Mạn Lan Đình khẽ cựa quậy người, sau đó từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa. Đầu cô nổi lên rất nhiều dấu chấm hỏi, rõ ràng khi nãy cô đang ngủ trên xe mà, sao giờ lại ngủ ở phòng rồi.
Không lẽ là Bạch Thiên Kình đưa cô về phòng? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng cô dâng lên một cỗ ấm áp, không nghĩ tới hắn sẽ để ý đến cô. Có phải sau này cô có cơ hội rồi không?!
Đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn thì tiếng sấm sét vang lên khiến cô giật mình, cô định thần lại, sau đó rời giường.
Mạn Lan Đình nhẹ nhàng tiến về phía cửa sổ, bên ngoài là một mảnh đen tối, mưa vẫn không ngừng chút xuống, sấm sét theo đó cũng vang lên không ngớt. Cô khẽ thở dài, kéo rèm cửa lại, cô không thích mưa một chút nào, bởi vì mỗi khi trời đổ mưa cô lại nhớ đến quá khứ kinh hoàng kia.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa truyền đến kéo Mạn Lan Đình thoát khỏi dòng hồi ức bi thương, cô quay người đi ra mở cửa, đứng trước mặt cô là một nữ hầu.
"Thiếu phu nhân, mời người xuống ăn tối ạ! Thiếu gia đang đợi người." Nữ hầu khẽ cúi đầu chào, sau đó kính cẩn nói.
"Ừ. Cô đi xuống trước đi."
Mạn Lan Đình nhẹ nhàng đáp lại, sau đó quay vào trong phòng ngủ thay đồ, vài phút sau đó cô đã có mặt tại phòng ăn. Bạch Thiên Kình đã ngồi đó đợi, trên bàn thức ăn cũng đã được dọn ra hết, nhìn một bàn thịnh soạn trước mắt cô không khỏi nuốt nước bọt.
Thật sự hiện tại cô rất đói, nhưng bên ngoài cũng không dám biểu lộ ra, đây vẫn là lần đầu tiên hắn ăn tối cùng cô ở "Bạch Viện".
"Còn đứng đó làm gì vậy? Cô không đói à?!"
Thấy Mạn Lan Đình cứ đứng ngơ ngác ở kia, Bạch Thiên Kình có chút thiếu kiên nhẫn, bèn lạnh giọng nhắc nhở. Nữ nhân này thật khó hiểu, rõ ràng trên khuôn mặt lộ rõ biểu cảm thèm thuồng, nhưng hà cớ gì mà phải do dự.
"A...thật xin lỗi."
Cô giật mình trước thái độ có chút không vui của hắn, vội vã kéo ghế ngồi xuống đối diện hắn, trong lòng thấp thỏm lo âu. Sao mà tự nhiên cô cảm thấy áp lực quá, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà như đi đánh trận vậy.
"Hừ! Mau ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi!" Hắn khẽ lên giọng nhắc nhở.
"Vâng."
Mạn Lan Đình khẽ đáp, rồi bắt đầu ăn tối, dù lúc đầu có chút mất tự nhiên nhưng sau đó cô đã bị cơn đói bụng che mờ lý trí, không thèm quan tâm đến hình tượng nữa.
Mà cảnh tượng cô ăn uống hăng say rơi vào mắt Bạch Thiên Kình lại có chút thú vị, bởi hắn đã tưởng tượng ra cảnh một con thỏ con đang không ngừng gặm nhấm thức ăn một cách điên cuồng.
Sau khi dùng xong bữa tối, Mạn Lan Đình trở về phòng luôn, sau đó cô đi tắm, rồi trở ra làm nốt công việc của ngày mai. Khi tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi thì trời đã khuya, cô cất đống đồ gọn gàng vào một chỗ rồi lên giường đi ngủ.
Nhưng lạ thay, cô lăn qua lăn lại mãi không tài nào ngủ được, trong đầu lại nghĩ đến bữa tối hôm nay. Thực sự được ăn tối cùng hắn cô cảm thấy rất hạnh phúc, dường như tia hy vọng cỏn con ngày nào đã dần lớn hơn, cô tin chắc sẽ có một ngày hắn để ý đến cô.
Dù mối quan hệ giữa họ không mấy thân thiết, nhưng ít nhất cô cảm thấy như hiện tại đã tốt lắm rồi, coi như là khởi đầu đi.
Mạn Lan Đình khẽ mỉm cười nhìn về phía tủ đầu giường, nơi đặt bức ảnh cưới của cô và hắn, trái tim trở nên ấm áp đến lạ. Đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc bỗng chuông điện thoại reo lên, cô với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, trong lòng có chút nghi hoặc.
Muộn như thế này rồi ai còn gọi đến nữa vậy? Bộ không cho người khác nghỉ ngơi ư? Dù có chút khó chịu nhưng cô vẫn nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm khàn, pha chút lưu manh.
"Em gái à, em bắt máy hơi lâu đó."
Phía bên kia Mộ Thừa Hiên một thân áo choàng ngủ đang ngồi trên sofa, tay cầm ly rượu vang khẽ lắc qua lắc lại, không nhanh không chậm nói. Ánh mắt hắn ta mang theo vài phần hoài niệm, ẩn giấu trong đó còn có sự chán ghét pha lẫn một chút dục vọng khó nói thành lời.
"Có chuyện gì mà anh tìm tôi vậy? Bộ dạo này Mộ gia rảnh lắm sao, anh không có việc gì làm à?!"
Đầu dây bên này Mạn Lan Đình khó chịu chất vấn, ánh mắt không giấu nổi sự căm ghét, cô chán ngấy cái bộ mặt giả tạo này của Mộ Thừa Hiên rồi. Chắc chắn hắn ta gọi đến sẽ không có chuyện gì tốt đẹp cả, không châm chọc cô thì cũng là bắt cô làm việc cho hắn ta.
"Ha, anh trai tìm em gái nói chuyện cũng không được à? Em gái, đừng kích động như vậy chứ!"
Mộ Thừa Hiên như không để tâm đến những lời nói khinh thường của cô, vẫn dửng dưng nói tiếp, trên khuôn mặt điển trai còn treo lên nụ cười rạng rỡ. Mạn Lan Đình càng chán ghét hắn ta, càng không thích hắn ta, Mộ Thừa Hiên càng cảm thấy thích thú.
Đối với hắn ta, thất bại lớn nhất trong cuộc đời là không được "ăn" một cực phẩm như Mạn Lan Đình, không những thế còn phải tận tay đưa cho kẻ khác. Hắn ta không hiểu nổi tại sao ông nội mình lại phải làm như vậy, tốn công sức tính toán đưa Mạn Lan Đình đến bên cạnh Bạch Thiên Kình, còn phải khiến hắn tín nhiệm tuyệt đối.
Như Mộ Thừa Hiên, hắn ta nghĩ rất đơn giản, không phải chỉ cần tính kế một chút là có thể trừ khử Bạch Thiên Kình rồi sao? Hà cớ gì phải mất công sức liên hôn này nọ, đã vậy còn đưa nữ nhân hắn ta luôn thèm muốn lên giường kẻ khác, hắn ta thật không cam lòng.
"Mộ Thừa Hiên, nếu anh còn tiếp tục lảm nhảm nữa thì tôi không ngại cúp máy đâu! Còn có, đừng có làm phiền tôi, không thì đừng trách tại sao ông nội lại phạt anh!"
Mạn Lan Đình bên này không nhịn được nữa mà đanh giọng lại, nếu như bây giờ ở trước mặt Mộ Thừa Hiên có lẽ cô đã tặng cho hắn ta một bạt tai rồi. Thật sự cô sắp mất hết kiên nhẫn rồi, chỉ hận không thể tiễn hắn ta xuống âm tào địa phủ ngay lập tức, dẫu có muốn ra tay nhưng tiếc là cô không đủ khả năng.
"Mạn Lan Đình, cô đừng có mở miệng ra là ông nội, tôi cảnh cáo cô đừng có mà làm càn! Nên nhớ trước sau gì tôi cũng là gia chủ Mộ gia, ông nội cũng không mãi mãi bảo vệ được cô đâu!"
Nghe Mạn Lan Đình lấy ông nội ra huy hiếp, Mộ Thừa Hiên trở nên giận dữ, bàn tay cầm ly rượu siết chặt lại, ánh mắt đỏ ngầu, trán nổi đầy gân xanh, trông vô cùng đáng sợ.
Chết tiệt! Hắn ta ghét nhất là bị uy hiếp, đã thế còn là bị một nữ nhân hèn hạ uy hiếp một cách trắng trợn.
"Anh không động đến tôi thì tôi cũng không động đến anh, một điều nữa anh nên nhớ kĩ...tôi không còn là Mạn Lan Đình của 5 năm trước nữa đâu. Nếu như anh dám động đến tôi, tôi cũng không ngại cá chết lưới rách đâu!"
Cô cũng không thua kém, lạnh lùng thốt ra những lời lẽ cay nghiệt, đối mặt với những tên vô liêm sỉ mặt dày như Mộ Thừa Hiên, không thể mềm mỏng. Nếu như cô nhân nhượng hay tỏ ra mềm yếu chắc chắn sẽ bị hắn ta cưỡi lên đầu lên cổ, đối phó với một con sói bạn phải trở thành một con sư tử hùng mạnh hơn.
"Hừ! Được lắm!" Hắn ta rít từng chữ qua kẽ răng, hận không thể bóp chết nữ nhân chết tiệt ở đầu dây bên kia.
Sau vài giây, Mộ Thừa Hiên khẽ hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, điềm đạm nhắc nhở.
"Mạn Lan Đình à, cô đừng có quên nhiệm vụ của bản thân, nếu còn không ra tay sớm cô sẽ có kết cục không tốt đẹp đâu! Còn có đứa em trai họ đáng thương kia...chậc chậc, không biết mùi vị sẽ ra sao đây?!"
Nhắc đến em trai họ, tâm tình của cô trở nên xuống dốc không phanh, mặt mày tái mét. Chết tiệt! Sao hắn ta dám lấy em trai họ của cô ra uy hiếp chứ! Thật con mẹ nó, đồ vô liêm sỉ!
"Mộ Thừa Hiên, anh đừng có làm càn! Nếu như anh đụng đến một ngón tay của em ấy, tôi thề sẽ khiến anh sống không bằng chết!"
Cô siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói, trong lòng dâng lên một cỗ sợ hãi. Điểm yếu duy nhất của cô hiện tại là đứa em trai họ kia, cô không thể để em ấy gặp chuyện bất trắc được.
"Haha...sợ rồi sao?! Em gái à, tôi khuyên cô nên sớm hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao đi, nếu không... E là ngay cả mạng sống của cô cũng không giữ nổi đâu!"
Hắn ta cười đê tiện nói, từng câu từng chữ đều có dụng ý sâu xa, đồng thời cũng giống như con dao hai lưỡi đang đè lên cổ cô, bất cứ lúc nào cũng có thể thành vũ khí giết chết cô.
Cô từ đầu hình như đã không có tư cách lựa chọn!
"Không cần anh bận tâm!"
Nói đoạn, Mạn Lan Đình cúp máy luôn, không thèm để ý đến hắn ta nữa. Sau cuộc điện thoại vừa rồi, cô cảm thấy thật mệt mỏi, thứ cô giấu kín trong lòng nhất lại bị tên chết tiệt Mộ Thừa Hiên lôi ra.
Nhìn chiếc điện thoại tối thui trên tay, tâm tình cô càng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Rốt cuộc thì cô phải làm sao đây?
Cô vẫn là không có cách nào ra tay với Bạch Thiên Kình, bởi lẽ hiện tại cô đã yêu hắn sâu đậm đến mức có thể vì hắn mà không cần mạng sống nữa rồi!
"Ba mẹ...con phải làm gì mới tốt đây?"
Cô nghẹn ngào nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, trái tim co thắt từng cơn đau đớn, giá như có ba mẹ cô ở đây thì tốt biết mấy, nhưng đáng tiếc rằng họ đã không còn trên đời này nữa rồi.
Rốt cuộc thì cũng chỉ còn lại một mình cô đơn độc sống mà thôi...
Một giọt, hai giọt, ba giọt...rồi vô số giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má của người thiếu nữ, cảnh tượng ấy rơi vào mắt người nhìn thật đau lòng.