Sau khi cùng Tô Châu trò chuyện rồi ăn tối xong, Mạn Lan Đình lập tức trở về "Bạch Viện", khi về đến nhà trời cũng đã tối mịt.
Mạn Lan Đình khẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, lê lết từng bước chân nặng nề vào phòng, cô mệt mỏi ngã người xuống chiếc giường êm ái, nhắm mắt lại thư giãn.
Vẫn là được nằm thoải mái trên chiếc giường êm ái của mình là tốt nhất, giống như mọi phiền muộn đều biến mất, không có cái cảm giác phải gồng mình chống chọi với mọi thứ.
Nhưng không có hắn ở đây, cô lại cảm thấy có một chút trống vắng, dù họ kết hôn đã lâu nhưng cô vẫn không có cách nào ngó lơ cái cảm giác khó chịu trong lòng.
Mạn Lan Đình nằm trên giường một hồi lâu mới đi vào phòng tắm, sau nửa tiếng cô trở ra, trên người là bộ đồ ngủ thoải mái ở nhà.
Từng ngón tay thon dài của cô không ngừng cầm khăn lông mềm mại lau lau mái tóc ướt sũng, ánh mắt trầm tư liếc nhìn về phía cửa sổ, bầu trời đêm nay thật đẹp.
Không còn là một mảnh âm u đen tối như mọi khi, thay vào đó là những đốm sáng nhỏ li ti không ngừng tỏa sáng, cùng ánh trăng ngà ngà rọi vào, khiến mọi thứ đều trở nên kiều diễm.
Mạn Lan Đình nhìn một lúc lâu, sau đó thu tầm mắt, có vẻ như tâm trạng cô hiện tại không thích hợp để thưởng thức cảnh đẹp lắm, vẫn là làm khô tóc rồi đi ngủ thì tốt hơn. Vì hôm nay cô thật sự rất mệt, phải chạy đông chạy tây giúp Phong Vũ tiếp đón Rick John, tan làm còn đi gặp Tô Châu, một bên còn phải chuẩn bị để đi đến buổi đấu giá "chợ đen" tối mai.
Thật sự ngày hôm nay của Mạn Lan Đình chỉ đúc kết lại với một từ "mệt", có quá nhiều việc phải giải quyết cùng một lúc khiến cô cạn kiệt năng lượng, có nhiều lúc cô rất muốn bỏ cuộc.
Nhưng không thể! Vì sao à? Vì cô phải kiên cường, phải mạnh mẽ, phải độc lập mới có thể tồn tại ở cái nơi tàn khốc như Đế Thành này. Tất cả cô phải nỗ lực từng chút, từng chút một, bởi phía sau cô không có hậu thuẫn nào cả.
Xuất thân là một cô nhi, may mắn được Mộ gia chủ nhìn chúng, nhận làm cháu gái nuôi. Người đời luôn nghĩ rằng đó là một chuyện tốt mà trời ban cho cuộc đời cô, ấy vậy mà chẳng phải, bản thân cô bất kể làm gì từ đầu cũng chỉ là một quân cờ trong tay kẻ khác mà thôi.
Sẽ không bao giờ từ một con chim sẻ biến thành phượng hoàng được, cái gì cũng phải có cái giá của nó, và cô cũng không ngoại lệ.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa truyền đến, kéo Mạn Lan Đình thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu, quay trở lại hiện thực. Cô nhẹ nhàng đi ra mở cửa, trước mặt cô là một nữ hầu, trên tay cô ấy bưng một ly sữa cùng chút đồ ăn nhẹ.
"Thiếu phu nhân, đồ ăn khuya của người ạ." Nữ hầu kính cẩn nói.
Mạn Lan Đình có chút ngơ ngác, cô đâu có dặn dò nhà bếp mang thức ăn khuya chứ, rõ ràng khi nãy cô đã nói với quản gia chuyện cô không muốn ăn khuya, kêu họ đừng chuẩn bị. Nhưng tại sao nữ hầu vẫn mang lên?
Thấy cô không có ý định nhận lấy cũng không mở miệng nói, trên khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc, nữ hầu tiếp tục nói:
"Là Thiếu gia căn dặn ạ, người ăn một chút cũng được, nếu không Thiếu gia sẽ trách phạt tôi mất."
Nghe nữ hầu nói vậy, Mạn Lan Đình càng ngỡ ngàng hơn, không nghĩ tới hắn lại quan tâm cô như vậy, thật sự làm cô có chút "thụ sủng nhược kinh". Cô cứ nghĩ hắn sẽ lại không trở về như trước kia, nhưng hai ngày gần đây anh thường xuyên trở về "Bạch Viện" khiến cô có chút nghi ngờ.
Nhưng rồi cũng bác bỏ, chắc vì ông nội Bạch đặc biệt dặn dò nên hắn mới làm vậy, nếu không có ông nội Bạch có lẽ hắn cũng chẳng buồn trở về. Mà nếu có trở về cũng chỉ vì thỏa mãn dục vọng của bản thân mà thôi, dù có chút thất vọng, nhưng đây là cô cam tâm tình nguyện, vì hắn mà chấp nhận lún sâu vào vực sâu không đáy.
"Vậy đưa tôi đi, cô cứ đi làm việc của mình đi. Lát nữa tôi sẽ dọn." Cô nhận lấy khay đồ ăn, nhẹ nhàng đáp.
"Như vậy có được không? Hay là lát nữa tôi trở lại dọn dẹp cũng được ạ." Nữ hầu có chút khó xử nói, Thiếu phu nhân như vậy cũng quá tốt rồi.
"Không sao đâu. Cô cứ đi làm việc đi."
Nhận thấy thái độ kiên quyết của Mạn Lan Đình, nữ hầu kia cũng không nói nhiều, khẽ cúi chào cô rồi rời đi. Nhìn khay thức ăn trong tay, nội tâm cô có chút ấm áp, dù không muốn ăn nhưng cô không nỡ phụ tâm ý của hắn.
Dù biết hắn làm chuyện này cũng chỉ muốn khiến ông nội Bạch yên tâm, nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà hạnh phúc, chỉ cần hắn để ý đến cô thì đã là một kì tích lớn rồi.
Mạn Lan Đình quay vào trong, sau đó thưởng thức bữa khuya trong sự kinh hỉ, vài chục phút sau cô tự mình mang khay xuống nhà bếp. Không nghĩ tới lại chạm mặt Bạch Thiên Kình ở phòng khách, điều đó khiến cô có chút bối rồi, mà không chỉ có hắn ở đó, bên cạnh còn có một nam nhân khác.
Thấy cô đi xuống, nam nhân kia cười tươi rói, nhìn cô cất giọng.
"A...chào cô nha Tiểu Đình Đình, đã lâu không gặp."
Một bên hí hửng nhiệt tình là vậy, bên còn lại thì đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bởi cô nhất thời chưa nhớ ra nam nhân trước mặt này là ai. Cô chỉ nhớ hình như có gặp qua anh vào hôn lễ của mình với Bạch Thiên Kình, nhưng cũng đã 1 năm trôi qua, cô không tài nào nhớ nổi.
Nhưng vì phép lịch sự, vẫn nhẹ nhàng đáp lại, "Chào anh."
Thấy biểu tình trên khuôn mặt Mạn Lan Đình vẫn đang rất mông lung, Tư Khắc Lạc có chút xấu hổ, cư nhiên nữ nhân trước mặt anh lại không nhớ anh là ai.
Mà nói cũng đúng, họ cũng chỉ gặp nhau có một lần ở hôn lễ, cô không nhớ cũng là lẽ đương nhiên mà thôi. Là Tư Khắc Lạc anh quá sơ ý, mà kể cũng tại Bạch Thiên Kình một phần, kết hôn lâu như vậy mà khi anh em tụ họp lại chẳng thèm dẫn vợ đi theo.
Đúng là tên khó ưa! Bất quá anh chẳng dám nói ra, anh không muốn trêu đùa con báo đen hung ác kia đâu, chắc chắn sẽ bị xé xác ra thành trăm mảnh.
"Chắc cô quên rồi, tôi đã từng gặp cô ở hôn lễ của hai người, tôi là Tư Khắc Lạc."
Tư Khắc Lạc vẫn một dáng vẻ nhiệt tình bắt chuyện, quên mất ai đó bên cạnh và sắc mặt hắn không hề tốt chút nào.
"À, vậy hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi cất đồ." Cô hơi ngại ngùng nhìn hai người đàn ông trước mặt, nhỏ giọng kiếm cớ rời đi.
Dường như cô cảm nhận được chút không khí quỷ dị, mà hiển nhiên nó đến từ vị trí của Bạch Thiên Kình, cô biết hắn đang rất không vui. Chắc là do cô đã làm phiền hai người họ nói chuyện, nhưng đó chỉ là cô nghĩ, thực chất hắn đang khó chịu vì cô dám mặc đồ ngủ đi lung tung.
Còn để người đàn ông khác thấy, hắn rất khó chịu trong người, nhưng không thể trách cô được, vì cô cũng không biết Tư Khắc Lạc sẽ đến đây.
"Chậc, sao cậu lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi vậy? Không phải là đang khó chịu khi tôi nói chuyện với vợ cậu chứ?!" Tư Khắc Lạc cười cợt thăm dò.
Vừa mới nói vài câu thôi mặt Bạch Thiên Kình đã đen như đít nồi rồi, chậc chậc, mở mang tầm mắt nha. Là ai nói ông trùm mafia khét tiếng không tim không phổi, là ai nói hắn máu lạnh vô tình, chỉ là tin đồn nhảm nhí!
Với biểu cảm này, theo Tư Khắc Lạc thấy chính là biểu hiện chiếm hữu, nói trắng ra là đã rung động, tiếc là kẻ trong cuộc hình như không nhận ra. Cũng có thể là Bạch Thiên Kình đã độc thân quá lâu, nên không hiểu phong tình là gì cũng là điều hiển nhiên.
"Hừ! Nhảm nhí vừa thôi, mau vào vấn đề chính đi!" Hắn chẳng buồn để tâm mà lạnh giọng đáp lại.
Hắn không có thời gian ở đây đôi co với anh những vấn đề không đâu vào đâu, thời gian đối với hắn rất quan trọng.
"Được rồi, đúng thật không thể nói lí lẽ với cậu được mà." Tư Khắc Lạc than vãn sau đó bắt đầu vào công việc chính.
Khi Mạn Lan Đình trở ra phòng khách, Tư Khắc Lạc đã rời đi trước đó, có trời mới biết khi nãy cô cố tình ở lại trong phòng bếp lâu hơn một chút, chính là không muốn chạm mặt hắn.
Ngờ đâu hắn vẫn ngồi ở sofa phòng khách, dường như cố ý đợi cô, sắc mặt hắn giờ đã hòa hoãn hơn một chút, thấy cô hắn hơi nhíu mày.
"Ngồi xuống đi, tôi có chuyện cần nói với cô." Hắn không nhanh không chậm nói, khí thế bức người tỏa ra từ người hắn khiến cô có chút sợ hãi.
"Vâng." Mạn Lan Đình ngồi xuống đối diện với hắn, khẽ liếc nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.
"Ngày kia cùng tôi trở về "Bạch Trạch" một chút, ông nội muốn gặp chúng ta ăn một bữa cơm, lúc đó chuẩn bị tốt một chút."
Hắn day day huyệt thái dương, trong người có chút mệt mỏi, dạo này công việc khá nhiều, nên hắn rất hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi cũng như ăn uống điều độ, dạ dày hắn có chút đau.
"Vâng, còn có chuyện gì nữa không?" Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, tưởng hắn muốn tra khảo cô cái gì chứ, hóa ra là chuyện kia.
Bạch Thiên Kình không nói gì, chỉ đưa mắt liếc nhìn về phía thân thể nữ nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, đột nhiên có chút ảo não.
Lời nói đến họng rồi lại nuốt vào trong, vẫn là không nên quá để tâm đến cách ăn mặc của cô, dẫu sao đây cũng là nhà của họ, hắn không thể vô duyên vô cớ bắt cô không được mặc đồ ngủ trước mặt người khác được.
Điều đó hết sức vô lý!
"Không có, cô đi nghỉ ngơi đi." Hắn lạnh giọng đáp.
Mạn Lan Đình như được ân xá, vội vã chào hắn rồi lên lầu, trong lòng giờ đã rối như tơ vò rồi. Sao mà cô cứ cảm giác hắn hôm nay có chút là lạ, đặc biệt có chút ôn nhu, còn làm ra những hành động mà trước kia hắn chưa từng làm.