Mạn Lan Đình sải bước đi vào bên trong một căn nhà có vẻ cũ kĩ, ánh mắt cô cảnh giác liếc nhìn xung quanh, trong lòng có chút bất an.
Thấy cô bước vào, một người đàn ông mặt mày hung tợn đi đến trước mặt cô, quan sát một lượt nữ nhân trước mặt, gã cất giọng có chút ồm ồm.
"Đến đây mua tin tức?" Gã có chút nghi hoặc nhìn cô.
Nhìn nữ nhân trước mặt này, gã âm thầm cảm thán rằng quả là một đại mỹ nhân, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng lại một thân đơn độc đến chỗ này, rất can đảm.
"Phải, tôi muốn mua tin tức từ chỗ các anh." Mạn Lan Đình không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt gã, rồi đưa cho gã một viên bảo thạch màu xanh lam, "Đây là phí giao dịch, đủ chứ?!"
Mắt gã trở nên sáng quắc khi thấy viên bảo thạch trước mặt, ánh mắt thay đổi, sắc mặt ngay lập tức trở nên niềm nở.
"Đủ...rất đủ, cô muốn biết cái gì?!"
Gã nhận lấy viên bảo thạch từ cô, sau đó dẫn cô đi vào bên trong một căn phòng khác, rất nhanh giao dịch đã xong xuôi. Nắm trong tay những tin tức bản thân cần, Mạn Lan Đình khẽ chau mày, hai tay siết chặt lại.
Cô không nghĩ tới mấy năm nay Mộ Thừa Hiên luôn tìm cách làm khó Giang Tầm Ngôn, ấy vậy mà thằng bé lại chẳng nói với cô lời nào, dù biết Giang Tầm Ngôn vì lo lắng cô sẽ bị liên lụy nhưng cũng không nhất thiết phải như vậy.
Giữa họ là tình thân, không có gì phải giấu diếm cả, nhưng Giang Tầm Ngôn quá cứng đầu, hết thảy đều không chịu nói cho cô biết bản thân bị người khác trèn ép.
Nghĩ đến tên Mộ Thừa Hiên, cô lại vô thức siết chặt nắm đấm, hắn ta quá xem thường Mạn Lan Đình cô rồi, không thể để hắn ta tác oai tác quái nữa. Cô càng nhân nhượng hắn ta càng lấn tới, chờ khi trở về cô nhất định khiến hắn ta không yên thân, dám coi lời cảnh cáo của cô như gió thoảng qua tai.
Khép lại vấn đề về đứa em trai họ, cô lại nghĩ đến chuyện của Mộ gia chủ muốn cô làm, hình như lần này ông ấy rất nghiêm túc. Chỉ là nếu cô làm vậy sẽ bất lợi cho Bạch Thiên Kình, mà cô lại chẳng muốn điều đó xảy ra, nhưng nếu không làm người chịu khổ sẽ là cô.
Đang đăm chiêu trong dòng suy nghĩ, Mạn Lan Đình không chú ý nên đã đụng phải một gã đàn ông, đến khi định thần lại cô mới rối rít xin lỗi.
"Xin lỗi anh, tôi không cố ý."
Gã hơi nhíu mày, nhìn nữ nhân trước mặt, một cảm giác hứng thú nổi lên, gã nhếch khóe miệng tặc lưỡi.
"Chậc, cô em đi đâu một mình đến nơi này vậy? Hay là để anh đây dẫn em đi nhé!"
Từng lời nói của gã mang đầy giễu cợt, ánh mắt gã không giấu nổi sự thèm thuồng, có vẻ như cái bản tính háo sắc đã không còn giấu nổi nữa, bất chấp mà bộc lộ ra hết thảy.
Mạn Lan Đình khó chịu nhìn người đàn ông trước mặt, đây là đang gây khó dễ cho cô đây mà, cô phải nhanh chóng rời đi mới được, cũng sắp đến giờ hẹn với Phong Vũ rồi. "Chợ đen" này đúng là rất hỗn tạp, đi đến đâu cũng gặp phải những tên cặn bã như này, nhìn gã giống như đã thiếu nữ nhân lâu lắm vậy, thật ghê tởm.
"Không cần, phiền anh tránh ra!"
Cô không kiên nhẫn lạnh lùng đuổi gã ra xa, nhưng gã không hề để tâm, còn có ý định giở trò với cô.
Gã vươn tay chụp lấy cánh tay cô, trên khuôn mặt ngập tràn ý cười, "Em gái à, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!", gã trầm giọng cảnh cáo.
Lúc này đây cô đã không còn kiên nhẫn nữa, xoay người túm chặt bàn tay đang nắm lấy tay cô của gã, vật gã ngã sõng soài ra đất. Ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn gã, đôi chân thon dài dẫm đạp lên người gã, khóe miệng cong lên.
"Đừng có tùy tiện vung móng vuốt của mình lung tung, tôi sẽ khiến móng vuốt của anh tàn phế đấy!"
Cô điềm đạm nói, ánh mắt mang một luồng áp lực mạnh mẽ khiến gã sợ hãi run rẩy, không thể phản kháng. Hình như gã đã ngu ngốc chọc phải người không nên chọc rồi, gã đã quên mất những người có thể đặt chân vào "chợ đen" này vốn không hề đơn giản một chút nào, chỉ vì sắc dục mà gã nhất thời quên mất.
"Mày...mày muốn gì?!" Gã sợ sệt hỏi lại.
Mạn Lan Đình đạp mạnh một cú vào ngực gã, sau đó thu hồi chân, tiêu xái xoay người rời đi.
"Tao không có hứng thú với một phế vật như mày!"
Bỏ lại một câu đầy sự châm chọc, Mạn Lan Đình bước đi, bỏ lại phía sau gã đàn ông đang không ngừng ôm ngực ho sặc sụa. Ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận, cả đời gã lăn lộn trong trốn Hắc đạo oanh oanh liệt liệt đây là lần đầu tiên gã bị nhục nhã như vậy, con mẹ nó nhất định gã sẽ phục thù.
Nghĩ như vậy, gã lấy điện thoại ra gọi một dãy số, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nghe máy, gã chỉ nhàn nhạt để lại một câu rồi cúp máy.
Gã nói: "Huy động tất cả anh em đến trung tâm phía Bắc cho tao!"
Sau khi trút giận xong, gã đứng dậy đi về hướng Mạn Lan Đình vừa rời khỏi, ánh mắt tràn đầy căm phẫn.
Chưa đi được bao xa, Mạn Lan Đình bỗng bị một toán người đàn ông lạ mặt chặn đường lại, trên tay những người đó toàn gậy gộc, nhìn cô với ánh mắt thù địch. Chưa kịp định hình cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, khiến mày cô không khỏi nhíu lại, khẽ chửi thề một câu "Chết tiệt!"
"Con nhỏ chết tiệt! Đừng mơ rời khỏi đây, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ, dám đánh ông đây!"
Gã hùng hồn đi đến trước mặt cô, khẽ lau khóe miệng đang rỉ máu của mình, sau đó phất tay cho đám đàn em của mình xông lên phía cô.
Đám đàn em hung tợn như những con mãnh thú không ngừng lao về phía Mạn Lan Đình, khiến cô có chút khó khăn đáp trả lại, bọn chúng quá đông nhưng cô chỉ có một mình.
Rất nhanh cô đã hạ gục được vài tên, nhưng không tránh khỏi việc bị thương, cô bất ngờ bị một tên vung gậy đánh vào đầu phía sau gáy khiến cô đau đớn mà nhíu mày lại.
Đồng thời hai mắt trở nên mơ hồ, một chất lỏng lành lạnh chảy xuống cổ, nhắm mắt cũng biết là máu. Mạn Lan Đình khó khăn lắc lắc đầu cho tỉnh táo, mơ hồ nhìn đám người trước mặt, dường như chúng đang muốn lao vào tóm lấy cô.
Nhất thời Mạn Lan Đình cảm giác bản thân hôm nay sẽ tiêu đời rồi, nhưng không, bất chợt một thân ảnh lao nhanh đến, chỉ với vài chiêu đã thành công hạ gục đám người kia. Sau đó từ từ đi về phía cô, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt lên người cô, không nói không rằng ôm lấy thân thể cô vào lòng.
Trước lúc hôn mê cô mơ hồ nhìn thấy hắn ôm mình vào lòng, một cám giác an tâm chảy qua nội tâm, sau đó cô hôn mê bất tỉnh.
"Chết tiệt!"
Thấy cô bị ngất đi, hắn khẽ chửi thề một câu rồi ôm cô rời đi, trước khi đi còn không quên liếc nhìn về phía đám người kia đang nằm quằn quại dưới đất, ánh mắt hắn tràn đầy sát khí.
Gã đàn ông kia được một phen kinh hồn bạt vía, không nghĩ tới gã lại chạm mặt với Bạch Thiên Kình - ông trùm mafia khét tiếng ở giới Hắc đạo, lần này có lẽ gã sẽ phải trả giá cho những gì mà gã vừa gây ra.
Bạch Thiên Kình nhanh chóng đưa Mạn Lan Đình trở về "The King", thấy họ trở về Tư Khắc Lạc và Âu Dương Lam Ân vô cùng kinh ngạc trước hành động của Bạch Thiên Kình, không nghĩ tới hắn lại chủ động ôm cô vợ nhỏ của mình trở về.
Mà khoan...hai người kia giật mình khi thấy Mạn Lan Đình bất tỉnh, trên đầu còn dính máu, ướt một mảng áo sơ mi trắng trước ngực Bạch Thiên Kình.
"Mau gọi Bạch Cẩn đến đây!" Hắn lạnh lẽo nhìn hai người bạn, ra lệnh.
Sau đó ôm cô trở vào bên trong phòng nghỉ của mình, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nội tâm trở nên rất lo lắng khi thấy máu chảy càng lúc càng nhiều.
Hắn có chút bứt rứt trong lòng, nếu như hắn đến muộn thêm một chút nữa, e là nữ nhân này sẽ bị mất mạng, thậm trí bị đám kia làm nhục.
Chết tiệt thật! Hắn tuyệt đối sẽ cho đám người kia biết thế nào là lễ độ, dám đụng vào vợ hắn, hắn sẽ cho chúng thấy Bạch Thiên Kình này không dễ đụng vào.
Mười phút sau, một thân ảnh nam nhân anh tuấn bước vào, không nói nhiều bắt đầu tiến hành kiểm tra vết thương cho Mạn Lan Đình. Nửa tiếng trôi qua, mọi thứ đã xong xuôi, Bạch Cẩn lau mồ hôi trên trán, cất dụng cụ y tế, rồi quay sang nhìn anh trai.
"Anh, chị dâu đã không sao rồi, chú ý đừng để vết thương chạm nước, thay thuốc đúng giờ." Bạch Cẩn nhắc nhở anh trai mình một chút, sau đó như nhớ ra gì đó, "À quần áo chị ấy bẩn rồi, anh giúp chị ấy thay luôn nhé."
"Ừ." Hắn nhàn nhạt đáp, "Đừng để ông nội biết chuyện này."
Bạch Thiên Kình khẽ day day huyệt thái dương, nhắc nhở em trai mình một chút, hắn không muốn ông nội phải lo lắng.
"Vâng, em biết rồi. Em đi trước đây."
Nói xong Bạch Cẩn cũng biết ý mà rời khỏi phòng nhường lại không gian cho hai người, lần này thật làm anh sợ chết khiếp rồi, lúc Tư Khắc Lạc gọi anh đến đây anh rất khiếp sợ khi thấy cảnh anh trai mình toàn thân đều là sát khí.
Lúc chữa thương cho chị dâu anh rất sợ, bởi sau lưng luôn có ánh mắt dán chặt vào người anh, chỉ sợ nếu làm sai một ly thôi sẽ bị anh trai cho đăng xuất khỏi Trái Đất.
Nghĩ lại khí thế vừa nãy, Bạch Cẩn vẫn có chút sợ hãi, sau đó nhanh chóng rời khỏi "The King", anh còn nhiều việc phải giải quyết ở bệnh viện lắm, không rảnh ở chỗ này hóng hớt đâu.