So nhân khẩu, hiện tại Tây Nam chỉ có thể đảm bảo thành lớn trong bốn tỉnh có người, các địa phương khác chỉ còn một mảnh hoang vu, còn Khang Tư thì sao, chỉ riêng nhân khẩu Tuyết quốc đã mạnh hơn mình rồi, không cần nói các lãnh địa khác nữa, cho nên cái này không cần nghĩ.
So tiền tài, cái này vốn còn có thể dám dùng tài phú do mình thu gom bốn tỉnh so kè một chút, nhưng khi biết được Lục Nhã Hiên ở Đế đô là sản nghiệp phu nhân Khang Tư, đặc biệt là quyền khai thác núi bạc Đế quốc của Duy Nhĩ Đặc lại do thương đoàn trong tay một người phu nhân khác của Khang Tư thu được, vậy là căn bản không dám nói ra, nhắc tới là tự rước lấy nhục, hoàn toàn là đối lập giữa voi với kiến!
So lãnh địa, cái này căn bản không dám mở miệng, ba tỉnh nhà mình còn là nhờ Khang Tư hỗ trợ thu phục, người ta đồng ý trả lại cho mình là bởi Minh quy hạn chế, không thì ngươi ôm một cái hành tỉnh mà khóc đi.
So quân đội, cái này là bộ phận mà trước kia Tứ hoàng tử ngạo mạn nhất, sau khi kiến thức được bộ đội trực thuộc Khang Tư rồi, lòng tin liền bị chèn ép thương tích đầy mình.
Hắn căn bản không rõ được, mọi người đồng dạng là binh sĩ kinh nghiệm chiến trận sắc bén, nhưng mà so sánh với nhau liền khác biệt lớn như vậy? Lẽ nào phương pháp huấn luyện khác nhau? Nhưng thủ đoạn huấn luyện tinh nhuệ cũng chỉ có vài loại, làm sao binh sĩ của mình lại không cách nào so sánh với binh sĩ người ta đây chứ?
Nghĩ đến đó, Tứ hoàng tử không khỏi cảm thán, Khang Tư xác thật lợi hại, không cần làm gì cũng đả kích mình đến không còn khí thế, khiến cho mình ngoan ngoãn cắt giảm bộ đội lãnh địa.
Kỳ thật ngẫm lại cũng không sao, mình bảo lưu nhiều bộ đội không bằng người ta như thế làm gì? Không có khả năng tạo phản, muốn giết địch thì bên người đã không có địch nhân, ngoại trừ lãng phí tiền lương ra căn bản là không có tác dụng gì, không cắt giảm bộ đội thì làm gì đây?
Người ta không đề nghị giải trừ quân bị mục đích chính là muốn nhìn ngươi lãng phí tiền lương mà thôi, nhìn các thành viên khác thi hành giải trừ quân bị thì biết ai cũng không phải ngu ngốc!
Cảm giác được mình đã mất đi mục tiêu đi lên, Tứ hoàng tử nhàm chán vô nghĩa liếc mắt thần tử bên dưới đang liều mạng tìm đủ mọi lý do giải thích hành vi Khang Tư khoe khoang tài phú của hắn.
Tứ hoàng tử nghe đến buồn chán, không khỏi lắc đầu nói:
- Các ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? Nói thẳng ra Khang Tư diễu võ dương oai với những thành viên Liên minh chúng ta là được rồi.
- Về phần vì sao hắn diễu võ dương oai như thế, cũng rất đơn giản, chính là đề cao uy vọng của mình, nói cho người đời, chẳng những quân sự của hắn là hùng mạnh nhất toàn Liên minh, kinh tế cũng là cường đại nhất Liên minh, mục đích chính là để mọi người đề cử hắn làm Đại Minh chủ Liên minh!
Đám đại thần trợn tròn mắt, cái Khang Tư này đột nhiên làm ra nhiều chuyện như vậy, chính là vì lên làm vị trí Đại Minh chủ không dễ xơi này?
Hình như vị trí này ngoại trừ hắn ra, không ai dám hy vọng xa vời có thể ngồi lên nó, không phải hắn cởi quần đánh rắm, đi làm điều thừa sao?
Đám đại thần nghĩ vậy không nhịn được cẩn thận liếc nhìn Tứ hoàng tử.
Ánh mắt này lại bị Tứ hoàng tử chú ý tới, đương nhiên Tứ hoàng tử biết thủ hạ mình nghĩ cái gì, không khỏi lười biếng nói:
- Yên tâm, ta tự hiểu lấy mình, sẽ không mơ mộng cái vị trí Minh chủ đó, nhưng mà cái vị trí kia dù là những thành viên chúng ta chiếm được thì thế nào, có năng lực gánh vác trách nhiệm Minh chủ sao?
Các đại thần muốn khuyên can Tứ hoàng tử lại bị Tứ hoàng tử làm cho tỉnh lại, nghe nói như thế tất cả đều không lên tiếng, xác thật như vậy, dù là để Tứ hoàng tử lên làm Minh chủ, tuy rằng là có năng lực, thế nhưng không có thực lực mà, căn bản không thể thực hiện trách nhiệm Minh chủ, thành viên nói một câu cầu viện sẽ làm người bất lực.
Ngay lúc chúng âm thầm lo nghĩ Điện hạ nhà mình bị Khang Tư đả kích chán ngán thất vọng, muốn làm sao cho Điện hạ phấn chấn tinh thần lại, một lính liên lạc đột nhiên chạy vào hô:
- Điện hạ, thư gấp từ đại biểu Liên minh!
Lời này để mọi người đều sững sờ, đại biểu Liên minh này vừa mới đưa tới một phần thư tín, làm sao mới một ngày lại đưa thêm một phần nữa?
Về phần xưng hô Điện hạ, cùng lúc Liên minh hoàng tộc hủy bỏ xưng hô Hoàng đế, mấy cái xưng hô Hoàng đế trong Liên minh thống nhất cũng đồng thời hủy bỏ, tuyệt không có ai chịu đi làm chim đầu đàn, đương nhiên nếu Tứ hoàng tử tự nguyện, hai đứa trẻ kia đều là một câu của đại thần.
Tứ hoàng tử lười biếng mở bức thư xem thử, bắt đầu Tứ hoàng tử lộ ra thần sắc khinh thường tỏ vẻ quả thế, nhưng tới sau Tứ hoàng tử lại như ăn phải linh đan diệu dược gì đó, đột nhiên cả người toả sáng lên tinh thần trở lại.
Trong lúc các các đại thần cảm thấy mê hoặc, Tứ hoàng tử cười ha ha đưa bức thư truyền xuống dưới:
- Các người nhìn xem Khang Tư chế định ra quy củ tranh cử Minh chủ!
Chúng đại thần vừa xem, chớp mắt liền biết vì sao Tứ hoàng tử khôi phục tinh thần, có lẽ Tứ hoàng tử đã chuẩn bị cho đời sau hắn đi cạnh tranh chức vị Minh chủ.
Nhưng mà ngẫm lại cũng rõ ràng Tứ hoàng tử là bất đắc dĩ, không nói trong Liên minh, dù là toàn bộ Đế quốc, người cùng thời đại với Khang Tư, căn bản là không có một ai đủ tư cách ngang hàng với Khang Tư, có thể xác định, chỉ cần Khang Tư đồng ý, chức Minh chủ này có thể để hắn ngồi đến chết!
Chỉ cần điểm ấy cũng đủ để tất cả những nhà có dã tâm đều chán ngán thất vọng đánh mất tất cả hùng tâm tráng chí, chỉ cần biết chi tiết về Khang Tư, vậy thật là bị ép đến nỗi trong đầu cũng mất hết ý niệm tranh hùng cùng Khang Tư.
Nếu như lúc này Khang Tư bắt đầu tăng mạnh quyền uy cá nhân, tin rằng không cần bao lâu, Khang Tư sẽ vững vàng khống chế toàn bộ Liên minh, cuối cùng đổi Minh chủ thành Đế hoàng cũng không phải việc gì khó - dù sao, toàn bộ Liên minh căn bản không có ai có thể phản kháng lại được Khang Tư. -
Thế nhưng không biết Khang Tư nghĩ như thế nào, lại đi quy định rõ chức vị Minh chủ là tuần hoàn hai mươi năm, có thể liên tục đảm nhiệm, nhưng không thể thừa kế.
Chỉ cần cái này cho thấy Khang Tư không đưa chức Minh chủ trở thành tài sản riêng của gia tộc hắn, cũng để cho bọn người Tứ hoàng tử hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, loại mệnh lệnh công bố thiên hạ này, sẽ không thể tùy tiện thay đổi.
Để cho Tứ hoàng tử kể cả các đại thần đều động tâm không thôi, là chỉ cần thuộc về Liên minh, bất cứ thành viên nào cũng có tư cách tranh cử chức Minh chủ.
Tuy rằng Khang Tư đưa chức vụ cao cấp nhất thành chiếc bánh thơm ngon dụ dỗ mọi người, nhưng tin rằng trừ khi có nhân vật siêu cấp tuyệt thế thiên hạ trăm ngàn năm mới có một người, vậy mới có thể đi từ một thảo dân biến thành Minh chủ, đa số đều tin rằng đó sẽ là hậu đại quyền quý, đặc biệt người thừa kế thế lực thành viên Liên minh mới tương đối có thể trở thành Minh chủ.
Muốn trở thành Minh chủ cũng không phải để thành viên Liên minh bỏ phiếu quyết định, có lẽ Khang Tư vì muốn tránh cho việc tranh đoạt vị trí Minh chủ này trở thành vấn đề để các thành viên hỗ trợ cản trở lẫn nhau, dứt khoát giới hạn, nếu muốn trở thành Minh chủ, không xem thân phận ngươi, lại càng không xem ngươi được hoan nghênh cỡ nào, chỉ nhìn ngươi lập được bao nhiêu công trạng cho Liên minh, người tranh cử có công trạng lớn nhất là người thắng lợi.
Hơn nữa để bảo hộ người tranh cử, mỗi Minh chủ lên nhậm chức, đều xác định trước mười người ứng cử tiếp theo, xác định người đề cử có thể do thế lực thành viên Liên minh đề cử.
Đương nhiên, còn cần Minh chủ chọn từ trong người đề cử ra, sau đó mỗi hai năm tăng mười người, mãi cho đến khi kỳ hạn nhậm chức hai mươi năm mới thôi.
Tổng số người đề cử đạt một trăm người sẽ có một lần dự tuyển, tất cả những việc từng trải đều phải công bố cho công chúng, tất cả nhiệm vụ tiếp thu cùng mệnh lệnh cũng sẽ được truyền bá, hay là nói để cho người đời đánh giá ưu khuyết của bọn họ.
Như vậy tuy rằng đã không còn tuyệt đối, nhưng dù là Minh chủ muốn chèn ép bọn họ cũng phải làm thật bí mật, dùng thủ đoạn không để người ta phát hiện, càng không cần nói những người khác nữa.
Cái này là đảm bảo người được đề cử sẽ không bị các đối thủ, bao gồm cả Minh chủ, cạnh tranh hãm hại ngoài quy định.
Đương nhiên, chỉ cần ngươi không muốn, có thể không tiếp thu thân phận được đề cử, nhưng mà loại cơ hội nếu chiến thắng chẳng khác nào làm Hoàng đế, tin rằng không có mấy người chấp nhận buông tha.
Kèm theo thư lần này, còn có danh sách đề cử mười người tranh chức Minh chủ đời thứ hai, tên Tứ hoàng tử thình lình ngay ở bên trên, mà ngoại trừ tên Tứ hoàng tử ra còn có chín người được đề cử khác, những tên khác Tứ hoàng tử không nhận ra, nhưng một cái tên trong đó, lại khiến ánh mắt mọi người tập trung vào một võ tướng.
Võ tướng này thấy tên của mình lại đạt ngang hàng với Tứ hoàng tử, lập tức toát hết mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống nói rõ ràng:
- Điện hạ, thuộc hạ thật sự là không biết chuyện này! Thuộc hạ, thuộc hạ...
Hắn đang gấp đến nỗi cả người ướt mồ hôi đột nhiên linh cơ khẽ động, lập tức hô:
- Thuộc hạ đi thông cáo thiên hạ, từ chối tư cách đề cử!
Tứ hoàng tử khoát khoát tay cười nói:
- Không cần khẩn trương, xem chừng danh sách này đều là quan viên văn võ kiệt xuất nhất Liên minh thống nhất, ta có thể đặt ngang hàng với các ngươi là vinh hạnh của ta rồi.
Tứ hoàng tử vừa nói thế, cái võ tướng kia liền bị dọa đến nỗi nhũn trên mặt đất.
Nhìn một màn như vậy, Tứ hoàng tử có chút chua xót cười nói:
- Kỳ thật chiêu này của Khang Tư hoàn toàn là đưa những người chúng ta lên lò nướng, có hắn tồn tại, không nói sau này, chỉ cần hai mươi năm đầu, căn bản không có người nào dám đứng lên chống lại hắn, dù là chống lại hắn cũng chống không thắng, cho nên những người chúng ta được đề cử khóa này hoàn toàn là lấy tới diễn trò, để cho người ta coi như diễn viên, cũng để cho không bị người ta rình rập rõ ràng, ta cũng thông cáo thiên hạ cự tuyệt tư cách đề cử, ta tin rằng, những người còn lại trên danh sách này đều sẽ tuyển chọn như vậy.
- Điện hạ, tuy rằng một đời chúng ta không thể cạnh tranh cùng Khang Tư, nhưng Thái tử có thể mà, hai mươi năm sau, Thái tử do ngài giáo dục ra đang vào thời sung mãn, còn Khang Tư kia đã bốn năm mươi tuổi tiến vào trung niên rồi, dù là khi đó hắn vẫn quyền uy hiển hách, vậy hai mươi năm nữa thì sao? Thái tử bốn mươi tuổi chính là thời kỳ toàn thịnh, còn Khang Tư đã là lão già sáu, bảy mươi tuổi rồi, chỉ cần công trạng rõ ràng, Thái tử tuyệt đối sẽ một bước đăng vị!
Một đại thần vội vàng nói.
Còn đại thần khác dứt khoát nói thẳng:
- Điện hạ, dù là Khang Tư kia đến chết vẫn chiếm lấy chức Minh chủ, cũng tối đa là ba đời Minh chủ mà thôi, thuộc hạ cũng không tin hắn có thể sống đến một trăm tuổi! Cho nên dù là Thái tử tranh vị đời thứ hai, thứ ba không thành công, tuyệt đối lần thứ tư sẽ thành công, đến lúc đó Thái tử cũng chỉ sáu mươi tuổi mà thôi, đủ để đảm nhiệm một lần Minh chủ! Chỉ riêng lần này cũng có thể để thực lực Tây Nam chúng ta tăng lên mấy lần, nói không chừng Thái tôn cũng có thể tiếp nhận chức vụ nữa!
Các đại thần đã đặt kỳ vọng lên đời con cháu mình, chẳng những Tứ hoàng tử không có tức giận, ngược lại vui mừng cười nói:
- Ha ha, không sai, ta không đấu lại Khang Tư, ta chấp nhận, bởi vì khắp thiên hạ cũng không có ai đấu lại được Khang Tư, nếu như Khang Tư biến Liên minh thành Đế chế, như vậy thân phận con cháu nhà hắn đặt ở trên đầu con cháu ta, ta cũng không có cách nào.
- Thế nhưng hiện tại, cái Khang Tư bậy bạ này lại đưa ra loại chế độ đề cử kia, như vậy lão tử không tin con cháu lão tử không thể ép ngược lại trên đầu con cháu Khang Tư! Thái tử không được thì Thái tôn, dù sao con cháu lão tử có thể đấu hao với nhà Khang Tư mà!
Tứ hoàng tử nói đến đây, đứng lên quát:
- Tất cả mọi người, để cho Thái tử Thái tôn các người có một hậu thuẫn bền chắc, mời mọi người cống hiến bản lĩnh toàn thân các ngươi cho Tây Nam chúng ta!
Thấy Tứ hoàng tử hăng hái như vậy, các đại thần lập tức quỳ xuống hành lễ:
- Chúng thần thề cúc cung tận tụy vì Tây Nam!
Tuy nhiên trong lòng những đại thần này có suy nghĩ cho con cháu mình hay không thì không có người nào biết, dù sao Khang Tư quy định chỉ cần là người Liên minh thống nhất thì có tư cách làm người đề cử, chỉ cần đủ công trạng thì là Minh chủ, cũng biểu thị chỉ cần đủ cơ hội cùng năng lực, con cháu bọn họ cũng có thể được làm Minh chủ.
Đến lúc đó, còn cháu bọn họ không đơn giản là bao trùm trên đầu con cháu Khang Tư, còn là đứng trên đầu con cháu Điện hạ nhà mình nữa, đương nhiên loại tâm lý âm u này tuyệt đối không thể biểu lộ ra.
Chế độ đề cử Minh chủ của Khang Tư công bố thiên hạ, đúng là sôi trào một mảnh, chuyện này ngang với việc công khai ngôi vị ngôi vị hoàng đế cho người đời, chỉ cần ngươi có năng lực thì làm được Hoàng đế, mà đối với vấn đề Khang Tư trực tiếp lấy thân phận Minh chủ ban bố thông cáo lại không có người nào để ý tới.
Khang Tư đứng ra tranh cử Minh chủ lần thứ nhất?
Cái này đúng là làm điều thừa, ngoại trừ hắn ra ai dám đi ngồi vị trí kia? Có lẽ hai mươi năm sau còn có người dám tranh, lúc này không có ai dám nhảy ra.
Không thấy phát bố cáo ra ngoài, mười người đề cử kia lập tức liên tiếp nhảy lên biểu thị từ chối thân phận đề cử sao? Nhìn người ta ngay cả cơ hội hai mươi năm sau cũng không muốn, trực tiếp nhắm ngay Minh chủ lần thứ ba khi Khang Tư đã biến thành ông già, từ cái này hiểu được oai danh Khang Tư lớn cỡ nào.
Không nói tất cả người có đầu óc trên Đế quốc đều tỉ mỉ đánh giá bảng bố cáo này, dù là những người hữu tâm ở các quốc gia xung quanh cũng bắt đầu rung động với chức vị Minh chủ Liên minh thống nhất.
Bên trên thông cáo nói, chỉ cần là người Liên minh thì có tư cách, nói cách khác chỉ cần mình gia nhập vào Liên minh thống nhất, hai mươi năm sau nhà mình cũng có thể tranh cử Minh chủ rồi, một khi thành công, vậy có thể làm Hoàng đế hai mươi năm trên một tổ chức khổng lồ, thật là quá dụ người mà!
Người chỉ số thông minh tương đối cao lại than thở Khang Tư khôn khéo, đầu tiên Liên minh thống nhất này đồng ý tiếp nhận bất cứ một thế lực nào chịu gia nhập vào, đồng thời chế định ra rất nhiều quy định nghiêm ngặt, lại đảm bảo địa vị cùng thực lực thế lực đầu nhập vào, dù là thế lực đầu hàng cũng có thể nhận được đảm bảo lợi ích, đồng thời những quy định này cũng đảm bảo Liên minh thống nhất có thể duy trì mình độc lập.
Các thành viên thực lực cường hãn áp đảo phía trên, xác định cho địa vị trung ương Liên minh thống nhất không bị dao động.
Một lực lượng trực thuộc Liên minh ổn định mà cường đại, sẽ đảm bảo cho Liên minh này không rời rạc, mà chỉ cần miễn trừ nguy cơ nội loạn giải tán, Liên minh này sẽ hùng mạnh không gì sánh nổi!
Với loại thái độ đồng ý mở rộng cửa tiếp nhận người ngoài và đối đãi thành viên bình đẳng, khẳng định sẽ có rất nhiều thế lực nhỏ đồng ý đầu nhập, hơn nữa một khi Liên minh thống nhất tác chiến mở rộng, chỉ cần đối phương phát hiện đánh không lại sẽ đầu hàng, rất có thể xuất hiện quái sự: Mới vừa rồi còn nhiệt huyết sôi trào chuẩn bị chém giết, sau một phút địch nhân liền biến thành minh hữu của mình.
Những quy định này để Liên minh thống nhất dễ dàng thu được minh hữu không cần phải nói, để cho người ta bội phục là Khang Tư mới công bố chế độ đề cử.
Loại chế độ cạnh tranh công trạng đề cử hai mươi năm này, cùng việc mỗi hai năm liền đưa mười thanh niên ưu tú nhất thu vào chế độ Liên minh thống nhất, hai mươi năm là một trăm nhân tài kiệt xuất nhất thời đại, nếu như Khang Tư khôn khéo đến tuyệt đỉnh, vòng thứ hai liền tự động thoái vị đổi người, vậy bắt đầu từ vòng thứ ba, một trăm danh ngạch này chính là mục tiêu tranh đoạt của anh tài tuấn kiệt khắp thiên hạ, như vậy tiếp tục duy trì về sau, Liên minh thống nhất không hùng mạnh mới là lạ.
Những người thông minh nhìn rõ những điểm này, nếu như ở Liên minh thống nhất, liền liều mạng biểu hiện chính mình, nếu như ở những địa phương khác, như vậy tìm cơ hội đưa già trẻ lớn bé trong nhà di cư sang địa giới Liên minh thống nhất.
Ai cũng không phải ngu ngốc, tuy rằng không quen nhân sinh, nhưng này nơi này chẳng những an toàn giàu có, lại còn có cơ hội cho đời sau mình trở thành Hoàng đế, đặc biệt địa phương ngươi ở đang có chiến tranh, tình huống như vậy ngươi không di cư sao?
Thủ lĩnh Liên minh hoàng tộc cũng không phải không phát hiện thông cáo Khang Tư hấp dẫn thần dân nhà mình, những chuyện một ít tài năng không chịu tiếp thu quan chức trong địa giới nhà mình len lén di chuyển; một ít thần tử không được coi trọng dưới trướng mình không từ mà biệt, bọn họ đều rất rõ ràng, cũng muốn dùng biện pháp sức mạnh hạn chế bọn họ, nhưng không có đủ tinh lực.
Thế công từ Đông Nam đang gấp gáp, hầu như đánh cho chiến tuyến Liên minh hoàng tộc liên tục bại lui về sau, ép đám hoàng tộc không thở nổi, căn bản không có tinh lực dư thừa đi quản thần dân trốn chạy.
Kỳ thật Liên minh hoàng tộc không hiểu nổi, bên phía mình là Liên minh do Hoàng tộc Đế quốc xây dựng, có được danh phận chính thống lớn lao, làm sao lực hấp dẫn thế nhân còn không bằng cả một phần nhỏ Liên minh thống nhất Khang Tư chứ?
Bọn họ không có tự hỏi, chính mình là Liên minh hoàng tộc, chỉ cần cái tên này cũng đã hạn chế tư cách nhân viên tham dự, cũng chỉ có người hoàng tộc mới được gia nhập vào, mà Liên minh này lấy huyết mạch làm cơ sở, ngu ngốc cũng biết, nếu như ngươi không có quan hệ thân thích với những hoàng tộc này, đừng nghĩ tới chuyện thu được quyền lực địa vị cao ở Liên minh hoàng tộc.
Bên Liên minh thống nhất ngay từ đầu lập căn cơ đã tiếp nhận hai con rối hoàng tộc, nói cách khác tuy là hoàng tộc nắm quyền, nhưng đúng ra là quyền quý nắm quyền.
Bản thân Khang Tư cũng xuất thân quân phiệt, về sau hai thế lực bị đánh hàng phục gia nhập, cuối cùng còn có thế lực Tứ hoàng tử hoàng tộc chân chính gia nhập, có thể nói Liên minh thống nhất chính là một món thập cẩm, chỉ cần đồng ý gia nhập thì không có hạn chế nào, một Liên minh như vậy, dù là đầu hàng mọi người cũng muốn gia nhập, càng không cần nói những người khác.
Hơn nữa Liên minh này bây giờ còn công bố chế độ hậu tuyển Minh chủ, trần trụi công bố cho thế nhân, bất luận kẻ nào đều có thể leo lên chức vị Đại Minh chủ tối cao trên Liên minh thống nhất, gần như lấy chức vị Hoàng đế ra dụ dỗ người đời.
Chỉ cần người có đầu óc liền rõ ràng, người ta ngay cả chức Hoàng đế cũng dám lấy ra cạnh tranh công bằng, như vậy các địa vị quân chính cao cấp lại chỉ cần đủ năng lực là được, ngay cả chức Hoàng đế cũng có thể ngồi, các vị trí Thừa tướng, Nguyên soái, Trưởng hành tỉnh, Thiếu tướng... Còn có thể thiếu ngươi sao?
Đối mặt với dạng mê hoặc như vậy, thật là không ai có thể chống đối, cho nên mọi người đều xem trọng Liên minh thống nhất mà không xem trọng Liên minh hoàng tộc, không chỉ bởi vì Liên minh hoàng tộc đang trong chiến tranh, mà là bởi vị trí hai bên mở ra cực kỳ xa cách, người tự nhận có bản lĩnh đương nhiên phải lựa chọn tổ chức mà mình có thể phát huy tất cả năng lực.