“Khốn kiếp! Dám giở trò sau lưng ông đây! Bạch Thiên Kình, Tư Khắc Lạc, tao thề sẽ không đội trời chung với chúng mày!”
Tiếng chửi mắng của Mộ Thừa Hiên vang vọng khắp căn biệt thự của hắn ta, kèm theo đó là tiếng đồ vật rơi loảng xoảng, vương vãi khắp sàn nhà.
Hai gã thuộc hạ bên cạnh cũng không dám ho he nửa lời, chỉ có thể cúi đầu im lặng chịu đựng sự giận dữ từ hắn ta.
Thật may lần này là tự Mộ Thừa Hiên gây chuyện, nếu hai gã mà hành sự thất bại, e là giờ phút này chẳng còn mạng mà đứng đây.
Xả giận xong, Mộ Thừa Hiên mới từ từ ngồi xuống sofa, thở hắt ra một hơi, khẽ cụp mắt lại.
Hắn ta không nghĩ tới “The King” lại là sòng bạc thuộc quyền quản lý của Bạch Thiên Kình, hơn nữa còn bị hắn gài bẫy thua gần 200 triệu đô, mối hận này Mộ Thừa Hiên không nuốt trôi được.
Dẫu biết lý lẽ tự làm tự chịu, nhưng loại người như Mộ Thừa Hiên, hắn ta không có khái niệm đó, luôn sẵn sàng đổ lỗi cho kẻ khác.
“Hừ!” Hắn ta khẽ hừ lạnh liếc nhìn hai gã thuộc hạ bên cạnh, đôi con ngươi khẽ dao động, “Chuyện âm thầm gây khó dễ cho Giang Tầm Ngôn tiến hành đến đâu rồi?!”
Hai gã thuộc hạ liếc mắt nhìn nhau, sau cùng một gã đầu đinh đứng ra, ngẩng cao đầu, báo cáo.
“Mộ thiếu, đã tiến hành rồi ạ.
Nhưng mà hình như Giang Tầm Ngôn đã phát giác ra chúng ta giở trò, cho nên hắn ta đã cảnh giác rất nhiều.”
Nói đoạn, gã khẽ liếc nhìn Mộ Thừa Hiên, tiếp tục, “Còn có, Tiểu thư Đình Đình đã âm thầm phái thêm trợ thủ giúp Giang Tầm Ngôn, tôi sợ nếu còn tiếp tục e là chuyện này sẽ đến tai Mộ lão gia chủ…”
Mày Mộ Thừa Hiên chau lại, tỏ vẻ không vui, đôi vợ chồng Bạch Thiên Kình này thật khiến hắn ta phát điên, được lắm.
Có vẻ như đứa em gái nuôi này của hắn ta đã không còn như xưa, dám đem lời cảnh cáo của hắn ta bỏ ngoài tai, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Cũng chỉ là một con nhỏ miệng còn hôi sữa mà thôi, nói đúng hơn là một đứa ăn mày được ông nội hắn ta thương xót nhặt về, muốn đè đầu cưỡi cổ hắn ta ư? Chờ kiếp sau đi!
“Tiếp tục để ý Giang Tầm Ngôn đi, không cần ra tay gấp.” Mộ Thừa Hiên khẽ gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, suy tư.
Gã thuộc hạ kia gật đầu đáp ứng, sau đó hiểu ý đi ra ngoài, trong phòng nhất thời chỉ còn lại Mộ Thừa Hiên, đột nhiên trong đầu hắn ta nghĩ đến một người.
Khóe môi bất giác cong lên nở một nụ cười tà, hắn ta suýt quên mất còn có một át chủ bài có thể khiến Mạn Lan Đình sợ hãi, lần này hắn ta nhất định sẽ tặng cho cô em gái nuôi này một món quà lớn.
Nghĩ xong, Mộ Thừa Hiên cầm chiếc điện thoại lên, ấn một dãy số, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.
Một âm thanh trầm khàn truyền đến, phảng phất có chút lưu manh, “Oh…ngọn gió nào khiến hôm nay Mộ thiếu gia gọi điện tìm tôi vậy?”
“À, chỉ là đột nhiên nhớ tới cậu thôi, muốn hàn huyên đôi câu.” Mộ Thừa Hiên tựa lưng vào ghế, thư thái nhắm mắt lại, khóe môi cong lên.
Đầu dây bên kia, gã đàn ông kia khẽ chau mày, thẳng thắn đáp, “Tôi và cậu không thân thiết đến mức có thể tâm sự đâu nhỉ? Nói đi, cậu muốn gì?!”
Mộ Thừa Hiên tặc lưỡi, mở mắt ra, ánh mắt sắc bén hướng về phía cửa sổ sát đất, “Chậc Chậc, cậu đúng là hiểu ý tôi.
Còn nhớ em gái nuôi của tôi chứ?”
Đầu dây bên kia rơi vào khoảng không im lặng, mãi một lúc lâu sau Mộ Thừa Hiên mới nghe thấy tiếng nói, “Mộ thiếu gọi cho tôi chỉ vì chuyện này?”
“Tất nhiên là không phải, chỉ là tôi thấy dạo này cô em gái này của tôi đã không còn nghe lời như trước, muốn cậu để ý nó một chút thôi.”
Bên này, Mộ Thừa Hiên cũng không nói vòng vo, vào thẳng vấn đề luôn.
Hắn ta không có cách kiểm soát Mạn Lan Đình, nhưng hắn ta tin chắc người đàn ông ở đầu dây bên kia sẽ có cách.
“Oh… Hóa ra là vậy, cảm ơn Mộ thiếu đã nhắc nhở…” Gã đàn ông bên kia khẽ đáp, giọng nói có chút tức giận, “Chuyện của tôi, không cần Mộ thiếu phải nhọc lòng quan tâm!”
Nói xong, không đợi Mộ Thừa Hiên nói thêm, gã cúp máy luôn, khiến bên này Mộ Thừa Hiên lại nổi cơn tức giận.
Đúng là xui xẻo, hôm nay dường như là ngày xui xẻo của hắn ta, chỉ chút chuyện nhỏ nhặt thôi cũng khiến hắn ta phát điên.
Tại tập đoàn “Leon”, vừa bước vào sảnh công ty, Mạn Lan Đình đã chạm phải mặt của Cố Mạn Châu, trông sắc mặt cô ta có phần nhợt nhạt không hề giống như mấy hôm trước.
“Oh thật trùng hợp, chào cô Phó tổng Mạn.”
Nhìn thấy Mạn Lan Đình, dù rất tức giận nhưng Cố Mạn Châu vẫn phải cố gắng mỉm cười chào hỏi, đây là ở bên ngoài nên hình tượng ảnh hậu hoàn hảo vẫn phải giữ.
Bề ngoài tươi cười nhưng trong lòng đã chửi thầm Mạn Lan Đình n lần, cô ta cứ ngỡ bản thân mình chiếm thế thượng phong, nhưng không ngờ tới sau tối hôm qua hot search cô ta cất công tạo ra đã không cánh mà bay.
Hơn nữa, phía “Đế Tư” còn gửi đơn kiện đến tòa soạn kia, khiến cô ta phải giải quyết một mớ hỗn độn.
Thêm chuyện Piter đến Đế Thành nữa, cô ta càng không vui, nhưng vì gã là kim chủ nên Cố Mạn Châu chẳng thể làm phật lòng gã.
Mạn Lan Đình khẽ gật đầu, đáp “Ừ” một tiếng, sau đó trực tiếp đi về phía thang máy lên tầng trên.
Cô không có nghĩa vụ phải nói chuyện với Cố Mạn Châu, hơn nữa giữa họ cũng chẳng có gì để mà nói, ngoài công việc ra họ chẳng liên quan đến nhau.
Dù chuyện trên Weibo mấy ngày nay đang là chủ đề bàn tán của cư dân mạng, nhưng Bạch Thiên Kình cũng đã xử lý, Mạn Lan Đình cũng không muốn để tâm hay truy cứu nữa.
Hiểu lầm đã được hóa giải, chỉ cần hắn để ý đến cô là được.
Thấy thái độ của cô, Cố Mạn Châu siết chặt nắm đấm trong tay, thật muốn mở miệng ra chửi mắng, nhưng ngại đây là công ty nên vẫn cố gắng gượng cười, đi về phía văn phòng Tổng Giám đốc marketing.
Đồng thời, các nhân viên trong công ty được một phen ăn dưa hóng hớt, có nhân viên còn không chịu nổi mà bắt đầu xì xào bàn tán.
“Phó tổng Mạn của chúng ta thật lạnh lùng nha, nhưng mà tôi thích, đối mặt với loại trà xanh như này phải uy phong.” Cô nhân viên bộ phận nhân sự bắt đầu nói.
“Đúng đúng, thật thích cách Phó tổng Mạn làm ngơ cô ta.
Ảnh hậu thì sao chứ, cũng có lúc phải tàn lụi thôi.” Cô nhân viên bộ phận marketing tiếp lời.
“Hai cô nói nhỏ thôi, kẻo bị người ta nghe thấy lại không hay.” Một cô nhân viên bộ phận tiếp tân khẽ nhắc nhở.
“Sợ gì chứ! Chúng tôi chỉ nói sự thật thôi.” Cô nhân viên bộ phận marketing nhanh nhảu đáp.
“…”
Tiếp đó lại một màn xì xào diễn ra, không hồi kết.
Đúng lúc Ninh Lãm đi qua nghe thấy, cô ta có chút không vui khi nghe mọi người tán dương Mạn Lan Đình, nên đã tức tối xen vào.
“Hừ, có gì mà phải tự hào chứ! Nếu tôi mà có hậu thuẫn như Phó tổng Mạn cao cao tại thượng của các cô, tôi còn làm tốt hơn!”
Lời Ninh Lãm vừa dứt, đã nhận lại rất nhiều ánh mắt sắc lạnh lườm qua, khiến cô ta có chút rén.
“Oh, chỉ là một cô thư ký riêng thôi mà cũng muốn so sánh với Phó tổng Mạn sao? Cô ảo tưởng quá rồi đó!” Cô nhân viên bộ phận nhân sự tức giận, mở miệng giễu cợt.
“Cũng không xem lại bản thân mình là loại người gì!” Cô nhân viên bộ phận tiếp tân cũng xen vào.
“Các cô…” Ninh Lãm lúc này chỉ có thể tức giận trừng mắt mấy nhìn cô nhân viên kia, chẳng thể làm được gì họ.
Đang định tiếp tục ba mặt một lời với mấy cô nhân viên kia, thì thấy Phong Vũ đi đến, nên Ninh Lãm chỉ hừ lạnh lườm mấy cô nhân viên kia, sau đó chạy đến phía anh.
Mấy cô nhân viên kia khẽ nhìn Ninh Lãm, khinh bỉ tặc lưỡi, sau đó tiếp tục bàn tán, đến khi bị cấp trên đi qua nhắc nhở họ mới thôi không bàn tán.
Trong phòng làm việc, Mạn Lan Đình vừa ngồi xuống ghế, đã thấy Phong Vũ đi vào, anh vừa cười vừa nhìn cô đầy ẩn ý.
“Cậu rảnh lắm à?” Cô nhíu mày liếc Phong Vũ một cái.
“Không, tôi đến tìm chị là có chuyện muốn hỏi thôi.” Phong Vũ gãi gãi đầu, cười cười đáp.
“Chuyện gì?” Cô lạnh lùng nhìn Phong Vũ, khẽ nhíu mày.
“Hai vợ chồng chị làm lành rồi hả?” Phong Vũ khẽ chớp chớp mắt, nhìn cô.
Mạn Lan Đình khẽ lườm Phong Vũ, tưởng anh có chuyện gì quan trọng tìm cô, ai ngờ lại là chuyện này.
Hóa ra là ăn no rảnh mỡ, cơ mà tiểu tử Phong Vũ này lắm chuyện thật ấy, cô có chút không vui rồi nha.
“Cậu đến đây chỉ để hỏi chuyện này?” Mạn Lan Đình nhíu mày, lạnh lùng lườm anh.
Phong Vũ có chút rén nhìn cô, hắng giọng nói, “Tôi đùa chị thôi.
Tôi nghe nói sắp tới ba tôi muốn đề cử chị đến chi nhánh bên Pháp công tác hả?”
Mạn Lan Đình khẽ gật đầu, trong lòng có chút rầu rĩ khi nghĩ đến chuyện này, nếu phải đi thật thì cô lại phải xa hắn rồi.
Tình cảm vừa mới tiến triển thêm một chút lại phải xa nhau, hơn nữa còn có Cố Mạn Châu ở đây, nói thật thì cô vẫn có chút lo lắng.
“Xa mặt cách lòng”, người đời thường nói như vậy, Mạn Lan Đình cũng hiểu ý nghĩa câu đó, nên vì chuyện này mà mấy ngày nay tâm trạng của cô không được tốt.
“Ừ, chuyện này các lãnh đạo cấp cao đã thông qua, không thể từ chối.” Cô mệt mỏi đáp.
Phong Vũ gật đầu, không nói thêm nữa, anh hiểu các lãnh đạo cấp cao trong công ty muốn cho Mạn Lan Đình một cơ hội thể hiện bản lĩnh, nên chuyện này anh cũng không thể xen vào.
Huống chi lần này anh còn bị điều đến Thụy Sĩ khảo sát một tháng, đều giống Mạn Lan Đình thôi.
Anh chỉ có chút tiếc nuối là không được gặp Tô Châu trong một tháng tới, không biết chị ấy có bị tên đàn ông nào cướp đi không, chắc anh phải đánh dấu chủ quyền mới được..