Trời bắt đầu ngả về Thu, những cơn gió se se lạnh hoạt động hơn cả, từng phiến lá mỏng manh trên những tán cây ngô đồng dọc đường đã úa vàng, báo hiệu cho một mùa Thu đầy hứa hẹn lại sắp tới.
Trên nền trời mát mẻ, Mạn Lan Đình đi bộ dọc ven đường, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía khoảng không vô định trước mắt.
Tâm tình trở nên phức tạp, cô vừa từ “Mộ Trạch” đi ra, những lời mà Mộ lão gia chủ đã nhắc nhở khi nãy cứ văng vẳng bên tai khiến cô mệt mỏi.
Khi bị gọi đến đây, Mạn Lan Đình đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với ông nội, nhưng khi gặp mặt cô vẫn không thể nào bình thản đối diện với lão nhân gia với toàn thân tràn đầy khí thế áp bức người khác kia.
Nhớ lại khi đó, Mộ lão gia chủ đã không nhiều lời mà mở miệng vào thẳng vấn đề ngay khi cô vừa ngồi xuống chiếc sofa đối diện lão ta.
Mày lão ta nhăn lại, giọng ngập tràn uy vũ, “Đình Đình, ta cũng không muốn dài dòng, hôm nay gọi con đến đây là muốn nhắc nhở con một chút.”
Mạn Lan Đình khẽ siết chặt hai bàn tay lại với nhau, có chút căng thẳng, nhỏ giọng đáp “Vâng” một tiếng.
Cố gắng bày ra tư thế bình thản nhất để đối mặt với Mộ lão gia chủ, cô không muốn bị ông nội nhìn ra tâm tư của mình, bởi đó chính là điểm yếu trí mạng của cô.
“Con vẫn chưa quên mục đích ta sắp xếp cho con gả vào Bạch gia chứ nhỉ?” Lão ta khẽ chau mày, đặt tách trà xuống bàn, “Đừng nghĩ ta không biết tâm tư của con với Bạch Thiên Kình, Đình Đình à, con nên nhớ rằng một khi trở thành người của Mộ gia, không nên có tâm tư khác.”
Mạn Lan Đình cụp mắt, “Con biết, con sẽ chú ý thưa ông nội.”
Mộ lão gia chủ gật đầu, “Như vậy thì tốt, chỉ cần con làm tốt nhiệm vụ ta giao, Mộ gia sẽ không bạc đãi con.
Nhưng nếu không làm tốt…”, lão ta khẽ ngẩng đầu, liếc Mạn Lan Đình bằng một ánh mắt chết chóc, “Hậu quả con tự gánh chịu đi!”
Thân thể Mạn Lan Đình khẽ run rẩy, chỉ có thể đáp ứng Mộ lão gia chủ, cô đây là đang bị lão ta uy hiếp.
Mấy năm nay cô luôn làm tốt những nhiệm vụ được giao, duy chỉ có lần này, cô đã không thể kiềm chế nổi cảm xúc của bản thân mà yêu Bạch Thiên Kình.
Hiển nhiên điều này khiến Mộ lão gia chủ không vui, tất cả cũng phải thôi, bởi lẽ Bạch Thiên Kình luôn là cái gai trong mắt của Mộ gia, ở Đế Thành này hắn là kẻ mạnh nhất, không tránh khỏi có rất nhiều kẻ thù.
Sau khi bị nhắc nhở nhẹ, Mạn Lan Đình cũng không muốn ở lại “Mộ Trạch” nên đã kiếm cớ rời đi, nếu còn ở lại thêm nữa chắc cô khó chịu chết mất.
Ở trong mắt Mộ lão gia chủ cô cũng chỉ là một con kiến mà thôi, không đáng để lão ta bận tâm, hiện tại cô vẫn là không đủ khả năng để thoát khỏi lòng bàn tay của Mộ gia.
Trở lại với thực tại, Mạn Lan Đình khẽ thở dài một tiếng, cô dừng bước chân lại, ngồi xổm xuống ven đường, hai tay ôm lấy đầu gối, gục mặt xuống đó.
Nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống, từng giọt lạnh lẽo trượt dài trên đôi gò má mịn màng.
Cô thật sự rất mệt, đã ba ngày cô không có gặp hắn kể từ hôm cô xuất viện, cái tin tức kia cũng lần lượt chiếm lĩnh bảng xếp hạng hot search trong top 3, không hề có động thái đáp trả từ Bạch Thiên Kình hay Cố Mạn Châu.
Chính vì điều đó, cư dân mạng đều cho rằng hai người họ đã quay lại, người vợ danh chính ngôn thuận là cô đây lại một lần nữa bị đưa ra xâu xé.
Dù fans của cô đã bênh vực rất nhiều, nhưng miệng lưỡi thiên hạ đâu thể địch nổi, những comment ác ý về cô vẫn không ngừng tăng lên.
Mạn Lan Đình không để bụng những chuyện đó, chỉ là cô thật sự đau lòng, sự thất vọng cũng bủa vây tâm trí cô, tất cả là vì hắn.
Vì lần này hắn đã không chọn cô!
“Này cô gái, có chuyện gì từ từ nói, sao lại ngồi đây khóc vậy?!”
Một giọng nói trầm ấm truyền tới bên tai, kéo Mạn Lan Đình thoát khỏi nỗi đau âm ỉ, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, khẽ sụt sịt, nhưng không đáp.
Dạ Trường Lăng khẽ nhíu mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị nước mắt làm cho nhem nhuốc của cô, tâm anh khẽ lay động.
Cô gái này…thật sự rất đẹp, đẹp đến lay động lòng người, thấy cô khóc không hiểu sao trong lòng anh lại có chút nặng nề.
Không biết ma xui quỷ khiến gì, Dạ Trường Lăng lại lấy chiếc khăn tay của mình ở túi áo ra, khẽ đưa ra trước mặt cô, nhắc nhở.
“Này, cầm lấy đi! Mặt cô nhem nhuốc hết rồi kìa.”
Mạn Lan Đình ngây người một lúc lâu, khẽ đưa tay lau nước mắt, nhưng lại không nhận ý tốt của đối phương, “Cảm ơn anh, nhưng tôi không cần khăn tay của anh đâu.”
Giọng nói của Mạn Lan Đình khiến Dạ Trường Lăng ngây người, trái tim băng giá ngàn năm cuối cùng cũng tan chảy, thật sự rất ngọt.
Từ khuôn mặt, vóc dáng, giọng nói đến cách cư xử đều khiến Dạ Trường Lăng có ấn tượng sâu sắc.
Anh đã gặp gỡ rất nhiều loại phụ nữ, nhưng một người có thể khiến anh rung động ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên cũng chỉ có cô, dường như anh cảm nhận được bản thân đã thực sự động tâm rồi.
“Ừ.” Anh không hề cảm thấy ngượng mà thu lại khăn tay, “Sao cô lại ngồi đây khóc một mình vậy? Thất tình hả?!”
Dạ Trường Lăng vốn dĩ không phải người nhiều chuyện, nhưng hôm nay anh đặc biệt muốn bắt chuyện với cô gái này, không hiểu sao nhưng linh cảm mách bảo với anh rằng hãy tiến lên, chủ động làm quen.
Mạn Lan Đình không đáp Dạ Trường Lăng, chỉ khẽ gật đầu, tiếp đó đứng dậy, cô không có nghĩa vụ phải trả lời người đàn ông trước mặt này.
Cũng như hiện tại cô không có tâm trạng để nói chuyện với người khác, cô rất mệt, cô khóc cũng chỉ vì muốn giải tỏa cảm xúc sâu tận đáy lòng mà thôi.
Không nhận được câu trả lời, Dạ Trường Lăng cũng không cảm thấy khó chịu, mà vẫn một bộ dạng tươi cười nhìn cô, tiếp tục công cuộc muốn làm quen.
“Tôi là Dạ Trường Lăng, rất vui được làm quen với cô!” Anh cười tươi nhìn cô giới thiệu, ánh mắt có chút mong chờ.
“Ừ.” Cô chẳng có tâm trạng quan tâm, muốn rời đi luôn, mặc kệ người đàn ông trước mặt.
“Cô tên gì vậy?” Anh vẫn không bỏ cuộc trước thái độ lạnh nhạt của cô, một lòng muốn làm quen với đại mỹ nhân.
“Không nhất thiết phải biết, dù gì cũng không gặp lại.”
Mạn Lan Đình suy nghĩ một chút, như nhận ra người đàn ông này muốn làm quen, cô dứt khoát dội gáo nước lạnh lên người anh.
“A…tôi không có ý làm phiền cô đâu, chỉ muốn làm quen cô thôi…” Dạ Trường Lăng gãi gãi đầu giải thích, coi bộ cô gái này rất lạnh lùng, nhưng mà anh thích.
Cô khẽ đưa mắt nhìn Dạ Trường Lăng, vốn dĩ định nói gì đó, nhưng lại bị tiếng gọi của Phong Vũ thu hút sự chú ý.
“Chị Đình Đình, sao chị lại ở chỗ này vậy? Lên xe tôi chở chị về nhà.”
Phong Vũ dừng xe bên cạnh Mạn Lan Đình và Dạ Trường Lăng, anh cảnh giác liếc nhìn người đàn ông xa lạ bên cạnh bà chị, thầm đánh giá.
Ngũ quan tinh tế, vóc dáng cao ráo, ăn mặc gọn gàng, tổng thể cũng là một tuyệt sắc mỹ nam, nhưng vẫn là thua xa Bạch Thiên Kình.
Muốn làm quen với chị Đình Đình của anh sao, nằm mơ đi, với nhan sắc của tên đàn ông này không có cửa so sánh với Bạch Thiên Kình đâu.
Nghĩ xong, Phong Vũ tiếp tục lên tiếng thúc giục, “Mau lên chị Đình Đình, em còn phải đi gặp chị Tiểu Châu nữa nha!”
Nghe Phong Vũ nhắc đến Tô Châu, Mạn Lan Đình nhanh chóng mở cửa xe, lên ngồi ở ghế lái phụ.
Tiếp đó chiếc Bugatti Bolide lăn bánh, hướng về phía trước mà đi, bỏ lại một mình Dạ Trường Lăng ngây ngốc đứng trôn chân tại chỗ.
“Đình Đình sao? Tên rất đẹp!” Anh khẽ lẩm nhẩm tên cô, sau đó mỉm cười như một kẻ ngốc, “Chúng ta nhất định sẽ gặp lại.”
Đêm xuống, tại “Bạch Viện”, Bạch Thiên Kình mệt mỏi đẩy cửa cánh phòng ngủ của Mạn Lan Đình đi vào bên trong, bóng tối bao trùm khắp nơi, hiển nhiên cô chưa có về.
Hắn có chút thất vọng, đi về phòng mình, sau khi tắm xong lại tiếp tục đi vào phòng ngủ của cô, nhưng vẫn không thấy người.
Hắn khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã gần mười giờ tối mà cô chưa trở về, hắn có chút mất kiên nhẫn.
Định xoay người đi ra ngoài tìm cô, thì cánh cửa mở ra, Mạn Lan Đình bước vào, ngây ngốc nhìn hắn ở trong phòng ngủ của mình.
Trái tim cô có chút nhói đau, sự tủi thân lan tỏa khắp cơ thể, cô thật sự rất muốn hỏi hắn tại sao lại đối xử với cô như vậy, nhưng lời vừa đến cổ họng đã bị nghẹn lại, cuối cùng vẫn là im lặng đứng nhìn hắn.
“Em đi đâu mà giờ này mới về vậy?” Hắn tiến lại gần phía cô, hỏi, tinh ý phát hiện ra sắc mặt cô rất kém.
“Em đi gặp bạn…” Cô mệt mỏi đáp lại hắn, lòng có chút mong chờ muốn nghe lời giải thích từ hắn, nhưng hắn lại chẳng đề cập đến.
“Tên Phong Vũ đó sao? Em không biết mình đã kết hôn rồi à?” Hắn có chút khó chịu trong lòng, “Lần sau hạn chế gặp mặt đi.”
“Ngay cả chuyện này anh cũng muốn quản em sao?” Mạn Lan Đình ngẩng đầu, đối mặt với hắn, khó chịu mở lời.
Cô không muốn cãi nhau với hắn, nhưng vì cớ gì hắn có thể ra ngoài ôm ấp bạch nguyệt quang của mình, còn cô lại không thể đi gặp bạn bè.
Hắn im lặng nhìn cô, dường như cảm nhận được cô có cái gì đó rất không bình thường, trước kia cô chưa bao giờ dám mở miệng phản bác lại hắn.
“Bạch Thiên Kình, chúng ta ly hôn đi!” Cô mệt mỏi thốt ra từng chữ một, cơ thể khẽ run rẩy.
Bạch Thiên Kình như bị xét đánh ngang tai, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn vợ mình trước mặt, trong lòng lửa giận bùng nổ, tiến đến nắm lấy bả vai cô, gằn lên từng chữ.
“Em đang phát điên cái gì vậy hả?! Đừng nghĩ tôi dung túng cho em mà em muốn làm gì thì làm!”
Thấy thái độ kịch liệt của hắn, cô nở một nụ cười giễu cợt, nhưng nước mắt lại không thể kiềm chế được mà rơi xuống, “Không phải đây là điều anh muốn sao?”, cô bình thản đáp trả hắn.
“Em…được lắm!” Hắn không thể phản biện, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.
Không nói nhiều, trực tiếp cúi đầu xuống cưỡng hôn cô, tiếp đó ôm cô lên giường, đè dưới thân mà điên cuồng hôn.
“Ưm…buông ra…” Cô rên rỉ phản kháng trong vô vọng.
Hắn như muốn phát điên, không để ý đến sự phản kháng của cô, mà phát tiết hết dục vọng trên người cô.
Một đêm này, hai cơ thể của họ không ngừng quấn quýt bên nhau, tạo nên một cảnh tượng vô cùng kiều diễm.
Nhưng lại có chút đắng lòng….