Độc Dược Mê Dục

Phù phù... Phù phù... Phù phù...

Rõ ràng có nhiều người như vậy đang hoạt động trong phòng nhưng Hổ Phách
lại cảm thấy yên tĩnh đến đáng sợ, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng tim
đập đều nghe được ngày càng rõ ràng. Nhưng cô hiểu rất rõ là tim đập
kịch liệt như thế này là bởi vì tại đây, trong một vùng không gian nhỏ
như thế này mà lại tập hợp nhiều người đàn ông đã từng có quan hệ với
mình như vậy.

Thích, cảm giác rõ ràng là thích, ở chung
với nhau khi vui vẻ, cùng ở với nhau khi hạnh phúc, như thế thì trong
trí nhớ vĩnh viễn sẽ không phai nhạt. Chính là vì duyên phận không đủ
cho nên mới không thể đi cùng nhau đến điểm cuối cùng, tuy rằng không
còn là gì của nhau thì khi chia tay về sau còn có thể làm bạn bè mà
không cần tránh người ta như thể tránh rắn tránh rết, cũng không có
chuyện gặp muốn gặp lại không gặp được. Nếu thật như vậy thì trong lòng
quả là khó tránh khỏi có chút không thoải mái.

Tim cô
đập mạnh kịch liệt như thế này là chỉ vì một lý do duy nhất, đó là cô
đang xác định xem quyết định này rốt cuộc có phải là vận mệnh của mình
hay không, Y Tuyết Mộng Anh, liệu cô gái đó có thật sự tồn tại, hay chỉ
là tưởng tượng của cô mà thôi. Bởi vì sự tồn tại của cô ấy mà cô từ một
người con gái bình thường bỗng nhiên biến thành một cô gái không biết
liêm sỉ, một gia đình ấm áp hạnh phúc như vậy, lại vì một cô gái như cô
ta mà tan thành từng mảnh nhỏ, tuy rằng trên khuôn mặt cô ta lạnh lùng,
nhưng trong ánh nhìn thoáng qua đó Hổ Phách có thể thấy rõ sự khinh
thường trong mắt cô ta, cái ánh nhìn đó như thể là đang nhìn vào cái gì đó rất bẩn vậy, ánh mắt nhẹ bẫng dừng ở trên người cô trong khoảnh khắc sau đó lập tức rời đi.

Cô có tư cách gì mà cao cao tại thượng nhìn xuống tôi như vậy chứ?! Trong lòng Hổ Phách đột nhiên lửa
giận hừng hực, cô muốn 'Vương tử' thì đó là việc của cô, Lục Xuyên Hổ
Phách tôi không ngăn cô trên con đường của mình đâu, nhưng mà cô dựa vào cái gì chứ?! Cô biết được dự đoán nói trước đây là một 'Kịch tình',
thì tôi cũng biết trước 'Tiên đoán', vậy thì coi như không ai hơn ai,
một khi đã như vậy, chẳng sợ rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục, chẳng
cần phải lo sợ sẽ biến thành một con người đáng sợ nữa, tôi cũng muốn

cùng cô phân thắng bại một trận!

Ít nhất thì tôi muốn
làm cho mẹ và em trai tôi được hạnh phúc. Còn những người bị liên lụy
khác, chỉ có thể nói thật xin lỗi, nếu có hậu quả gì thì tôi sẽ dốc hết
sức để gánh chịu. Nếu như có một ngày mà việc này kết thúc, mọi người có thể trả thù hết lên trên Lục Xuyên Hổ Phách, còn bây giờ, cuộc chiến
giữa hai người phụ nữ đã bắt đầu rồi.

”Sao lại nhiều người như
vậy, xấu hổ quá.” Hổ Phách sờ sờ gương mặt trở nên ửng hồng vì chạy bộ,
ngượng ngùng nở nụ cười: “Mọi người ở đại học Lập Hải đã đến rồi, mà vẫn chưa chuẩn bị xong.” Cô hơi hơi hạ thấp người: “Bạn Bất Nhị, cái quạt ở đâu rồi, mọi người đang rất vội...”

”Xin lỗi, tớ quên mất, ngày hôm qua cây quạt có chút vấn đề nến tớ đã đưa về nhà để sửa lại một
chút, chắc là đang ở trong cặp chưa lấy ra, để tớ đi lấy liền.” Bất Nhị biết rằng Hổ Phách đều đã từng kết giao với những người này, nhưng là
cậu hoàn toàn không nghĩ tới việc bọn họ lại cùng nhau gặp mặt tại đây,
vốn cậu đã tính toán sẽ mời đoàn vận động viên tenis đi tham quan, làm
sao để cho cách lớp học của mình càng xa càng tốt. Không nghĩ tới vẫn là không thể tránh được. Còn đột nhiên xuất hiện thêm Việt Tiền Long Nhã
vô cùng thân mật với Hổ Phách nữa, chỉ sợ cũng không đơn giản.


Bất Nhị... “Vừa nghe nói Bất Nhị phải đi, trên trán Đại Thạch lập tức
chảy xuống một giọt mồ hôi, một mình cậu làm sao mà ứng phó nổi đây?

”Không sao đâu. Chẳng phải bạn Bất Nhị chỉ đi lấy túi xách thôi sao? Câu lạc
bộ tennis đã nói là có việc gấp rồi mà.” Hổ Phách ngẩng đầu lên nhìn Bất Nhị, Đại Thạch lập tức đưa ánh mắt cảm kích hướng về phía cô.

”Ừ, Không sao, là tại tớ mà gây thêm phiền toái cho mọi người rồi. Thật sự xin lỗi.” Bất Nhị nói với vẻ mặt vô cùng có lỗi.

”Vậy mình về trước nhé mọi người, hi vọng chúng ta sẽ có một buổi vui chơi
thỏa thích, gặp lại sau.” Hổ Phách xoay người cáo biệt, không hề để ý
tới Long Nhã mà lập tức chạy mất.

” Chậc, giận dỗi sao?” Long Nhã đau đầu vò vò mái tóc, đành chờ khi nào chỉ có một mình Hổ Phách thì sẽ nói chuyện với cô ấy sau vậy: “Sao vậy? Em trai của anh, nhìn thấy anh
về có vui không? Nghe nói bây giờ em không thể ở với ông già quá một giờ đồng hồ đúng không, có muốn đi theo anh không?”


” Hừ, trở về rất đúng lúc.” Long Mã không tỏ thêm thái độ gì, Long Nhã đã trở lại, vậy
có nghĩa là chị và hắn là có thể danh chính ngôn thuận mà chia tay với
cậu rồi đúng không? Nhưng chị đã trở thành bạn gái chân chính của mình,
cái khác không cần quan tâm thì hơn.

Hai anh em nhìn nhau như thể xung quanh không tồn tại một ai, không chú ý tới ánh mắt si mê của Y
Tuyết Mộng Anh đang chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của Long Nhã, Băng
Đế thấy cảnh này, bất đắc dĩ đẩy đẩy gọng kính, Hướng Nhật tức giận muốn nói gì đó lại bị Băng Đế kịp thời kéo lại, căm giận quay đầu lại, thần
sắc trên khuôn mặt không thấy có biến đổi, cũng không biết đến cùng là
hắn không thể nhìn thấy chứ không phải là không có biến đổi.

””Aizzz...tuy rằng quy mô kém hơn so với Băng Đế, tiết mục so với Băng Đế cũng không
nhiều hơn, bất quá thì các học viên ở Băng Đế sẽ không nhìn tới đâu. Mọi người cũng thật chờ mong quá đi, đang muốn bạn Bất Nhị đưa chúng ta đi
dạo một vòng thế mà...” Y Tuyết Mộng Anh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần tiếp trọng tâm đề tài mà Hổ Phách vừa nói khi nãy. Rốt cục Cũng đã gặp
được nữ chính Mã Lệ Tô trong quyển sách này. Cũng không phải là dạng quá xinh đẹp gì cho cam, vậy mà có thể dụ dỗ được nhiều đàn ông như vậy,
hẳn là bởi vì cô ta có vầng sáng Mã Lệ Tô. Đúng là khi vừa nghe lời của
cô nói xong, nhận thức cư nhiên biết rõ về bộ phận đại học Lập Hải, đúng rồi, giả sử như lúc Mã Lệ Tô còn học trung học, khi đang đọc sách ở
đại học Lập Hải, nhưng vì làm việc xấu bêu xấu đai học lập Hải nên bị
đuổi khỏi trường, từ đó cô thù hận luôn Lập Hải đại nhân. Câu lạc bộ
tennis ở đại học Lập Hải nổi tiếng như vậy, Mã Lệ Tô này chắc chắn là
từng gặp qua Tích Bộ Phận ở đại học Lập Hải cho nên mới nhận ra nhanh
như vậy, vậy thì hẳn là Tích Bộ Phận của Lập Hải cũng từng gặp qua cô ấy khi ở trên sân bóng mới đúng.

Nói như vậy thì khúc dạo đầu
trong cuốn sách căn bản không phải là ngẫu nhiên gặp, nói không chừng
chính là Mã Lệ Tô đã trăm phương ngàn kế tính ra!

Thật
đáng thương mà, Y Tuyết nhìn mọi người bằng ánh mắt không tự chủ mà mang theo chút thương hại, như vậy cũng bị Mã Lệ Tô làm bẩn, nhưng tôi là
một người ích kỷ, người nào đã lọt vào mắt của tôi, tôi tự nhiên sẽ giúp người đó thoát ma trảo* của Mã Lệ Tô cô, còn nếu không lọt nổi mắt xanh của bản tiểu thư, thì chỉ có thể chúc cô may mắn, tôi không có tâm tư
xen vào việc của người khác.

*Ma trảo: móng vuốt


”Y Tuyết, thất lễ rồi.” Tích Bộ Phận trầm giọng nói. Học sinh của đại học
Băng Đế đa số đều có xuất thân không tồi, nguồn tài chính sung túc, cho
nên học viên ai cũng muốn làm môn quy của bữa tiệc lớn hơn nữa, giống
như thể là một bữa tiệc rượu của các tầng lớp thượng lưu vậy. Hàng năm
học viên của trường càng ngày càng nhiều, mà những học viên này sau khi
tốt nghiệp ở Băng Đế thì sớm hay muộn rồi cũng trở thành các danh nhân
lớn ở ngoài xã hội, sau đó bọn họ lại một lần nữa họp mặt nhau ở trường
cũ rồi lại mở rộng trường thêm ở nhiều mặt khác nữa. Trường Thanh là
trường công cho nên quy mô so với đại học Băng Đế dĩ nhiên kém hơn
nhiều, nhưng trước mắt Y Tuyết sẽ mời bọn họ tới bộ phận tennis của
trường Thanh, giới thiệu vài lời, thực sự là quá chu toàn rồi.

”A, thật xin lỗi! Tôi không cố ý!” Y Tuyết nhìn Bất Nhị cười cười mang theo vẻ xin lỗi, còn đảo quanh ánh mắt như thể rất luống cuống.

”Không sao, đừng để tâm, mà bạn Y Tuyết là bạn gái của Tích Bộ Phận sao?” Sau
khi Tích Bộ Phận và Hổ Phách chia tay, ở sân bóng Biên Hoà liền có một
cảnh mà cậu đã nhìn thấy được đó là Tích Bộ Phận hôn môi một cô gái. Vừa rồi hẳn là cậu đã nói câu đó với một bộ dạng đủ khinh thường nhưng lại
rất lịch sự và tao nhã nhỉ, nhưng ít nhiều sẽ làm cho người nghe không
thoải mái đâu. (Editor: Bất Nhị dễ thương vcđ, với cả cái tên của nhân
vật mới cũng thốn vcđ, Tích Bộ Phận? Làm ta ngồi từ hôm qua đến giờ cứ
ngồi dò nghĩa mà mãi không ra, hoá ra là tên người)

”Đúng, chúng tôi đã đến với nhau gần một năm rồi.” Trong lời nói của Y Tuyết
có chút đắc ý, trước kia lúc cô xem tennis vương tử liền đặc biệt thích
Tích Bộ Phận, bây giờ xuyên không đến nơi này, cố ý vào trong một gia
đình bình thường không có danh tiếng gì, sau đó chuyển tới Băng Đế, trả
giá cho toàn bộ nỗ lực của cô ta đó chính là trở thành cô gái ưu tú
nhất Băng Đế, rốt cục cũng đoạt được danh hiệu bạn gái của Tích Bộ
Phận từ trong tay Lục Xuyên Hổ Phách.

Dựa theo diễn biến kịch tình ở trong sách, học viên của học viện Thanh Xuân chính là Mã Lệ Tô - Lục Xuyên Hổ Phách, cô cùng các vương tử từng phát sinh quan hệ
với nhau cùng xuất hiện ở đây, mở ra một trang mới của Mã Lệ Tô khiến
cho vương tử thấy cô liền nhất kiến chung tình*. Nhưng tình hình trước
mắt bây giờ chính là việc Tích Bộ Phận đã trở thành bạn trai của mình,
các thành viên trong câu lạc bộ tenis của Băng Đế cũng sẽ đi theo bên
cạnh Tích Bộ Phận, như vậy có nghĩa là anh sẽ không xuất hiện cùng lúc
với Lục Xuyên Hổ Phách.

Chỉ còn phần về đại học Lập Hải nữa thôi...


”Hơn nữa, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi nhỉ, Hạnh Thôn? Còn có các bạn ở đại học Lập Hải nữa. Đúng rồi Hạnh Thôn, Mỹ Toa Tử không tới đây cùng
với anh sao? Em nhớ là cô ấy thích nhất quấn quít lấy anh mà.” Y Tuyết
bắt chuyện cùng với các thành viên trong đại học Lập Hải vô cùng thân
thiết, năm ba thời trung học dựa theo nguyên kịch tình vương tử tenis ở
Kanagawa, trong sách viết năm cấp ba Hạnh Thôn ngày xưa đã có một vài
chuyện phát sinh, trước khi có kịch tình thì anh chính là hoàng tử
tennis trong kịch tình. Nếu như khả năng bọn họ đã ở chung với nhau thì
hẳn là trước đó bọn họ đã là bạn bè trước rồi, nếu thế thật thì đến lúc
đó cô ta có thể xem Mã Lệ Tô diễn rồi.

(Editor: thế mé* nào khi
thì Hổ Phách, khi thì Mã Lệ Tô vậy? Còn cả Tích Bộ Phận kia nghe như
đang nói về Hạnh Thôn ấy nhỉ, ôi rối quá. Ta chả hiểu gì hết vậy? Thôi
ed tạm, ed thêm vài chương nữa hiểu hơn thì beta sau vậy.)

Đáng tiếc không tìm được Hạnh Thôn, thêm vào đó trong lúc không để ý thì em
gái Mỹ Toa Tử của Hạnh Thôn lại xuất hiện, nghe đâu con bé này rất ghét
bạn gái của anh trai, dù sao thì trong sách lúc Mã Lệ Tô và Hạnh Thôn
nhận ra nhau là lúc Hạnh Thôn chưa có bạn gái, để đảm bảo cô dạy cho Mỹ
Toa Tử một vài biện pháp, sau này khi nghe Mỹ Toa Tử cao hứng nói anh
trai và cô bạn gái đáng ghét kia đã chia tay rồi.

Sau
này quan hệ giữa cô ta với Mỹ Toa Tử càng ngày càng tốt, lợi dụng điểm
này cô ta cũng đã biết không ít về những người trong đại học Lập Hải,
tuy rằng không phải là quá thân thiết, nhưng bản thân cô ta chính là
một người lạnh nhạt ích kỷ, cũng không muốn bị liên luỵ gì nhiều nên cô
ta luôn kín kẽ. Nhưng là gần đây Mỹ Toa Tử không hề liên lạc gì với cô
ta, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

”Gần đây Mỹ Toa
Tử có chút chuyện nên không thể nói chuyện thân thiết với cô như trước
nữa, thế nào, cô muốn em tôi cứ quấn quýt lấy tôi mãi à.” Hạnh Thôn cười nói, nhưng những người quen thân với anh ở đại học Lập Hải lại nghe ra
sự xa cách cùng lãnh ý trong lời nói của anh, xem ra vị Y Tuyết tiểu thư này đã chọc phải Thôn Hạnh rồi.

”Nào mọi người, thời
gian không còn nhiều nữa, tôi đưa mọi người đi dạo xung quanh một chút
nhé.” Bất Nhị đứng lên dẫn đường, mọi người cũng đi theo phía sau cậu,
rời khỏi câu lạc bộ tenis.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận