Chiếc Rolls-Royce Boat Tail dừng lại trước sân "Bạch Viện", Bạch Thiên Kình khẽ nới lỏng cà vạt trên cổ, đẩy cửa bước xuống xe. Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn về phía cửa trước mắt, đáy lòng xẹt qua chút khó chịu, sau đó rảo bước đi vào bên trong phòng khách.
Quản gia thấy Bạch Thiên Kình thì vội vã đi ra hành lễ, trên khuôn mặt già nua có chút ngạc nhiên khi thấy hắn trở lại, cũng hơn một tháng rồi cư nhiên Thiếu gia lại trở về.
"Thiếu gia." Lão khẽ gọi một tiếng.
"Ừ."
Bạch Thiên Kình nhàn nhạt đáp, sau đó cởi chiếc áo vest bên ngoài đưa cho lão, rồi đi đến sofa ngồi xuống. Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ có lẽ giờ này nữ nhân kia đã ngủ rồi, không biết ma xui quỷ khiến gì mà hắn lại trở về nơi này.
Không trở về thì thôi, hễ trở về hắn lại cảm thấy khó chịu trong lòng, mặc dù hắn cũng chẳng biết tại sao lại như vậy nữa.
"Thiếu gia, có cần chuẩn bị bữa tối không?"
Quản gia giao lại chiếc áo vest cho nữ hầu bên cạnh, sau đó cung kính hỏi. Rất hiếm khi Thiếu gia trở về "Bạch Viện", lão cũng đoán được một phần nguyên nhân, có lẽ là vì Thiếu phu nhân.
"Không cần."
Bạch Thiên Kình mở mắt, cầm tách trà nóng hổi vừa được quản gia mang đến khẽ đưa lên nhấp một ngụm, mùi hương dịu nhẹ lan tỏa khắp không khí khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thấy hắn như vậy, lão quản gia cũng không nói gì thêm chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn hắn, chờ đợi phân phó tiếp theo.
Rất lâu sau đó Bạch Thiên Kình mới trở lại căn phòng ngủ của mình, nhìn căn phòng tối om tràn đầy lạnh lẽo trước mặt, mày hắn khẽ nhăn lại. Quả nhiên nơi này không có dấu vết của người khác, hiển nhiên nữ nhân kia cũng không có tới đây ở, hẳn là cũng rất biết điều.
Hắn chạm nhẹ vào công tác cảm ứng trên bức tường cạnh cửa phòng ngủ, ánh sáng ấm áp bừng sáng khắp căn phòng, mọi thứ hiện rõ ra trước mắt. Tất cả đều rất gọn gàng sạch sẽ, hẳn là những lúc hắn không ở đây nơi này vẫn được dọn dẹp hàng ngày.
Bạch Thiên Kình mệt mỏi đi vào phòng tắm, rất nhanh trong phòng truyền đến tiếng nước chảy róc rách, nửa tiếng sau hắn bước ra. Trên người là chiếc áo choàng tắm màu xám tro được khoác lỏng lẻo, khuôn ngực rắn chắc lộ ra, mái tóc mềm mại rũ xuống.
Từng giọt nước còn đọng lại trên mái tóc mềm mại kia không ngừng nhỏ xuống, sượt dài trên khuôn ngực rắn chắc, trông vô cùng quyến rũ. Nếu để đám nữ nhân ngoài kia trông thấy bộ dạng này của hắn, chắc chắn họ sẽ ngay lập tức phun trào máu mũi, thậm chí muốn nhào vào lòng hắn ngay lập tức.
Bạch Thiên Kình không quan tâm đến bộ dạng của mình lúc này có bao nhiêu ma mị, trực tiếp đẩy một cánh cửa khác ở trong căn phòng ngủ này ra, đi vào bên trong một căn phòng khác. Đây chính là cánh cửa khác thông qua căn phòng ngủ của Mạn Lan Đình.
Một mùi hương dịu nhẹ xông thẳng vào khứu giác hắn, khiến đôi mày vốn dĩ đang nhíu chặt của hắn giãn ra, rõ ràng là rất thỏa mãn. Hắn liếc mắt nhìn nữ nhân đang nằm ngủ trên giường, đôi chân không tự chủ được mà tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh, chăm chú nhìn đối phương.
Bạch Thiên Kình nhìn Mạn Lan Đình đang ngủ say kia, hắn không hiểu sao đột nhiên trong lòng hắn lại dấy lên một sự chiếm đoạt mãnh liệt. Hiện tại hắn chỉ muốn chiếm hữu nữ nhân này, để có thể thỏa mãn thứ dục vọng mãnh liệt đang dần bùng nổ trong hắn.
Hắn cũng không hiểu tại sao đột nhiên đêm nay hắn lại bị như vậy nữa, chỉ là từ lúc nhìn thấy những hành động thân mật của Tư Khắc Lạc với hai nữ nhân ở hộp đêm kia, đột nhiên hắn nghĩ đến cô.
Không vì lí do nào khác, có lẽ chỉ đơn giản là hắn đã rất lâu không chạm vào cô, hoặc cũng có thể là từ lâu hắn đã say mê thân thể này của cô mất rồi.
Càng nghĩ càng rối rắm, hắn dứt khoát cúi người xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở kia của cô, bắt đầu chiếm lĩnh nó.
Vì bất ngờ bị hôn, Mạn Lan Đình đang say giấc nồng bất ngờ mở mắt, ngạc nhiên nhìn bóng đen đang bao phủ thân thể cô trước mắt. Trong lòng dâng lên một chút sợ hãi, nhưng rất nhanh chuyển thành bình tĩnh, rồi đến kinh ngạc.
Cư nhiên đêm nay người chồng trên danh nghĩa của cô lại trở về, đã vậy còn không nói không rằng đè cô mà cưỡng hôn, thật con mẹ nó càng ngày nam nhân này càng trở nên nguy hiểm mà.
"Ưm..aa..."
Mạn Lan Đình khẽ phát ra những âm thanh rên rỉ, khó khăn đáp lại nụ hôn mãnh liệt của ai đó, thân thể bất giác cũng nóng lên theo từng động tác của hắn.
Từng ngón tay thon dài của Bạch Thiên Kình luồn vào bên trong váy ngủ, bắt đầu di chuyển trên làn da trắng mịn của cô, không ngừng vuốt ve. Theo đó những nơi được hắn chạm đến đều nóng lên bất thường, trong người cả hai dường như có cái gì đó đang muốn nổ tung, họ đều muốn nhiều hơn nữa để thỏa mãn.
"Ưm...đừng...ân..."
Cô theo bản năng mà muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực lại không thể địch nổi hắn, rất nhanh cánh tay của cô đã bị hắn chế ngự lại. Tiếp theo đó nụ hôn trên môi cô cũng kết thúc, hắn nhẹ nhàng hôn lên tai cô, từng hơi thở nóng ấm của hắn phả vào mặt cô khiến nó trở nên đỏ ửng.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên họ thân mật, nhưng không hiểu sao Mạn Lan Đình cô vẫn cảm thấy ngại ngùng trước những hành động kia, quả là rất không có tiền đồ.
"Không muốn sao?!"
Hắn ghé sát vào tai cô thì thầm, khóe môi khẽ cong lên nở một nụ cười ma mị, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
"Không...em..." Cô ấp úng không nói nên lời.
"Nhưng mà, thân thể này của cô...còn thành thật hơn đấy!"
Nói đoạn, hắn không quan tâm cô có đồng ý hay không mà trực tiếp hôn lên xương quai xanh của cô, sau đó bàn tay nhanh nhẹn thoát ly hết những thứ vướng víu trên người cả hai.
Rất nhanh sau đó bên trong căn phòng ngủ chỉ còn lại những âm thanh rên rỉ của phụ nữ hòa quyện cùng tiếng thở dốc của đàn ông. Mọi thứ cứ như vậy, đều trở nên nóng rực theo hai thân thể đang không ngừng dây dưa trên giường, cứ thế trở thành một cảnh xuân nóng bỏng mà cũng vô cùng đẹp đẽ.
Rất lâu sau đó, mọi thứ trong căn phòng ngủ trở nên yên ắng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều văng vẳng bên tai. Mạn Lan Đình lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của chồng mình trước mặt, nội tâm không khỏi cảm thấy chua xót.
Cô khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt góc cạnh kia, dường như muốn khảm sâu dáng vẻ ấy vào trong tâm trí. Cô ước khoảnh khắc này dừng lại vĩnh viễn thì thật tốt biết mấy, có như vậy cô mới có thể yên tâm ngắm nhìn hắn thật kĩ, không phải sợ hãi hay đau khổ trước ánh mắt chán ghét của hắn nữa.
Mạn Lan Đình cô thực sự đã yêu sâu đậm người đàn ông trước mặt này mất rồi, yêu đến mức không thể nào nhẫn tâm xuống tay giết chết hắn được...
Cô biết bản thân rất ích kỷ, muốn có được tình yêu của hắn, nhưng cô cũng biết điều đó là không thể. Một người máu lạnh vô tình như hắn sẽ không bao giờ cho cô cái gọi là "tình yêu".
Nhưng cô vẫn hèn mọn mong chờ dù chỉ tồn tại một chút hy vọng, và dường như mọi thứ đều trở thành nỗi đau âm ỉ đối với cô, sự thật vẫn luôn tàn khốc.
Hắn không yêu cô!
"A Kình, anh biết không? Dáng vẻ khi ngủ của anh thật vô hại, giá mà khi tỉnh lại anh cũng như vậy...thì thật tốt."
Mạn Lan Đình dừng lại bàn tay đang không ngừng vuốt ve trên khuôn mặt của hắn, khẽ nỉ non từng câu từng chữ luôn cất giấu trong lòng, theo đó những giọt nước mắt không ngừng trượt dài hai bên gò má.
"Em không có cách nào ngừng yêu anh... Thật xin lỗi..."
Cô mệt mỏi buông tay ra khỏi mặt hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ức chế cho nước mắt không được rơi. Đáng tiếc nó không nghe lời cô, vẫn cứ thế mà rơi xuống, từng giọt, từng giọt lãnh lẽo xẹt qua má.
Cứ như vậy, cô nằm đó mà rơi lệ, đến khi mệt mỏi mà thiếp đi lúc nào cũng không hay. Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Bạch Thiên Kình đã rời đi, nhìn chỗ trống bên cạnh, đáy lòng cô xẹt qua tia mất mát.
"A Kình, anh ghét em đến như vậy sao?"
Cô cười tự giễu cợt bản thân, một câu hỏi không có câu trả lời, nhưng dường như mọi hành động của hắn cũng đủ để giải đáp cho câu hỏi kia.
Hắn không muốn chạm mặt với cô. Tuyệt nhiên là vậy, đối với hắn có lẽ cô cũng chỉ là công cụ làm ấm giường mà thôi, không hơn không kém.
Còn đối với cô, hắn không chỉ là người chồng trên danh nghĩa, mà còn là người đàn ông mà cô yêu nhất...