“Lúc không có khách, cô liền đóng cửa không ra?” Giang Hoài Việt dời đi sự chú ý, mở miệng hỏi.
Tương Tư giật mình: “Bình thường dù không có khách điểm tên, có khách mới cũng sẽ bị gọi đi tiếp rượu...!Chỉ có điều, trước đó mấy lần chọc giận ma ma, cho nên bà không để ta xuống lầu.”
Hắn nhướng lên đôi mày thanh tú:”Không tiếp khách chẳng phải là thanh tịnh? Chẳng lẽ cô thích tiếp rượu?”
“Cũng không phải, nhưng nếu lúc nào cũng không có khách, ma ma đương nhiên sẽ cắt xén áo cơm.
Tháng trước còn có cô nương bởi vì mạnh miệng, bị đánh gãy răng, chỉ có thể gửi đi đến sân sau làm việc vặt vãnh.”
Giang Hoài Việt mỉm cười: “Không khác gì cảnh ngộ cung phi.”
“Trời đất khác biệt, sao dám so sánh?” Tương Tư bỗng nhiên hỏi, “Ngày đó nghe Đốc công nói tỷ tỷ Cao Hoán có thai, nàng không mượn cơ hội gây khó dễ cho ngài chứ?”
Giang Hoài Việt đánh giá nàng một chút, lạnh lùng nói: “Vì sao hỏi việc này?”
Nàng hơi chậm lại, hy vọng mình không lắm miệng hỏi đến chuyện không nên: “Chỉ là nhất thời hiếu kì...!Không phải cố ý dò xét.”
“Cô không cần lo ngại, ta ở trong cung hơn mười năm, không phải một Tần phi nho nhỏ như nàng liền có thể đánh bại.” Giang Hoài Việt nói lời này, trong lòng lại cảm thấy có chút hối hận.
Tại sao hắn phải nói điều này với nàng, giống như đang cố ý trấn an.
Hắn ở trong cung từng bước tính toán, nàng ở giáo phường ca múa, vốn là hai người khác biệt qua đường, chỉ bất đắc dĩ không thể diệt khẩu nhân tiện thu nàng làm thám tử, hôm nay nói chuyện ở đây lâu như vậy, xem ra đã vượt quá giới hạn rồi.
Lúc này cửa phòng bị người nhẹ nhàng gõ vang, bên ngoài truyền đến giọng Tây Hán Đông Xưởng.
Trước đó trên lầu đại náo, đám người nhao nhao rời khỏi, nhóm Đông Xưởng ở dưới lầu chờ tới bây giờ cũng không thấy bóng người hắn, liền tới hỏi thăm khi nào mới có thể trở về.
“Sắp đi rồi, các ngươi đi chuẩn bị xe ngựa.”
Hắn vén khăn lụa ướt sũng ra, nhưng thấy mu bàn tay càng ngày càng sưng đỏ, Tương Tư không khỏi nói: “Ngài liền giữ lấy đi...”
Hắn cũng không lên tiếng, dùng tay đè chặt khăn lụa, đứng dậy.
Tương Tư nhìn hắn nhanh đi ra khỏi cửa, chợt nhớ tới vấn đề nghiêm trọng nào đó, vội vàng gọi: “Đốc công, ta còn có việc muốn nhờ!”
“Chuyện gì?” Hắn dừng bước lại, quay đầu.
Tương Tư do dự một chút, thẹn thùng nói: “Chính là...!Ngài có lẻ tiền không? Có thể cho ta mượn một ít?”
Ánh mắt khó có thể tin của Giang Hoài Việt nhìn nàng.
Rõ ràng nhìn không hẳn là ngốc, nhưng tại sao lần đầu gặp lại đề nghị hiến thân, bây giờ lại hỏi mượn tiền lẻ đường đường Đô đốc Tây Hán như hắn?
Hắn gần như bị chọc tức bật cười:”Đương kim triều chính, mở miệng hướng bản đốc mượn tiền lẻ, cô là người đầu tiên có một không hai.”
Tương Tư đỏ mặt, ủy khuất nói: “Ngài quên rồi sao? Vừa rồi các cô nương muốn gọi ta cùng trở về, nhưng ngài bảo ở lại.
Bây giờ ta bị bỏ lại, muốn thuê xe ngựa cũng phải có tiền lẻ không phải sao?”
Giang Hoài Việt lúc này mới nhớ tới, trầm mặt nói: “Sao cô không thuê xe trước, trở lại Đạm Phấn lâu lại đưa tiền?”
“Tiền của ta đều là ma ma giữ hết...!Ta còn muốn vụng trộm trở về, không để Nghiêm ma ma phát hiện vết thương trên đầu, nếu không lại bị đánh...” Nàng khó xử nhìn hắn, lại thêm một câu, “Ta xưa nay không nợ người khác, nhất là mượn tiền, nhất định nhanh chóng trả lại.”
Lời này có ý gì? Cho là hắn keo kiệt đến mức liền vài đồng tiền bạc lẻ cũng không chịu cho mượn?
Giang Hoài Việt có chút bực bội, hung hăng liếc nhìn nàng trả lời: “Ta cũng không mang tiền.”
Lần này đến phiên Tương Tư giật mình hoài nghi, chân thành nói: “Đốc công, ngài quyền cao chức trọng, ta nhất định sẽ không nợ tiền không trả...”
“Đi ra ngoài dự tiệc lại thay quần áo không mang theo tiền thật kỳ quái sao?!” Giang Hoài Việt kiềm chế không được muốn nổi giận, bước ra ngoài cửa hai bước, lạnh nhạt nói, “Bản đốc không phải thần giữ của keo kiệt hẹp hòi!”
Người đánh xe hét lên một tiếng to, xe ngựa chậm rãi lăn bánh.
Nội thất của cỗ xe rất tinh xảo, rộng rãi thoải mái, gần như không hề xóc nảy.
Nhưng không khí trong xe thực sự rất xấu hổ.
Tương Tư hơi có vẻ câu nệ ngồi góc đối diện Giang Hoài Việt, tận lực cách hắn càng xa.
Từ lúc lên xe đến nay vẻ mặt của hắn lúc nào cũng uy nghiêm trang trọng, cũng khó trách, là người dự tiệc cuối cùng ở trên lầu, lâu như vậy mới xuống tới, sau lưng còn có quan kỹ đầu mang vết thương đi theo, những Đông Xưởng kia muốn nhìn lại không dám nhìn, đủ để khiến Đô đốc đại nhân nén giận.
Tương Tư tự nhiên hiểu rõ người bên ngoài nghĩ như thế nào, cũng rõ ràng nguyên nhân Giang Hoài Việt nghiêm mặt, bởi vậy trên đường đi đều nghiêm túc im lặng, để tránh lại khiến hắn tức giận.
Bức màn trúc bên cửa sổ bên che khuất thế giới bên ngoài, nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người đi đường, một lúc sau nàng xem chừng hẳn là đến Đạm Phấn lâu, nhưng nàng vẫn không thấy cảnh phố phường quen thuộc.
Nàng hơi kinh ngạc, lại không muốn hỏi, nghĩ có lẽ là Đốc công muốn về Tây Hán trước, sau đó lại đưa nàng về, thế là cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.
Tuy nhiên, cỗ xe đi qua những con phố dài phồn hoa và bến tàu sầm uất, rồi lái thẳng về phía Nam, không hề có ý định rẽ sang phía Tây.
Cho đến khi ra khỏi Sùng Văn Môn, Tương Tư mới nhịn không được hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy? Đạm Phấn lâu không phải đi đường này.”
Giang Hoài Việt nhìn nàng, hất cằm nói︰ “Bộ dạng cô như thế này làm sao mà trở về? Vừa vào cổng đã nhìn thấy là bị đánh vỡ đầu.”
Nàng giật mình: “Vậy bây giờ...”
Hắn không trả lời nữa, nhắm mắt dựa vào bức tường bên cạnh nghỉ ngơi, Tương Tư lại phải im lặng.
Bên ngoài Sùng Văn Môn hiển nhiên vắng vẻ hơn phố phường, nhiều xe ngựa tiến về phía trước, những ngôi nhà ngoài cửa sổ dần trở nên thưa thớt, cuối cùng thì ngay cả tiếng rao hàng cũng biến mất, thay vào đó là cây cối tươi tốt và tiếng chim chóc.
Thế mà đã đến ngoại ô thành Nam.
Xe ngựa dọc theo đường nhỏ tiếp tục đi về phía Nam, cho đến một cái sân hẻo lánh rốt cục cũng ngừng lại.
Cửa xe vừa mở ra, Giang Hoài Việt bước xuống dưới trước, Tương Tư chần chờ một lát, mới thận trọng xuống xe.
Rừng cây xung quanh vắng lặng, không có nhà cửa, chỉ có ngôi nhà biệt lập này, trông giống như một ngôi nhà nông dân bình thường.
Người đánh xe đã phóng nhanh cỗ xe vào sâu trong rừng, Đông Xưởng đi theo mở ra cửa sân, khom người mời hai người đi vào.
Giang Hoài Việt đi đầu một bước, Tương Tư không rõ mình đang ở nơi nào, không khỏi chôn chân ở cổng nói nhỏ: “Đốc công...”
Hắn nghiêng mặt qua, chỉ nói: “Vào đi, sẽ không hại cô.”
Tương Tư trố mắt, hắn dường như lười giải thích, tiếp tục bước đi.
Nói đến việc bị đưa đến vùng ngoại ô không thể giải thích được như thế này, lý trí Tương Tư không muốn đi theo hắn, nhưng nhìn bóng lưng thong dong tiêu sái của Giang Hoài Việt, lại cảm thấy hắn dường như hoàn toàn không có khả năng lừa gạt nàng tới làm bậy...
Nàng liền đi theo phía sau, tiến vào sân.
Nhìn từ trong ra ngoài sân không có gì đặc biệt, góc sân chất đống củi như trang trại, rau rừng phơi khô được treo dưới mái hiên.
Nếu không có Đông Xưởng canh cửa, và vị đô đốc Tây Hán phong thái lỗi lạc mà lạnh lùng này, Tương Tư còn thật sự nghĩ mình đến một gia đình nông dân bình thường.
Đông Xưởng chuyển đến một cái bàn sạch sẽ, hắn nhỏ giọng phân phó vài câu, yên tĩnh ngồi dưới hiên, lại ra dấu bảo nàng cũng ngồi xuống.
Nhà nho nhỏ cũng thanh tĩnh, Đông Xưởng vốn dĩ canh giữ ở cổng cũng rất nhanh rời đi, trong sân chỉ còn lại hai người bọn họ đều ngồi dưới mái hiên.
Gió vùng ngoại ô trong trẻo mát lành, Tương Tư ngồi dưới ánh nắng nhạt, đợi rất lâu cũng không thấy Giang Hoài Việt mở miệng, nhịn không được hỏi: “Đốc công, chúng ta tại sao lại đến nơi này?”
“Chờ người.”
Hắn chỉ ném ra ngoài hai chữ này, liền đứng dậy đi sang một bên.
Tương Tư yên lặng thở dài một hơi, chán nản nhìn góc tường sân xanh mướt có những bông hoa trắng tím nở rộ giữa những tán lá mảnh mai nên lặng lẽ ngồi xuống nghịch ngợm.
Bỗng nghe Giang Hoài Việt nói: “Sau khi trở về, không được phép nộp giấy trắng.”
“...!Nhưng ta bị nhốt ở trong phòng, đi đâu thám thính tin tức?”
Hắn hơi nghiêng mặt qua, mắt lãnh đạm: “Cô tự nghĩ biện pháp.
Giáo phường không thuộc quyền quản lý của ta.”
“Ta cũng không thể đập cửa lao mình xuống tìm khách, đúng không?”
Khóe môi của hắn nổi lên một nụ cười trào phúng: “Cũng có thể thử xem, nói không chừng như vậy càng làm cho người ta khó mà quên.”
Tương Tư hiểu rõ đây là trêu chọc nàng nên quay lưng không thèm để ý tới.
Hắn một mình đứng đó một lúc lâu, chắp tay bước đi thong thả đến sau lưng nàng, thấy Tương Tư dùng đầu ngón tay kích thích một đóa hoa màu tím nhạt, không khỏi hỏi: “Biết đây là cái gì ư?”
Nàng lắc đầu: “Ta không biết.”
“Không phải hoa cỏ quý báu hoa liền không biết.” Giang Hoài Việt hừ cười một tiếng, “Vẫn là xuất thân nhà giàu.”
Tương Tư đỏ mặt, thì thầm tranh luận: “Cái này và xuất thân có quan hệ gì? Thuở nhỏ ta chưa thấy qua loại hoa này, bảy tuổi liền nhập giáo phường, học chỉ là trò ca múa, lại chưa từng tiến vào vườn trồng trọt, đương nhiên không biết.”
Nàng nói xong, thấy Giang Hoài Việt không đáp lời, liền khiêm tốn thỉnh giáo: “Đốc công hỏi như vậy, hẳn là biết được tên hoa này?”
“Đương nhiên biết.”
“Gọi là gì?”
“Vì sao phải nói cho cô?” Ngay cả khi đang nói những chuyện tầm thường, hắn đều kiêu căng ngạo mạn, chắp tay sau lưng nhìn đóa hoa một chút, thản nhiên trở lại chỗ cũ ngồi xuống.
Tương Tư mím mím môi, bẻ một đóa cho vào trong tay áo.
Giang Hoài Việt chau mày: “Giấu hoa làm cái gì?”
“Xuân Thảo thích hoa, nàng nhất định biết.
Ta mang về hỏi nàng.”
Nàng nhẹ nhõm đứng lên, Giang Hoài Việt vốn đang chờ Tương Tư đau khổ cầu khẩn, hắn mới nguyện ý nhẹ nhàng nói tên loài hoa, bây giờ thấy sự tình phát triển không như hắn suy đoán, không khỏi giận tái mặt: “Ai cho phép cô bẻ hoa?”
Tương Tư ngẩn người, từ trong tay áo lấy ra đóa hoa nhỏ trơ trọi, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, nắm trong lòng bàn tay, lắp bắp nói: “Ngài vừa rồi nói không phải hoa quý, ta mới hái một đóa...! Thật là có lỗi với...”
Nàng muốn đem hoa giao cho hắn, nhưng Giang Hoài Việt không có ý đưa tay lấy, trong sân nhỏ lá xanh lượn quanh, cơn gió trong lành thổi qua, đóa hoa tím khẽ rung rinh rồi trôi theo gió.
Vừa rơi xuống giữa gối Giang Hoài Việt.
Tương Tư vô ý xoay người lại nhặt, hắn chợt phát sinh phản cảm, lập tức đưa tay nàng đẩy ra.”Làm gì?”
“Nhặt hoa...” Nàng kinh ngạc lại xấu hổ, gió nhẹ nổi lên, đóa hoa nhỏ bé không chỗ dựa vào, lẻ loi trơ trọi rơi xuống trên mặt đất, có những cánh hoa vẫn còn đang lay động.
Giang Hoài Việt nhìn khuôn mặt trong sáng ngây thơ trước mặt, nước hồ trong veo gợn sóng trong đôi mắt sáng ngời.
Nhưng càng như vậy, thứ không thể giải thích được trong lòng hắn càng tăng lên nhanh chóng.
Vừa nhấc chân đem đoá hoa mảnh mai nghiền vỡ nát, rơi vào trong bụi đất.
“Vô vị!” Hắn cười gằn một tiếng, mặc kệ Tương Tư kinh ngạc ra sao, đứng lên quay người, để lại cho nàng gương mặt nghiêng bạc tình bạc nghĩa.
Bầu không khí vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng chốc ngưng trệ.
Những bông hoa trên mặt đất đã lác đác, Tương Tư đứng đó, đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn.
Nàng biết mình nên cẩn trọng trong lời nói và việc làm trước mặt Giang Hoài Việt, nhưng nàng vốn đã rất thận trọng hèn mọn rồi, sao hắn còn buồn vui thất thường như thế?
Nàng nhìn hoa tàn, trầm mặc ngồi xổm xuống, từ trong bụi đất thu lại cánh hoa nhỏ vụn, khép lại trong lòng bàn tay, vung về trong bụi hoa.
Lúc Tương Tư làm chuyện này, Giang Hoài Việt luôn đứng quay lưng về phía này, có lẽ trong mắt hắn, đây hoàn toàn là một động tác không thể nhàm chán hơn.
Trong yên tĩnh thời gian chậm chạp trôi qua, ngay lúc Tương Tư rất cảm thấy dày vò, cửa sân rốt cục bị đẩy ra.
“Đốc công, ti chức tới chậm, xin thứ tội.” Một nam tử áo vải được Đông Xưởng dẫn theo vội vàng mà vào, trên thân còn đeo hộp nhỏ đen nhánh.
Giang Hoài Việt hất cằm về phía Tương Tư, “Chính là nàng, tuyệt đối không được lưu lại vết tích.”
Tương Tư nghe xong lời này bị dọa cho phát sợ, không khỏi lui lại một bước.
Nam tử kia dò xét nàng vài lần, cau mày một cái: “Thương tổn không quá sâu, ti chức sẽ cố gắng hết sức.” Vừa nói, vừa gỡ cái hộp xuống đặt lên bàn mở ra, thì ra đựng đầy các dụng cụ trị thương và thuốc.
Nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận hỏi: “Đang nói vết thương trên trán ta?”
Nam tử cũng không ngẩng đầu lên tiếng, lấy ra ba bình sứ nhỏ màu sắc khác nhau, từ mỗi cái đổ ra một cái đĩa nhỏ, hoà với nước, bận rộn bắt đầu chế thuốc.
Ngay sau đó, khi đã xong việc,lấy một ít thuốc mỡ bằng một que sứ mỏng manh, vừa bôi lên vết thương của nàng, vừa nói: “Muốn hoàn toàn nhìn không ra, phải đợi đến buổi sáng ngày mai.”
Tương Tư nhịn đau, nghe nói như thế “A” một tiếng, Giang Hoài Việt luôn im lặng bất mãn nhìn nàng, nàng vội nói: “Phải qua đêm nay mới có thể trở về sao? Cái này ngàn lần không được!”.