Chiếc Rolls-Royce Boat Tail phanh gấp trước sảnh bệnh viện trung tâm Đế Thành, bánh xe ma sát với mặt đường, tạo nên âm thanh chói tai.
Bạch Thiên Kình đẩy cửa bước xuống xe, nhanh chóng ôm lấy thân thể Mạn Lan Đình xuống xe, gấp gáp đi vào bên trong.
Mọi người thấy cảnh tượng này đều sợ hãi tránh đường cho hắn, lúc này đây trông hắn thật nhếch nhác, tóc tai bù xù, chiếc áo sơ mi trắng nhuốm đầy máu tươi.
Ánh mắt hắn trở nên đỏ ngầu, sát khí tỏa ra tứ phía, nếu không cẩn thận chọc phải hắn e là sẽ bị xóa sổ.
“Anh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Cẩn vừa từ phòng hội nghị đi ra, thấy cảnh Bạch Thiên Kình bế Mạn Lan Đình chạy về phía phòng phẫu thuật với toàn thân đầy máu thì lo lắng chạy đến hỏi han.
“Mau phẫu thuật cho cô ấy!” Hắn gấp gáp ra lệnh, giọng nói có chút run rẩy.
Bạch Cẩn vội vã gọi người đến, anh chưa bao giờ thấy anh trai mình lo lắng như hiện tại, dường như một Bạch Thiên Kình lạnh lùng vô tình đã không còn.
Các bác sĩ vội vã theo sự chỉ dẫn của Bạch Cẩn mà đẩy cô vào phòng phẫu thuật, nhìn cánh cửa khép lại đáy lòng hắn khẽ nhói đau.
Hắn mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, ánh mắt sắc bén ngày nào đã không còn, thay vào đó chỉ còn lại là ánh mắt với vô vàn sự lo lắng.
Hắn thật sự sợ, sợ cô xảy ra chuyện, nhìn người con gái lúc nào đứng trước mắt hắn cũng nghe lời giờ đây chỉ im lặng nằm kia với toàn thân đầy máu, hắn rất hoảng.
Nếu như cô có mệnh hệ gì hắn sẽ không tha thứ cho bản thân, dù hắn không hiểu cái gì gọi là “yêu”, nhưng hình như hắn đã động tâm rồi.
Động tâm với người vợ từ trước đến nay hắn chỉ coi là vật trang trí, một người mà rất nhạt nhòa trong cuộc đời của hắn, một người mà dù đã kết hôn hơn 1 năm trời cũng chỉ gặp mặt vài lần.
Nhưng hiện tại mọi thứ đã thay đổi, không biết từ lúc nào hắn đã để ý đến cô, hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu khi có người đàn ông khác lại gần cô.
Hắn bắt đầu cảm thấy ghen tuông, sự chiếm hữu đối với cô cũng theo đó mà lớn dần, không chỉ đơn thuần vì mê đắm thân thể kia, mà còn vì con người của cô.
“Mạn Lan Đình…làm ơn đừng có chuyện gì…”
Hắn mệt mỏi gục đầu xuống, hai bàn tay siết chặt lại trước mặt, trái tim lạnh lẽo khẽ nhói đau.
Cứ như vậy, hắn ở bên ngoài chờ đợi cô với vô vàn cảm xúc khó tả, không biết qua bao lâu, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Bạch Cẩn kéo khẩu trang ra, liếc nhìn anh trai mình, đây là lần đầu tiên anh thấy Bạch Thiên Kình trong bộ dạng không chỉnh tề như vậy, nhìn thật thảm hại.
“Cô ấy sao rồi?!” Hắn đứng bật dậy nhìn Bạch Cẩn, khẽ hỏi, cơ thể theo đó có chút run rẩy.
“Chị dâu đã không sao rồi, may mắn viên đạn không xuyên qua nội tạng.
Chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ ổn.”
Bạch Cẩn thở phào báo cáo tình hình, cơ thể căng thẳng của Bạch Thiên Kình cũng được buông lỏng, cục đá nặng nề trong lòng cũng được gỡ xuống.
Thật may cô không sao…
Bạch Cẩn nhìn trang phục nhuốm đầy máu tanh của Bạch Thiên Kình khẽ nhắc nhở, “Anh về trước thay đồ đi, em sẽ để ý chị dâu.”
“Ừ”, hắn khẽ đáp, “Làm phiền em rồi.”
Nói xong, hắn khẽ liếc về phía bên trong phòng phẫu thuật, cô đang được các bác sĩ đẩy đến phòng hồi sức.
Hắn đứng đó hồi lâu, sau đó xoay lưng rời đi, hắn còn có chuyện cần giải quyết, lần này hắn sẽ khiến đám phế vật kia phải trả giá.
Nhìn theo bóng lưng Bạch Thiên Kình rời đi, Bạch Cẩn khẽ thở dài, sau đó đi thay đồ phẫu thuật ra.
Ở một căn phòng tổng thống xa hoa, trên chiếc giường rộng lớn, đang có hai thân thể trần như nhộng quấn lấy nhau, theo đó âm thanh rên rỉ cùng thở dốc vang vọng khắp không gian.
Mùi vị ám dục bao trùm khắp nơi, nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên theo từng động tác nhấp nhô của hai thân thể kia, vô cùng nóng bỏng.
“Mộ thiếu…aaa…nhẹ chút…ân…”
Cô gái nhỏ nhắn dưới thân rên rỉ cầu xin, nhưng đáp lại cô gái ấy chỉ là những cú thúc sâu tận bên trong, khiến khoái cảm cà hai dâng trào.
“Tiểu yêu tinh…em đúng là vưu vật.” Mộ Thừa Hiên cắn vành tai cô gái dưới thân, khẽ thì thầm.
“Ưm…Mộ thiếu…aaa”
Hạ Vy không ngừng rên rỉ, từng động tác của Mộ Thừa Hiên khiến cô ta như muốn cao trào, cơ thể không ngừng uốn éo theo từng cú nhấp.
Mọi thứ đều khiến cả hai cơ thể thăng hoa, giống như đang ở trên chín tầng mây, phiêu diêu với gió, lúc thăng lúc trầm.
Không biết qua bao lâu, Mộ Thừa Hiên mới gầm mình phóng hết tất cả vào bên trong Hạ Vy, rồi thỏa mãn gục đầu xuống đôi gò bồng to lớn của cô ta mà thở hổn hển.
“Vy Vy, càng ngày thân thể này của em càng quyến rũ…”
Hắn ta khẽ cắn nhẹ vào cổ Hạ Vy, buông ra những lời lẽ thô tục, nụ cười trên môi trở nên lưu manh.
Hạ Vy vẫn chìm đắm trong cơn khoái cảm khi nãy, không có trả lời hắn,
mãi một lúc sau cô ta mới lí nhí đáp.
“Mộ thiếu, người ta là vì anh nên mới vậy…”
Giọng nói tràn ngập mùi vị sắc tình của Hạ Vy vang lên, khiến vật nhỏ dưới thân hắn ta vừa mềm xuống đã cứng lên, tiếp đó một màn lăn lộn mới lại diễn ra.
Khi giải tỏa xong dục vọng đã là nửa đêm, lúc này đây Hạ Vy đã thiếp đi vì mệt mỏi, còn Mộ Thừa Hiên thì khoác áo choàng tắm đi ra ngoài ban công.
Hắn ta khẽ châm điếu thuốc lên, đưa vào miệng hút, làn khói mờ ảo lan tỏa khắp thân thể hắn ta, tạo nên một khung cảnh mờ ảo.
Bỗng chiếc điện thoại bên trong phòng vang lên, hắn ta khẽ nhíu mày, rồi đi vào bên trong, nhấc máy.
“Mộ thiếu, kế hoạch ám sát Bạch Thiên Kình đã thất bại.” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một gã đàn ông.
“Vô dụng!” Hắn ta lạnh lẽo buông ra một câu, “Giải quyết tàn dư kia sạch sẽ một chút, đừng để bất kì ai phát giác, kể cả ông nội tôi.”
“Rõ!” Đầu dây bên kia gã đàn ông đáp, rồi có chút do dự muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.
Gã không nhất thiết phải báo cáo tình hình của Mạn Lan Đình cho Mộ Thừa Hiên biết, nếu để hắn ta biết chắc chắn gã sẽ bị phạt.
Mộ Thừa Hiên xoa xoa mi tâm, sau đó căn dặn thêm vài câu rồi cúp máy.
Vốn dĩ hắn ta muốn nhân cơ hội lần này trừ khử Bạch Thiên Kình, nhưng xem ra chuyện này rất khó khăn.
Bạch Thiên Kình luôn là cái gai trong mắt hắn ta, ngày nào Bạch Thiên Kình chưa chết thì Mộ Thừa Hiên chưa thể yên tâm.
Một khu rừng sẽ không có hai con mãnh thú cai trị, kẻ mạnh luôn luôn nắm phần thắng, bởi vậy giữa họ chỉ có thể một mất một còn.
Vứt chiếc điện thoại qua một bên, Mộ Thừa Hiên khẽ đi về phía quầy bar cạnh cửa sổ, tự rót cho mình một ly sâm banh, khẽ lắc lắc rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Thứ chất lỏng cay nồng trượt xuống cổ họng khiến tâm trạng có chút tệ của hắn ta tốt lên vài phần.
Bỗng hắn ta lại nhớ đến những lời cay nghiệt của ông nội mình, từ khi thành niên hắn ta đã nghe rất nhiều lần, hiện tại những lời lẽ đó giống như một cơn ác mộng đối với hắn ta vậy.
“Mày đúng vô dụng, một chút cũng không bằng Đình Đình!”
“Nghịch tử! Mày chỉ khiến tao và Mộ gia mất mặt!”
“Nếu sống mà vô dụng như mày, thì thà chết đi cho rồi!”
“…”
Những lời cay nghiệt ấy của Mộ lão gia chủ luôn luôn khắc sâu trong tâm trí hắn ta, không bao giờ hắn ta quên được.
Ai nói sinh ra trong gia tộc quyền quý là sung sướng chứ?!
Không hề! Đối với Mộ Thừa Hiên nó như địa ngục trần gian vậy, chính ông nội đã khiến hắn ta trở nên tàn bạo như hiện tại, vốn dĩ sâu thẳm bên trong tâm hồn hắn ta không như vậy.
Nhưng chính cuộc sống khắc nghiệt đã khiến hắn ta phải trở nên tàn nhẫn, chỉ có mạnh lên mới đủ tư cách tồn tại, thế giới thực tại luôn tàn khốc hơn những gì ta nghĩ..