Sân bay quốc tế Đế Thành, Mạn Lan Đình cùng Bạch Thiên Kình vừa bước xuống xe đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn, trai tài gái sắc vô cùng chói mắt.
“Qua Pháp có chuyện gì cứ liên lạc tôi.” Bạch Thiên Kình xách hành lý cho cô, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở. truyện ngôn tình
Hắn đã sớm liên hệ với một người bạn bên đó chiếu cố Mạn Lan Đình, nhưng không nói trước cho cô, hắn vẫn là có chút không yên tâm khi cô rời khỏi Đế Thành.
Bạch Thiên Kình có rất nhiều kẻ thù, trước giờ hắn chưa từng sợ kẻ nào, nhưng không có nghĩa Mạn Lan Đình không sợ, đã là an nguy đến tính mạng phải tính toán cho thật kĩ. Những động thái hắn bảo vệ cô vợ nhỏ của mình trên Weibo chắc chắn đám người kia cũng biết, trước đây hắn không có điểm yếu, nhưng giờ đã khác.
Dù Mạn Lan Đình rất thông minh, cũng có chút bản lĩnh, hắn không thể phủ nhận tài năng của cô, nhưng trong giới Hắc đạo không có gì là không thể xảy ra.
Chuyện ngoài ý muốn rất nhiều, những chuyện đó luôn không nằm trong tầm kiểm soát của bất cứ ai.
“Vâng.” Mạn Lan Đình nhẹ giọng đáp lại, ánh mắt phảng phất chút u sầu.
Trong lòng có chút không nỡ xa hắn, chỉ hai tuần lễ ngắn ngủi thôi mà cô cảm giác như 2 năm vậy, thật sự rất dài.
“Ừ, thượng lộ bình an.” Hắn nở một nụ cười nhìn cô, tiếp đó đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, “Sang đó nhớ chú ý an toàn, chuyện lần trước chắc hẳn em cũng đã biết xung quanh tôi có rất nhiều kẻ thù. Bây giờ em là vợ tôi, cho nên việc chạm mặt những kẻ kia là sớm muộn.”
Mạn Lan Đình hiểu Bạch Thiên Kình muốn nhắc nhở cô phải nâng cao cảnh giác, Pháp không phải phạm vi hoạt động của Bạch Thiên Kình, ở đó hắn cũng có rất nhiều hạn chế.
Điều tiên quyết là cô phải biết cách bảo vệ bản thân, sau chuyện lần trước có lẽ hắn cũng nhận ra cô không phải là một cô gái yếu đuối như vẻ bề ngoài, chính vì vậy hắn mới yên tâm để cô xuất ngoại.
“Em biết…” Cô khẽ đáp, rồi suy tư một chút, “Anh có thể giúp em để ý Tầm Ngôn không? Em có chút không an tâm…”
Bạch Thiên Kình gật đầu đáp ứng, người em vợ này hắn cũng có chút để ý, có lẽ là vì Giang Tầm Ngôn là người thân duy nhất của cô nên có vẻ Mạn Lan Đình rất để ý cậu ta, chuyện này hắn đã sớm nhận ra.
Nhận được sự đáp ứng từ hắn, cô khẽ mỉm cười, rồi tạm biệt hắn, kéo hành lý về phía trạm kiểm soát. Nhìn theo bóng lưng cô khuất dần sau ngã rẽ, hắn mới quay người rời khỏi sân bay đông nghịt người.
Tại tập đoàn “Đế Tư”, Tư Khắc Lạc mệt mỏi day day huyệt thái dương, đẩy cửa bước vào phòng làm việc, hôm nay anh có chút mệt mỏi không muốn đến công ty, nhưng là có một cuộc đàm phán quan trọng với đối tác nên không thể vắng mặt.
Nghĩ đến lý do khiến bản thân bị ốm, Tư Khắc Lạc có chút tức giận, tất cả là tại tên Âu Dương Lam Ân chết tiệt, dám hợp tác cùng Sam gài bẫy anh. Hai người kia vì để thử lòng anh xem có ý với Sam không, mà dựng nên một màn kịch nhỏ, Sam giả vờ bị rơi xuống nước, dù mắc chứng sợ độ sâu nhưng Tư Khắc Lạc vẫn nhảy xuống.
Và kết quả sáng nay anh đã bị sốt, còn khó chịu trong người, nhưng lại không được nghỉ ngơi. Ôi cuộc sống của anh thật thảm hại!
Rõ ràng Âu Dương Lam Ân biết rõ anh có tình ý với Sam, vậy mà cậu ta còn nói bóng nói gió, bày kế thử lòng anh. Thật con mẹ nó làm anh tức chết mà, nhưng lại chẳng thể làm gì.
“Cốc cốc” tiếng gõ cửa truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tư Khắc Lạc, anh mệt mỏi nói hai tiếng “Vào đi!”, sau đó tiếp tục xoa thái dương. Cũng không thèm để ý người vào là ai, bởi lúc này anh đang rất khó chịu, có lẽ lại lên cơn sốt rồi.
“Hắt xì!” Tư Khắc Lạc khẽ hắt xì một cái, lấy tay xoa xoa chóp mũi đỏ ửng, trông anh lúc này vô cùng thảm hại, đâu còn dáng vẻ tràn đầy năng lượng như trước.
“Lạc…anh ổn không?” Sam lo lắng hỏi, đặt cốc cafe sữa xuống bàn làm việc, tiến gần chỗ anh.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tư Khắc Lạc dừng mọi động tác, khẽ ngẩng đầu nhìn Sam, ánh mắt có chút mơ hồ.
“Không sao, em lấy giúp tôi thuốc hạ sốt là được.” Tư Khắc Lạc gượng cười nhìn Sam, không muốn cô lo lắng.
Mặc kệ Tư Khắc Lạc nói gì, Sam lại gần anh, đặt tay lên trán anh kiểm tra nhiệt độ, sự nóng bỏng từ trán anh truyền đến tay cô khiến Sam giật mình. Sốt cao như vậy còn nói không sao, anh đúng là sốt đến hồ đồ rồi.
“Lạc, anh mau vào trong nghỉ ngơi đi. Em gọi bác sĩ!” Sam sốt ruột cầm lấy cánh tay anh, ý muốn dìu anh vào phòng nghỉ, “Anh mà không nghe lời, lần sau đừng nhìn mặt em nữa!”
Biết Tư Khắc Lạc cứng đầu, nên Sam đã bồi thêm một câu trí mạng khiến Tư Khắc Lạc không thể từ chối, giống y như một chú cún con vô cùng nghe lời.
Giúp Tư Khắc Lạc nằm xuống giường, Sam vội vã đi ra ngoài gọi bác sĩ, còn không quên thông báo cho Bạch Thiên Kình đến tham gia cuộc đàm phán với đối tác làm ăn lớn.
Sau nửa ngày, cuộc đàm phán cũng kết thúc, Bạch Thiên Kình khẽ nhíu mày liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi liếc nhẹ đối tác ở phía đối diện. Người mà hợp tác với “Đế Tư” sắp tới chính là Dạ Trường Lăng - một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố K, mới đây vừa đến Đế Thành tìm kiếm đối tác làm ăn, và “Đế Tư” chính là mục tiêu của anh.
“Bạch tổng, hợp tác vui vẻ!” Dạ Trường Lăng nở một nụ cười xã giao, đứng dậy vươn cánh tay về phía Bạch Thiên Kình.
“Hợp tác vui vẻ!” Bạch Thiên Kình lạnh lùng đáp, vươn cánh tay bắt tay xã giao với Dạ Trường Lăng.
Tiếp đó hai người rời khỏi “Đế Tư”, Bạch Thiên Kình lái xe đến thẳng “Kingdom”, hắn vừa nhận được tin có người dám ở địa bàn hắn gây sự.
Bên trong “Kingdom” vẫn náo nhiệt như ngày nào, trên tầng hai, Âu Dương Lam Ân đang ngồi uy vũ trên chiếc ghế sofa, đối diện anh là một gã đàn ông cao to lực lưỡng, mình đầy những hình xăm man rợ.
Gã khẽ kẹp điếu cigar vào ngón tay, đưa lên miệng hút, vô tư nhả khói ra không trung, nhìn Âu Dương Lam Ân với ánh mắt tràn đầy thách thức.
“Âu Dương thiếu gia, hôm nay tôi đến đây là muốn bàn chuyện hợp tác làm ăn, chứ không có ý gì cả. Nhưng mà…”, gã dừng một chút, khẽ đưa điếu cigar dụi xuống gạt tàn, “Đây là đạo tiếp khách của “Kingdom” ư?”
Nói đoạn, gã khẽ liếc nhìn về phía đàn em bị người của Âu Dương Lam Ân đánh bị thương, đôi con ngươi khẽ gợn sóng, ánh mắt ngập tràn sự giận dữ.
Âu Dương Lam Ân khẽ nhếch môi cười khinh bỉ, cũng không để ai có mặt mũi, thẳng thắn đáp, “Đạo tiếp khách của “Kingdom” có làm sao cũng không đến lượt Tô lão nhắc nhở!”
Giọng anh có chút cao, mang đầy hàm ý mỉa mai khiến Tô lão đại càng tức giận hơn, hai bàn tay gã siết chặt lại thành nắm đấm, chỉ hận không thể giết chết anh ngay lập tức.
“Mày…” Tô lão đại tức nhưng lại không thể lên tiếng phản bác, hôm nay là gã cố ý đến gây sự, nhưng là không nghĩ tới Âu Dương Lam Ân lại khó đối phó như vậy.
“Tô lão, ông định đánh chó mà không nhìn mặt chủ sao?!”
Giọng nói lạnh lẽo của Bạch Thiên Kình vang lên, khiến những người có mặt ở đây run rẩy sợ hãi trước khí thế áp bức tỏa ra từ hắn, Tô lão đại cũng có chút sợ. Nhưng vì chút thể diện mà rất nhanh gã đã lấy lại tinh thần, ngẩng cao đầu đối chất.
“Oh…Kình lão đại tới rồi sao? Phiền cậu xem lại cách đối đãi khách của đám thuộc hạ đi, tôi thấy không ổn rồi…” Gã nhếch mép khinh thường nói.
Bạch Thiên Kình cười khẩy, hình như dạo này anh quá hiền từ thì phải, khiến lũ rác rưởi này cả gan lớn mật dâng tới cửa làm loạn. Hắn không nói nhiều, trực tiếp rút khẩu súng bên hông ra, chĩa thẳng vào mi tâm gã.
“Vậy Tô lão muốn tôi đối đãi như thế này sao?” Hắn nở một nụ cười ma mị nhìn gã, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Thân thể Tô lão đại khẽ run rẩy, ánh mắt mở lớn, sự sợ hãi lan tỏa khắp thân thể, lắp bắp nói, “Mày…mày dám…”
“Tại sao lại không dám?!” Bạch Thiên Kình lạnh lùng hỏi lại, di chuyển chiếc súng trên tay, hướng về phía đầu gối của gã bóp cò.
“Đoàng!” Tiếng súng vang vọng khắp sảnh tầng hai, khiến ai nấy đều phải ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô lão đại đang ngồi trên ghế bỗng chốc quỳ xuống sàn, ôm lấy đầu gối đầy máu mà rên rỉ.
“Tô lão…ông nên nhớ đây là địa bàn của tôi, lần sau nếu muốn thị uy thì nên xem xét kĩ đối tượng là ai!”
Hắn lạnh lùng bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời đi, bỏ lại phía sau gã Tô lão đại vô cùng chật vật, mà đám thuộc hạ của gã lại chẳng dám làm gì.