Hèn gì hắn một mực muốn nàng xem.
Chính là để khoe khoang cái thứ ngạo nghệ đáng sợ kia sao“Dùng tuyệt tình đan ta sẽ bất lực đó.
Ta bất lực làm sao khiến phu nhân sung sướng”“Không cần…ta không cần nữa!” Thẩm Yên ôm lấy cơ thể.
Nàng không biết bản thân mình đã tự đào mồ chôn mình từ lâu rồi.“Phu nhân… có lẽ đã quá muộn”Vô Ngôn không nói nữa.
Hắn đã báo trước để nàng chuẩn bị tinh thần.
Còn bây giờ, trời có sập xuống cũng không ngăn hắn muốn nàng, thao nàng cho thỏa cơn dục vọng đè nén bấy lâu nay.Vô Ngôn kéo hai tay nàng lên đỉnh đầu, môi lưỡi giao thoa, không chừa cho nàng một khe hở để thở.
Rời môi nàng, y liếm từng chút từng chút, làm làn da nàng sáng bóng dưới ánh lửa, liếm đến giữa hai chân.
Thẩm Yên đã khép chặt, che đậy hết mức có thể.
Y nhìn nàng quẩn bách, có chút mắc cười.
Đưa lưỡi nhẹ liếm lác lên bộ lông mao, rồi từ từ chui vào rãnh tam giác.
Nước nơi hạ thân không hiểu sao lại càng chảy ra kịch liệt, ướt át và đầy mùi vị, hại nàng vặn vẹo hai chân“Yên Yên, mở chân ra nào.
Vi phu hảo hảo yêu thương muội muội của nàng”Tuy rằng Vô Ngôn đã buông tay nàng ra từ lâu, nhưng Thẩm Yên lại không có chút vùng vẩy.
Người nàng yêu đang ân ái cùng mình, làm sao nàng có thể chối từ.
Thẩm Yên bị tình dục khuấy đảo, lý trí không còn minh mẫn, tất thảy đều quên hết, mặc sức để Vô Ngôn mút liếm tiểu huyệt đẹp đẽ.
Nàng chỉ còn biết rên rỉ cho đến khi đạt cao trào.Thẩm Yên rã rời chân tay, mềm nhũn nằm bất động.
Vô Ngôn chồm lên người nàng, tay đỡ lấy cự vật, ở trước khe huyệt, chà xát liên tục.
Khoái cảm lại tiếp tục ập đến, Thẩm Yên cảm thấy trống trải vô cùng.“Yên Yên, vi phu muốn nàng” Vô Ngôn nhìn nàng sâu lắng.
Tuy rằng lầu đầu tiên của hai người không phải ở một nơi chăn ấm nệm êm, nhưng hắn vẫn rất trân trọng, chiều chuộng nàng hết lòng.
Thẩm Yên ngọt ngào, ôm lấy cổ y, gật đầu ngầm đồng ý.Vô Ngôn được thế, đem nam căn từ từ xuyên qua lỗ nhỏ.
Sao lại chặt thế này.
Y có chút khó khăn.
Thẩm Yên vẫn ráng cắn môi chịu đựng.
Mồ hôi trên trán y nhỏ giọt, tấm lưng trần ướt đẫm mồ hôi.
Thẩm Yên thử thả lỏng cơ thể, đem hạ thân mở ra lớn nhất có thể.
Nàng cố gắng xích vào, để phân thân của y đẩy tới.“Aaaaaa” Thẩm Yên cảm nhận rõ, cây gậy thịt cương cứng, to lớn kia đút vào khe nhỏ của nàng, vượt qua tầng trinh tiết, công thành đoạt đất.Đau đớn qua đi nhanh chóng vì Vô Ngôn đã làm nàng thư sướng nên cảm giác không còn đau mấy.
Dâm thủy không ngừng tuôn ra, bôi trơn dương cụ, Vô Ngôn được thế công kích không ngừng nghỉ“Vô Ngôn, aaaa….Vô Ngôn”“Gọi ta một tiếng phu quân”“Phu quân, thiếp sướng quá!”“Hảo, vi phu sẽ cho nàng sướng đến phát điên”Chính hắn cũng muốn phát điên lên rồi, ra sức nhấp đẩy, thọc ra, đẩy vào.
Các cảm giác sung sướng nhất trần đời chính là đây chứ đâu.
Niềm sung sướng cho dù có mất mát, có tắt thở cũng xứng đáng.“Phu quân, nhanh nữa, mạnh nữa”“Yên Yên, của nàng thật chặt, kẹp chặt tiểu đệ của ta sướng phát điên lên được”Cả hai quấn quít, dập dìu.
Trời mưa to, sấm chớp đùng đùng cũng không hề ảnh hưởng đến hương tình bên trong sơn động.
Mãi đến khi trời gần sáng, mưa ngớt hạt, hai người cũng mệt lã thiếp đi.Cả hai ôm ấp, mây mưa một ngày một đêm cho thỏa mãn sự thèm khát.
Mà nàng cũng thật là một sắc nữ, càng làm càng hứng, không muốn ngừng nghỉ.
Thật may lão công của nàng tráng kiệt, dũng mãnh, tận tình phục vụ nàng sung sướng tê dại cả người.
Sau khi triền miên, nàng mệt mỏi mê ngủ, Vô Ngôn đi khảo sát địa hình xung quanh, phát hiện có một suối nước nóng.
Y mang nàng đến suối tắm rửa và ngâm mình thư giãn.
Làn nước ấm áp bủa vây khiến thân thể nàng giảm mệt đôi chút.
Nàng từ từ mở mắt, thấy Vô Ngôn đang ôm mình vào lòng, tỉ mỉ tắm rửa.
Những nơi y chạm qua kích thích giác quan khiến nàng rạo rực, uốn éo, rên rỉ.
Vô Ngôn không kiềm chế được đem nàng trong suối nước mạnh mẽ thao.
Làm trong nước có vẻ khiến cả hai hưng phấn và bền bỉ hơn.
Tiếng kêu rên của Thẩm Yên vang vọng khắp nơi, tiếng va chạm trong nước giòn tan, mạnh mẽ.
Vô Ngôn luận động không ngừng nghỉ, càng làm càng sung sướng kịch liệt.
Cơ thể nàng, nơi u huyệt ấm nóng, ẩm ướt, bóp chặt căn nguyên của y, khiến y sung sướng muốn đong đưa mãi trong cơ thể nàng.
Mãi đến khi cả hai đạt cao trào, y trút toàn bộ vào cơ thể nàng, không gian mới yên ắng trở lại.
Nhưng không đến mấy chốc lại vang lên.
Như thế ba ngày ba đêm, cả hai người này sắp hóa dị nhân rồi.
(Hahaha, cái này tác giả quá sức tham lam cho sự đè nén, chịu đựng bao lâu nay của hai người mà viết quá tay thôi)Sau khi ở lại dưới núi dưỡng sức hồi phục, nói dưỡng sức không biết mất bao lâu mới hồi sức nổi =)) thì cả hai tìm cách trở lên cùng trở về tìm phụ mẫu Thẩm Yên, ẩn cư, sống một đời an nhàn.Câu chuyện kết thúc thế thôi, không muốn bon chen sự đời gì trong thời buổi này nữa.
Sống nhàn cư là tốt nhất!Hoàn!.